Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2926: Loạn Thế (3)

Chương 2926: Loạn Thế (3)Chương 2926: Loạn Thế (3)
Hai vị Thiên Vương hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó, Tốn Vương ra tay, một đòn đánh phân thân Chú Thần Sứ tan hơn phân nửa, lại hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Đúng, giết cũng vô dụng. Nhưng cũng phải đề phòng thực lực Chú Thần Sứ ở đỉnh phong, giúp Phương Bình đồ Thánh.
Chú Thần Sứ khẽ cười, không phản kích, chờ họ rời đi, mới miệt thị nói: "Lũ vô dụng! Sớm muộn sẽ có ngày ta chơi chết các ngươi!"
Ngay cả phân thân của ông mà hai người cũng không dám giết, thì hai người họ có thể làm gì chứ?
Chỉ dám bắt nạt cường giả mới nổi như Phương Bình, ngoài ra, họ dám đắc tội ai trong số Thiên Vương kỳ cựu kia không?
Đại chiến nổ ra ở khắp mọi nơi.
Tiếng giết chóc rung trời.
Mưa máu không ngừng lại được, vòm trời gần như bị phá tan.
Loạn sững sờ, mình có còn là Loạn không?
Ở lối vào, Loạn nhìn cảnh tượng bên trong mà há hốc mồm!
Vừa vào đã thấy hai vị Thánh Nhân cổ tử nạn.
Hung tàn như vậy sao?
Loạn như vậy ư?
Dù là thời đại Hỗn Loạn 8000 năm trước cũng không loạn như thế này, Thiên Vương, Thánh Nhân chết như ngả rạ.
Nếu nơi này không phải là đạo trường của Hoàng Giả, thì khi mọi người đại chiến như vậy, nơi đây đã sớm vỡ tan rồi.
Chính vào lúc này, nhiều vị cường giả chạy về phía Loạn.
"Mẹ nó, biết trước thế này mình đã không vào rồi!"
Loạn cũng phải câm nín, nơi này Thiên Vương tung hoành, khí cơ bạo phát, nơi nào cũng có cường giả, Thánh Nhân đang chạy trối chết, Thiên Vương nổi giận, cấp Đế, Chân Thần hỗn chiến, loạn tùng phèo.
Nơi quỷ quái này quá hỗn loạn! Thánh Nhân không cần tiên sao?
Người này còn chưa nghĩ xong, Loạn đã lạnh mặt, ngươi mắng ta? Ngươi dám mắng ta?
Người này đang bị Thẩm Hạo Thiên và nhóm người Chiến Thần liên thủ truy sát, là cấp Đế, nhưng phải chạy trốn rất chật vật, sao có thể quan tâm được nhiều thứ khác, bây giờ thấy có người đứng chắn đường thì nổi giận.
Người này không cảm ứng được khí cơ của đối phương, nhưng cũng không phải là Thiên Vương hay Thánh Nhân mà hắn biết... Trừ Thiên Vương và Thánh Nhân, trong này chỉ là kẻ yếu, có lẽ bị trọng thương rồi?
"Cút ngay!" Có người quát lên một tiếng, Loạn đứng chặn đường chạy của họi
Ông đây đệ nhất thiên hạ, ai dám mắng ta?
Hắn không có thời gian suy nghĩ, ngay sau đó, vị Đế Tôn này trực tiếp bị Loạn đấm thành thịt vụn, đại đạo nứt toác, không còn chút dấu vết nào.
Thiên Vương này từ đâu đến?
Đế Tôn đang chạy đến hoảng sợ, Thiên Vương! Thiên Vương phá sáu, không, có lẽ là phá bảy!
Hư không phá nát, phá sáu, hình như tâng không gian thứ bảy cũng có dấu hiệu nứt vỡ. Một tiếng vang âm ầm!
"Ta đánh chết ngươi!" Loạn gầm lên một tiếng, đấm ra một quyền!
Phía sau, nhóm người Thẩm Hạo Thiên sững sờ, ngay sau đó, Thẩm Hạo Thiên lớn tiếng: "Đa tạ Thiên Vương giúp đỡ tiêu diệt hộ pháp của tà giáo!"
Người vừa mới chết là một trong tám vị hộ pháp của tà giáo!
Loạn nhìn Thẩm Hạo Thiên, nhíu mày, trong lòng thâm mắng một tiếng, ngươi gắp lửa bỏ tay người?
Ngươi cho rằng ta ngốc?
Ngươi cho rằng ta không nhìn ra chuyện gì đang xảy ra sao?
Người cho rằng ta là tấm chiếu mới à?
Chính lúc này, xa xa, có tiếng người nổi giận mắng: "Đồ khốn kiếp, làm càn..."
Khôn Vương nổi giận, ai lại ra tay giết người của hắn?
Thiên Vương? Thiên Vương từ đâu đến?
Nơi này bị đóng kín, làm gì còn Thiên Vương nào khác, Thẩm Hạo Thiên cho rằng hắn có thể lừa mình sao?
Loạn sửng sốt trong chốc lát, rồi lại nổi giận, ta mới đi vào, chưa đắc tội bất kỳ ai, vậy mà lại bị người khác mắng hai lần!
Lần thứ nhất bắt mình cút, lần thứ hai chửi mình là đồ khốn!
Đây không phải là thằng nhóc già Hồng Khôn sao?
Ngay lập tức, Loạn gầm lên: "Hồng Khôn, con rùa đen nhà ngươi, dám mắng ông, ông rút xương ngươi!"
Một tiếng nổ vang ầm ầm, hư không bị xuyên thủng!
Loạn gào lên, dưới ánh mắt bất ngờ ngây người của Thẩm Hạo Thiên, Loạn phá không mà đi, trực tiếp nhào vào không gian chiến trường.
Thời khắc này, Khôn Vương đang vây Trấn Thiên Vương cũng sửng sốt, sau đó biến sắc, cuối cùng không nhịn được mà chửi ầm lên!
Đậu mẹ cả nhà hắn!
Loạn!
Là tên này ư? Sao hắn vào được nơi này?!
Trấn Thiên Vương cũng ngây người, ông mở mắt nhìn ra phía bên ngoài, sau đó đờ đẫn nhìn Hồng Khôn, chuyện gì nữa đây?
Loạn đến rồi!
Cái tên chỉ sợ thiên hạ không loạn này vừa đến đã bị người mắng, Hồng Khôn bị tai bay vạ gió?
Loạn xé rách hư không, trực tiếp đi tìm Khôn Vương tính sổ.
Giờ khắc này, Phương Bình không có tâm tư quan tâm đến bên kia.
Lúc này, Phương Bình thật sự đã giết đỏ mắt!
Xuất hiện giữa trời, bổ ra một đao.
Ở nơi quỷ quái này, người không quen đều là kẻ địch, tuyệt đối sẽ không giết lầm!
Vị Chân Thần kia chưa kịp ú ớ đã bị Phương Bình đánh chết!
Lê Chử lên tiếng: "Võ giả Thần Lục, tập trung về không gian chiến trường!"
"Võ giả hải ngoại tiên đảo, rút đi!" "Võ giả thiên ngoại thiên, mau đến!"
Từng vị Thiên Vương lên tiếng, không thể tiếp tục như thế.
Đúng, bọn họ mạnh mãẽ là sự thật, nhưng không có nghĩa là không cần thuộc hạ. Có nhiều chuyện không tiện ra mặt, cần phải có thuộc hạ đứng ra làm việc.
Loạn thế chỉ mới bắt đầu, chưa phải kết thúc. Nếu để thuộc hạ chết hết, sau này phải làm sao bây giờ?
Nhân tộc cũng không phải là mục tiêu trong kế hoạch của bọn họ, nhưng hiện tại, bởi vì Nhân tộc, vô số cường giả đã ngã xuống, ngay cả Thiên Vương cũng chết, tiếp tục như vậy, có lẽ đại loạn còn chưa đến, cường giả đã chết sạchI
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của mọi người!
E là người dựng lên kế hoạch này cũng không ngờ chuyện sẽ như vậy, Nhân tộc quá điên cuồng!
Chỉ trong thời gian ngắn, họ mất hai Thiên Vương, hơn nửa Thánh Nhân, cấp Đế, Chân Thần liên tục chầu trời. Cường giả Tam Giới bị giết gần hết rồi.
Võ giả các nơi dồn dập rút đi theo hiệu lệnh. Họ cũng không dám chạy loạn, chớ nói chỉ là giết nhân loại!
Chạy trước rồi tính!
Nơi này càng ngày càng nguy hiểm, Thiên Vương cũng phải ăn bữa nay lo bữa mai, phá bảy mới có thể sống.
Từ lúc Phương Bình tiến vào, giết chóc ngày càng nhiều.
Đâu đâu cũng có người chết!
Do nhiều cường giả tử trận, trời đất bên ngoài Thiên Phần giả đều rung động. Đất núi rung chuyển.
Nhân Gian, từng vị cường giả bay lên trời, ngăn chặn ảnh hưởng của đất trời.
Địa quật, Thiên Vương Ấn và Thánh Nhân Lệnh hiện lên, trấn áp bốn phương.
Biển Khổ, nước biển dâng trào, yêu thú trong biển dồn dập chạy trốn.
Loạn! Đại loạn sắp đến!
Giờ khắc này, không ít người nhìn thấy những thứ chưa từng nhìn thấy.
Cường giả chết quá nhiều, trong đất trời, hình như có mạch máu xuất hiện, mạch máu trải dài như rễ cây, bao trùm hư không.
Tuy nhìn không rõ, nhưng chỉ một thoáng như vậy, một số người cảm thấy chuyện này rất quan trọng.
Những mạch máu kia giống như kinh mạch xuyên qua thiên địa, màu đỏ bao trùm một mảnh.
Có cường giả đỉnh cấp ngắm nhìn bầu trời một chốc, sắc mặt thay đổi bất định.
Đại đạo!
Trông giống đại đạo quái
Đại đạo đang hiện ra sao?!I
Xem ra, đại thế sắp đến rồi, loạn thế sắp đến rồi!
Điên cuồng trước loạn thết
Bạo phát trước loạn thết...
Đạo trường Linh Hoàng, Phương Bình giết đến điên rồi, hắn như cỗ máy giết người điên cuông không ngơi nghỉ. Hắn cũng không biết rốt cuộc mình đã giết bao nhiêu Chân Thần. Cấp Đế thì hắn hơi có ấn tượng, nhưng gặp phải Chân Thần, một đao đánh chết!
Lúc này đây, Phương Bình không tiếc tiêu hao, điên cuồng luyện hóa ba tấm Thánh Nhân Lệnh.
Phía sau, Thiên Vương Ấn của hai vị Thiên Vương lao đến, đánh nát hư không. Phương Bình thiêu đốt khí huyết, nhanh chóng trốn chạy, tiếng cười bạo ngược không ngừng.
"Hai vị, cùng nhau điên cuồng một bữa đi!"
"Đến, giết tai"
"Không giết được ta, các ngươi đừng hòng sống! Chứng đạo Hoàng Giả? Chứng đạo Hoàng Tuyền thì hơn!"
Phương Bình lên tiếng, ngay sau đó, một bàn tay lớn đánh tới!
Một tiếng nổ âm ầm vang lên! Hư không bị phá nát, một đóa hoa sen xuất hiện, chỉ lướt qua một chút, đã khiến nhục thân Phương Bình nát một nửa.
"Lê Chử, tiếp tục đi!" Phương Bình điên cuồng, ngửa mặt lên trời cười: "Tiếp đi nào! Vào bản nguyên của ta mà trảm bản nguyên, nếu không... Ta rất khó chết! Ta không chết, thì ngươi chết chắc! Nếu phải chết, ta cũng phải nổ bản nguyên của ngươi, để người khác nhìn xem Lê Chử ngươi rốt cuộc đang ẩn giấu cái gì! Ha ha hai"
"Lê Chử, đến đây! Ngươi đường đường là cường giả phá bảy, mà ngay cả vào bản nguyên của ta cũng không dám sao? Chỉ bằng ngươi mà cũng xứng làm người thao túng bàn cờ sao? Ha ha hai"
"Ngươi cho rằng bản vương không dám sao?" Ngay lập tức, bóng người Lê Chử xuất hiện, mặt lạnh lùng, không còn nở nụ cười thường thấy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận