Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1882: Phương Bình Là Mấu Chốt

Trần Vân Hi cười khanh khách nói: "Đúng rồi, Lăng Y Y cũng đến, cô ấy cũng từng liên hệ ta, hỏi xem có thể đến Ma Võ giao lưu không. Lúc trước khi Đầu Sắt còn làm hội trưởng..."
Phương Bình bỗng nhiên nhìn về phía cô, ta nghe nhầm rồi đúng không?
Ngươi vừa mới nói cái gì? Đầu Sắt?
Phương Bình hơi kinh ngạc nhìn nàng, Trần Vân Hi trước đây đều gọi sư huynh này sư huynh nọ, bây giờ lại biến thành “Đầu Sắt” rồi?
Trần Vân Hi không để ý, cô nghe riết thành quen, sắp quên luôn tên của Lý Hàn Tùng rồi, ai cũng gọi Đầu Sắt, cô gọi theo là được.
"Lúc trước khi ngươi làm hội trưởng, chẳng phải đã nói với Đầu Sắt là thầy trò Kinh Võ và Ma Võ sẽ tiến hành hoạt động giao lưu sao? Trước đây đúng là có giao lưu một lần, nhưng cũng sắp kết thúc rồi. Bây giờ Lăng Y Y nhắc lại chuyện này, Phương Bình, chúng ta có đồng ý không?"
Phương Bình cười ha hả nói: "Cô ấy muốn đến Ma Võ ăn ké, nghĩ thì hay lắm. Còn cái tên Đầu Sắt này, qua mấy lần, cũng kiếm không ít đá năng lượng, thế mà mỗi ngày còn chui vào chỗ ta tu luyện. Ai cũng nói con gái gả đi như nước hất ra ngoài, hắn thì lúc nào cũng muốn về nhà mẹ đẻ."
Không thể không nói, lão hiệu trưởng Kinh Võ đúng là sáng suốt. Ông ấy bảo Lý Hàn Tùng đến Ma Võ!
Lúc đưa Lý Hàn Tùng đến, ông nói không hề cần báo đáp, chỉ muốn cho Lý Hàn Tùng một bệ phóng tốt hơn. Rốt cuộc, Lý Hàn Tùng đến Ma Võ mới có nửa năm, thần binh, đá năng lượng, quả năng lượng các thứ đều ùn ùn tràn về Kinh Võ.
Mỗi lần thu hoạch, Lý Hàn Tùng hầu như không để lại cái gì, hắn chỉ chuyên tâm tu luyện ké Phương Bình, theo như hắn nói là, người trong nhà không tính chuyện xa lạ.
Về phần chiến lợi phẩm mà hắn thu được thì… đem cho hết chứ sao!
Kinh Võ bồi dưỡng hắn cũng không dễ, các thầy trò trong trường cũng khổ trông mong, lần nào hắn có đồ ngon, thấy Ma Võ xa xỉ như vậy, nhìn lại Kinh Võ, hắn đều không khống chế được phải đi Kinh Võ một chuyến, hận không thể móc hết toàn bộ của cải ra.
"Lần này ai cũng đến, cũng tốt, tụ họp một lần, đã rất lâu không gặp nhau rồi."
Phương Bình cảm khái, thực ra cũng chưa lâu lắm, nhưng hắn lại có cảm giác như đã rất lâu. Thi đấu võ đại lần đầu tiên mới xảy ra hai năm trước, nhưng ấn tượng về bọn họ cũng đã dần phai mờ rồi.
Đông Lâm Trần Gia Thanh, Kinh Võ Hàn Húc, Bắc Cương Võ Đại Tôn Minh Vũ, những người này thế nào rồi? Đã có ai chết chưa? Chắc là có!
Phương Bình có chút thổn thức, năm đó, bọn họ đều là tinh anh mới vào trường của võ đại, bây giờ đã là học viên năm ba, là trụ cột vững vàng của trường học.
Hai năm qua cũng là thời kì bạo phát nhiều cuộc chiến, Ma Võ cũng chết không ít người, nói chi những nơi khác. Có lẽ, sẽ không còn được gặp lại một số người bạn khi xưa nữa.

Lúc Phương Bình đang đi dạo ở Ma Võ thì, ở Nam Võ, Vương Kim Dương và Tổng đốc Trương Định Nam cũng vừa tản bộ trong trường, vừa đi nói chuyện.
Trương Định Nam nhìn Vương Kim Dương trầm ổn bên cạnh, có chút thổn thức.
21 tuổi, Vương Kim Dương lớn hơn Phương Bình một tuổi, nếu như không có gì bất ngờ, bây giờ còn chưa tốt nghiệp đâu. Nhưng hôm nay, người trẻ tuổi này, lại không ngừng đột phá, vượt qua giới hạn bình thường.
Nghĩ tới đây, Trương Định Nam cảm thấy Vương Kim Dương hình như quá bình tĩnh, chưa bao giờ bị người ngoài lay động, ông trêu ghẹo nói: "Phương Bình có thể so với cấp chín, Lý Hàn Tùng lên đến cấp tám, Diêu Thành Quân hình như cũng sắp rồi, chỉ còn sót mấy khối xương sọ chưa rèn luyện xong thôi. Ngươi vừa bước vào cấp bảy cao kỳ, còn chưa bắt đầu rèn luyện xương sọ, bị bọn họ bỏ lại quá xa, ngươi không có suy nghĩ gì sao?”
Vương Kim Dương rất bình tĩnh nói: "Mỗi người đều có cách riêng, bây giờ không cần phải vội, đại chiến bắt đầu, ta có tác dụng là được.”
Nói xong, Vương Kim Dương nhìn xung quanh, rất nhanh lại nói: "Tổng đốc, Nam Giang địa quật gần đây không có gì khác thường chứ?"
"Cũng bình thường."
"Phải cẩn thận một chút, đặc biệt là Giới Vực ở phía Đông, gần Bắc Hồ địa quật, nếu có dị thường, Tổng đốc phải ngay lập tức rút người đi."
Trương Định Nam trầm giọng nói: "Sao lại như thế? Có vấn đề gì sao?"
Vương Kim Dương đăm chiêu, chậm rãi nói: "Có vấn đề, lúc trước ta vào Nam Giang địa quật, có thứ gì đó thu hút ta. Có lẽ là người bên trong đang dẫn dắt ta, muốn dẫn ta đi qua..."
"Hả?" Trương Định Nam bây giờ cũng đã có chút hiểu biết về chuyện này, hơi kinh ngạc nói: "Nhưng mà cổ võ giả trong đó, dù có sống cũng không đi ra được cơ mà? Sao có thể dẫn dụ người đi qua được? Thành Nam Giang cách chỗ đó tới mấy ngàn dặm..."
Vương Kim Dương lắc đầu nói: "Không rõ lắm, lần này ta đi Ma Võ, cũng định hỏi thử."
Ở thời đại tân võ, bọn họ sẽ không giấu diếm tin tức. Nếu là những thời đại khác, người bình thường đều sẽ giữ những cơ duyên lớn như thế này làm của riêng, tự mình nghĩ cách lấy được cơ duyên. Nhưng bây giờ, vì mấy vị tuyệt đỉnh khá là công chính công khai, khiến người tin phục, nên trong tình huống bình thường, mọi người đều sẽ san sẻ một số bí mật với nhau.
Đó chính là tác dụng tốt của một người lãnh đạo đáng tin cậy, mọi người đều tin và phục bọn họ.
"Hấp dẫn ngươi..." Trương Định Nam cau mày nói: "Vậy phải cẩn thận một chút, không nên đi theo! Các ngươi bị rất nhiều người của các phe chú ý, không chỉ là chúng ta, mà là toàn cầu!
Ngay cả địa quật cũng đang theo dõi các ngươi, những cổ võ giả Giới Vực này có lẽ cũng có tâm tư khác. Đúng rồi, không phải Chiến Vương đang tọa trấn Nam Giang địa quật sao?"
"Chiến Vương tiền bối đi Ma Võ, bây giờ Nam Giang không có tuyệt đỉnh tọa trấn, nên càng phải cẩn thận."
Vương Kim Dương nói xong, lại nói: "Lần này Ma Võ phản công, có thể sẽ khiến những địa quật khác xảy ra biến cố, chúng ta không có tuyệt đỉnh tọa trấn, cấp chín cũng chỉ có một mình Phạm lão, Tổng đốc nhất định phải cẩn thận."
Trương Định Nam cười cợt, lại thở dài nói: "Nam Giang thế yếu, thật vất vả mới có mấy mầm mống tốt, đã vậy, Phương Bình còn chạy. Nếu không, dù Nam Giang địa quật có biến cố, có Phương Bình ở đây, cũng sẽ đỡ hơn nhiều.
Nam Giang vốn không có cấp chín, Phạm lão cũng không phải cường giả gốc Nam Giang, Kim Dương, liệu Nam Giang có thể có cấp chín đầu tiên hay không, phải trông cậy vào ngươi rồi!"
Nam Giang to lớn có mấy chục triệu nhân khẩu. Nhưng hôm nay, trong số 48 vị cấp chín trên bảng xếp hạng, không có ai đến từ Nam Giang!
Song, trong số các cường giả đời mới, Phương Bình nổi bật giữa những người tài ba lại đến từ Nam Giang, cũng có thể xem như là lực lượng của Nam Giang.
Hơn nữa, hai năm qua, Nam Võ cũng lớn mạnh hơn không ít, sau khi hiệu trưởng Nam Võ chết trận, Vương Kim Dương gánh trọng trách, lấy được không ít tài nguyên, trợ giúp hai vị phó hiệu trưởng bước vào cấp bảy. Lão sư của hắn, Trương Thanh Nam, sau khi trở về từ Giới Vực, thực lực cũng tiến triển rất nhanh, đã đạt đến tinh huyết hợp nhất.
Một trường có ba vị cường giả tông sư, nếu là hai năm trước, trừ Kinh Võ, Ma Võ, trường quân đội Đệ Nhất, cũng có thể xem là có chiến lực cực mạnh. Nhưng hôm nay, lại không hề có chút nổi bật nào.
Vương Kim Dương cười nói: "Tổng đốc sao lại trông vào ta chứ, ta thấy Tổng đốc phải nhanh hơn ta mới đúng.”
"Ta?" Trương Định Nam dở khóc dở cười nói: "Ta chỉ mới vào cấp bảy trung kỳ, vẫn là nhờ các ngươi tìm được não hạch, tốc độ tu luyện cũng nhanh không ít, nếu không, còn chưa tới ba năm, sao có thể thăng cấp nhanh như vậy."
Hắn chỉ mới đột phá cấp bảy cách đây không lâu, lúc Phương Bình chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học cũng là lúc hắn đột phá cấp bảy, lúc đó cũng gây náo động không nhỏ.
Bây giờ chưa tới ba năm, hắn đã bước vào cấp bảy trung kỳ, cao kỳ cũng sẽ không còn quá xa, có lẽ sang năm là được. Nếu là trước kia, chưa tới năm năm mà đã đi từ cấp bảy sơ kỳ đến cao kỳ, đó đã là cực hạn không tưởng tượng nổi rồi. Nhưng bây giờ, chẳng thấm vào đâu cả!
Vương Kim Dương cười nói: "Không hẳn, Phương Bình từng gọi điện thoại cho ta, nói lần này hắn có thu hoạch ngoài ý muốn ở Ma Đô địa quật, Lữ Chấn Tông sư trở về, hơn nữa... còn thăng cấp Đại tông sư rồi!
Ba năm trước, Lữ Chấn Đại tông sư cũng chỉ mới cấp bảy, bây giờ đã là cấp chín! Thế nên, những người khác chưa chắc đã không thể thăng cấp nhanh, ta cảm thấy Tổng đốc có thể làm được, Tổng đốc còn chưa đi Ma Đô bao giờ, lần này ta cảm thấy... Ngài nên đi một chuyến."
"Ta đi Ma Đô?" Trương Định Nam hơi kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận