Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2344: Quyết Chiến Chiến Trường Không Gian

Giọng nói trong đầu lại vang lên: "Ta có thể tỉnh lại phần lớn là nhờ người đột phá bản nguyên! Đạo của người và ta có lẽ có đoạn nào đó trùng nhau, người đột phá tại nơi này, khiến bản nguyên của ta cộng hưởng, ta mới có thể thức tỉnh. Nếu người thật sự muốn lấy đi, ta sẽ không ngăn cản, nhưng vật này là khởi nguồn tội ác, năm xưa khiến bao người tử thương... Haiz, nếu vật này hiện thế, e là lại tử thương vô số, tam giới đại loạn..."
Ngữ khí của người này rất phức tạp! Phương Bình thầm lẩm bẩm, tên này là Thánh Mẫu à? Ta mặc kệ tam giới có loạn hay không? Huống hồ, mục đích lần này vốn muốn để tam giới loạn một chút, nếu không, sao nhân loại có thể rút củi đáy nồi được? Mà không đúng, người này nói đạo của hắn và mình có phần trùng nhau, nhưng mình đâu phải là Thánh Mẫu! Phương Bình thầm mắng trong lòng, vu khống! Tâm tư Phương Bình lóe lên rồi biến mất, hắn thấp giọng nói: "Mong tiền bối thứ lỗi, vãn bối thật sự cần vật này để cứu người! Bây giờ, Nhân Gian sắp bị hủy diệt, rất nhiều người muốn cướp lấy vật này, tàn sát Nhân Gian, huyết tế thương sinh để mở ra cánh cửa này... Ta lấy vật này ra ngoài cũng là để hủy diệt nó, tránh để những người kia tàn sát Nhân Gian!
"Huyết tế thương sinh?”
Giọng nói run lên: "Rốt cuộc vẫn đi đến một bước này sao? Nhân Gian là nơi nhiều vị Hoàng Giả chứng đạo, huyết tế thương sinh ở đó có lẽ sẽ khiến đại đạo xuất hiện, nhưng đó là hàng tỷ thương sinh..."
Phương Bình cũng rét run trong lòng! Thật ư? Hắn chỉ cho rằng, một số người nói huyết tế nhân gian chỉ là nói tượng trưng, hoặc là vì Phục Sinh Chi Chủng! Nhưng ý của người này là, Trái Đất là nơi nhiều vị Hoàng Giả chứng đạo! Nếu huyết tế nhân loại Trái Đất ở nhân gian, có lẽ sẽ khiến đại đạo hiện ra! Đáng chết! Phương Bình cắn răng, người này đã nói như vậy, nói rõ huyết tế nhân loại không phải là chuyện vô căn cứ! Chuyện này rất có thể sẽ xảy ra! Phương Bình đè xuống xao động trong lòng, sau đó nói: "Tiền bối, ta có thể mang vật này đi không? Hơn nữa, có thể phá hủy vật này được không?"
"Mang đi... haiz, thôi, người mang đi đi! Về phần hủy diệt Cửa Ánh xạ, hạt nhân của nó là Khuy Thiên Kính, trừ phi tìm được Khuy Thiên Kính... Không biết Thương Miêu còn tồn tại trên đời hay không, Khuy Thiên Kính năm xưa bị Thiên Cẩu tổn hại, nhưng chủ nhân vẫn là Thương Miêu... Nếu nó còn sống, có lẽ có thể thu hồi hạt nhân, hủy diệt cửa này."
Phương Bình bối rối! Thương Miêu có thể phá huỷ thứ này? Hạt nhân của thứ này chính là hạt nhân của Khuy Thiên Kính trong tay Thương Miêu, người này đã nói, nhưng hắn không nghĩ nhiều. Bây giờ, Phương Bình không nhịn được, hỏi: "Thương Miêu? Thần khí của Thương Miêu, hơn phân nửa là nhặt được, nó không phải nguyên chủ mới phải chứ?"
Có rất nhiều thần khí là do Thương Miêu nhặt được, có cảm giác như nó chuyến đi nhặt ve chai. Nói chung, cái gì hư hư cũ cũ, con mèo này đều muốn lấy. Nó cũng không chê, dùng được là được. Có lúc nghĩ lại, con mèo này thật đáng thương, một con mèo hoang, không ai chơi với nó, nó chỉ có thể nhặt ve chai chơi, giống như mấy con mèo hiện tại, cho một cục len là có thể tự chơi cả ngày. Thiên Cẩu còn sống thì đại khái nó còn có bảo mẫu. Thiên Cẩu chết, khó khăn lắm mới gặp được Mạc Vấn Kiếm, cuối cùng, Mạc Vấn Kiếm đã phụ lòng nó, thậm chí còn tính kế nó! Thương Miêu thường hay nhắc về thời gian cùng Mạc Vấn Kiếm câu cá, hiển nhiên, nó rất hoài niệm tháng ngày như vậy. Về phần sau đó xảy ra cái gì, Thương Miêu không nói. Mạc Vấn Kiếm có thể đã tính kế nó, chẳng lẽ mèo này lại không biết sao? Thương Miêu cũng không đề cập tới! Thương Miêu nói nó đến Nhân Gian lấy lại lục lạc rồi sẽ đi, kết quả là nằm lì không đi. Phương Bình cảm thấy có lẽ nó quá cô đơn, muốn tìm ai đó chơi cùng. Nhắc đến Thương Miêu, Phường Bình lúc này bỗng nhiên thấy nó hơi tội nghiệp. Thật ra... Hắn và lão Trương chẳng lẽ lại không tính kế nó sao? Bởi vì Thương Miêu rất mạnh, lại rất có năng lực. Tính kế nó, chẳng lẽ hai người lại không chút đề phòng sao? Có! Nhìn Thương Miêu ở Ma Đô giống như không ai quản, trên thực tế, lão Trường thương xuyên sẽ đến gần Ma Độ giám sát. Không những vậy, lần này lão Trương rời đi, cũng phải dẫn Thương Miêu theo... Thật sự không có Thương Miêu thì không được sao? Không có Thương Miêu, trước đó lão Trương cũng đã có kế hoạch này, lẽ nào ông ấy lại không có chuẩn bị? Có một số việc, mọi người rõ ràng trong lòng, chỉ là không nói thôi. Giờ khắc này, người này nhắc đến Thương Miêu, Phương Bình không biết làm sao, bỗng nhiên có cảm giác không nói ra được thành lời. Con mèo này, bị rất nhiều người nhắm vào! Chủ nhân của giọng nói hiển nhiên cũng không ngờ Phương Bình biết Thương Miêu, đối phương hơi bất ngờ hỏi: “Thương Miêu còn sống?”
“Còn sống, người biết Cửa Ánh xạ, không thể nào không biết năm xưa Thương Miêu ngủ say ở núi Quát Thương chứ?”
“Núi Quát Thương... có chút ấn tượng... Nhưng mà...”
Chủ nhân của giọng nói như nghĩ tới điều gì, nhanh chóng dời đề tài: "Nếu Thương Miêu còn sống, vật này có thể bị phá hủy! Nhưng các ngươi phải cẩn thân, chủ nhân của vật này biết Thương Miêu còn sống, tất nhiên sẽ không giảng hoà! Không, nếu như Khuy Thiên Kính không ở trong tay Thương Miêu..."
“Có!”
Phương Bình bỗng nhiên nói một câu! Thời khắc này, hắn bỗng nhiên hiểu ra! Bảng xếp hạng Phong Vân Tam Giới có lẽ chính là Thần Giáo làm ra.
Thương Miêu là cường giả số 1! Nhiều thần khí như vậy, có lẽ đối phương thật sự chỉ coi trọng Khuy Thiên Kính! Chủ nhân của Cửa Ánh xạ có lẽ muốn biến Thương Miêu thành cái đích cho mọi người chỉ trích, sau đó giết Thương Miêu, phá hủy Khuy Thiên Kính! Phương Bình nghi ngờ, có lẽ người kia trước đây không biết Thương Miêu còn giữ Khuy Thiên Kính! Điểm này, Phương Bình chưa từng nói với Trấn Thiên Vương, nếu không hắn sẽ hiểu, trước đó, mọi người thật sự không biết. Bởi vì Khuy Thiên Kính bị hỏng, trừ khi xem cuộc vui ở xa, Thương Miêu rất hiếm khi sử dụng cái này. Mà mấy ngàn năm qua, Thương Miêu thực ra cũng không có cơ hội xem cuộc vui. Cho nên, Khuy Thiên Kinh tàn khí trong tay nó, không mấy ai biết được, mãi đến tận khi nó lấy ra sử dụng ở Ma Đô địa quật, ánh xạ lờ mờ con đường của những cường giả kia, mới bị người phát hiện.
"Khuy Thiên Kinh tàn khí còn ở trong tay Thương Miêu... E là Thương Miêu sẽ gặp nguy hiểm!"
Người này thở dài một tiếng, lại nói: “Nhưng hắn cũng sẽ không dám tùy tiện ra tay với Thương Miêu, Thương Miêu chính là... Giết Thương Miêu, trời đất không dung, chỉ là người kia quỷ kế đa đoan, có lẽ sẽ có cách khác.”
“Giết Thương Miêu trời đất không dung?”
Phương Bình sửng sốt! Còn có chuyện này ư?
"Việc này... Khó nói. Có Hoàng Giả từng nói, Thương Miêu chết, đại đạo VỠ... Thương Miêu không thể chết. Nhưng... Sau đó lại có Hoàng Giả nói, Thương Miêu có thể chết, chỉ là..."
Người này nói chuyện mơ hồ, không biết là không thể nói hay như thế nào, người kia rất nhanh nói: "Những điều này đều là tin đồn Thượng Cổ, thật giả khó phân biệt. Ngươi muốn lấy vật đó đi thì hãy mau chóng phá hủy nó đi, phá hủy rồi thì người kia sẽ không ra tay..."
Phương Bình gật đầu, nhanh chóng nói: "Tiền bối hiện tại có thể khôi phục được không? Hay là ra ngoài cùng vãn bối, chúng ta cùng phá hủy vật này? Ta sợ đến lúc đó, chủ nhân vật này đến, chúng ta không cản nổi..."
"Haiz! Ta chỉ là một sợi bản nguyên khôi phục, cũng không phải thật sự phục sinh. Nơi đây là thế giới bản nguyên của ta, cho nên ta mới có thể nói chuyện, ra khỏi nơi này, các ngươi không thể phát hiện được ta, mà ta, cũng không cách nào rời khỏi nơi này."
Phương Bình nghe vậy cũng không bất ngờ, hắn tiếp tục nói: "Vậy tiền bối ở đây có thể tiêu diệt được những kẻ ác kia sao? Những người ta giao chiến lúc trước đều là kẻ ác, lần này đều muốn cướp đoạt vật này, ta nghi ngờ trong số họ có một số người là thuộc hả của chủ nhân Của Ánh Xạ"
"Ta chỉ mới khôi phục bản nguyên một ít, cũng không có sức chiến đấu gì..."
Phương Bình không nói gì, thật hay giả? Hắn nghi ngờ, không biết người này rốt cuộc có đang nói thật hay không? Không có sức chiến đấu gì? Người cho rằng ta tin? Chính lúc này, giọng nói lại cất lên: "Tế đàn này là hạt nhân thế giới bản nguyên của ta, cái ta hấp thu không chỉ là tinh hoa huyết phục của người chết, mà còn có khí bản nguyên năm xưa ta lưu lại. Nếu ở trên tế đàn, ta còn có một ít sức chiến đấu, nhưng nếu ra khỏi tế đàn..."
Ánh mắt Phương Bình khẽ nhúc nhích: "Tiền bối, vậy nếu là trên tế đàn, ngươi có thể phát huy được bao nhiêu thực lực? Có thể tiêu diệt cấp Đế không?"
"Tiêu diệt cấp Đế?"
Chủ nhân bản nguyên sửng sốt! Người này chỉ là bản nguyên vậy mà nói chuyện thật bạo dạn! Dù là Bát Vương năm xưa cũng không dám tùy ý nói tiêu diệt cấp Đế!
Mình cũng nói rồi, mình chỉ là một sợi khí bản nguyên khôi phục lại mà thôi, tên này nghĩ như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận