Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1946: Thánh Chửi

Ánh mắt Phương Bình sáng ngời nói: "Nghĩa là nếu ta phát hiện khiếm khuyết, đảo loạn nguồn sức mạnh này, bọn họ còn phải tự mình áp chế nó?"
"Không sai!" Lão Lý nghiêm túc nói: "Bây giờ ngươi đã hiểu tại sao chúng ta lại rất e ngại người khác biết bản nguyên của mình chưa? Đại đạo có khiếm khuyết, võ giả nào cũng sẽ có khiếm khuyết, người ít người nhiều mà thôi.
Có người đi đường rộng rãi, ít khiếm khuyết, ngươi có biết cũng không có tác dụng gì, bởi vì ngươi không thể lay động bọn họ!
Có một số người khiếm khuyết rất rõ ràng, nếu bị ngươi phát hiện, ngươi có thể dễ dàng lay động tất cả những thứ này, bọn họ sẽ gặp phiền phức cực lớn!"
"Võ đạo thiếu hụt... Sức mạnh phản phệ!"
Phương Bình bỗng nhiên nói: "Vậy võ giả không thể bù đắp loại thiếu sót này sao?"
"Có thể! Bọn họ có thể vừa đi vừa sửa chữa những khiếm khuyết đó. Tương đương với vừa trải đường, vừa sửa đường. Nói dễ hiểu hơn là, ban đầu, con đường của tất cả mọi người đều là đường đất loang lổ, hố to hố nhỏ rãnh nứt khắp nơi. Sau này, bọn họ sẽ không ngừng sửa chữa nó, biến đường đất thành đường xi măng, rồi thành đường nhựa, hiểu không?"
"Càng mạnh, thiếu hụt càng ít?"
"Có thể nói như vậy!"
"Đã hiểu!" Phương Bình bỗng nhiên nói: "Lão sư, ngài mang ta bay đi, cách bọn họ ngàn mét, chớ bị bọn họ đuổi theo, ta thử một chút xem! Trong 15 người này có... 5 cường giả bản nguyên đúng không?"
"Gần như."
"Nếu 5 vị cường giả bản nguyên này xảy ra vấn đề, bị chúng ta tiêu diệt, 10 cấp chín yếu còn lại... Lão sư, ngài có thể giết chết mấy cái?"
"Ta có sức chiến đấu vô song, có thể so với bản nguyên đỉnh cao, một chém năm đều được!"
"Đừng có khoác lác, lão sư, bây giờ không nổ được đâu, sẽ chết đó!"
"Khụ khụ, yên tâm, tuyệt đối có thể một chém bốn!"
Phương Bình trợn trắng mắt, được rồi, coi như ngài có thể đánh 4 người đi, 6 người còn lại thì sao. Một mình hắn cũng không đánh lại nổi 4 vị cấp chín yếu, nếu những người này đồng thời bạo phát, 6 đánh 1, tuyệt đối có thể đánh chết hắn.
Phương Bình cùng lắm chỉ có thể đánh được hai cấp chín yếu, đương nhiên nếu làm thật thì đánh 3 người cũng được. Nhưng vẫn chưa đủ!
Tiếc là hoàng kim ốc đã nổ, nếu không, bây giờ hắn hoàn toàn có thể nhốt được hai cấp chín yếu, còn lại 8 người, miễn cưỡng cũng có thể đánh.
"Nói sau đi, vẫn còn phân hóa thể của lão Trương." Phương Bình không quản được nhiều như vậy, sau một khắc, hắn kéo lại lão Lý, lớn tiếng nói: "Đừng có làm rớt ta nha, ta chạy vào bản nguyên của bọn họ thăm dò thử..."
Lão Lý có cảm giác như mình vừa nghe thấy thứ gì đó rất kinh dị. Ngươi có ý gì? Ngươi chạy vào bản nguyên của bọn họ thăm dò thử hả? Ngươi có thể tiến vào bản nguyên của bọn họ á?
Phương Bình chẳng thèm nói thêm, nhanh chóng nhìn số liệu của mình, xem điểm tài phú còn bao nhiêu.
Tài phú: 380 triệu điểm
Khí huyết: 107.100 cal (117.800 cal)
Tinh thần: 4235 hz (7935 hz)
Lực lượng phá diệt: 60 nguyên (60 nguyên)
Không gian chứa đồ: 10000 mét vuông (+)
Năng lượng bình phong: 1 điểm/phút (+1, 10 điểm/phút)
Mô phỏng khí tức: 10 điểm/phút (+)
Phân tích bản nguyên: 10 triệu - 100 triệu điểm/lần
Lúc hắn vừa mới rời khỏi vùng cấm, hắn vẫn còn mười mấy tỷ điểm tài phú, khi đó Phương Bình cảm thấy, nhiêu đó điểm cũng đã đủ để tu luyện đến tuyệt đỉnh rồi. Bây giờ... Phương Bình muốn khóc, đánh mãi không xong mà cũng sắp phá sản rồi!
Đánh đổi quá nhiều, quá tốn của, nhưng mà cũng hết cách rồi, cường giả tham chiến quá nhiều, hắn cũng đã sớm ném mấy trăm ngàn vật chất bất diệt ra ngoài.
Nếu không có hắn bất chấp tiêu hao cung cấp cho mọi người vật chất bất diệt bảo kê, lão Trương đừng hòng đánh được một trận đại chiến như thế này!
Tổng cộng trước sau hắn đã tốn bao nhiêu rồi? Ít nhất cũng khoảng 60 ngàn nguyên vật chất bất diệt!
Đối với cường giả cấp chín mà nói, nếu không chết, thì cùng lắm chỉ cần dùng 1000 nguyên vật chất bất diệt là có thể khôi phục thương thế, tương đương với tính mạng của 60 vị cấp chín. Đây thật sự là cầm tiền đổi mệnh!
Không có vật chất bất diệt, ai dám dùng lực lượng phá diệt chiến đấu? Nếu không có vật chất bổ sung, thì chẳng cần người khác đánh chết ngươi, ngươi hoàn toàn có thể tự mình chơi chết mình.
"Ta quá quan trọng, ta không thể chết, nếu ta chết, đừng nói mấy thứ khác, đám cấp chín đang đánh nhau kia chắc chắn sẽ về trời theo!”
Phương Bình vô cùng chắc chắn chuyện này, vì bọn họ đều đang liều mạng dùng vật chất bất diệt để chiến đấu. Nếu hắn chết, không còn ai cung cấp vật chất bất diệt, chiến hậu sẽ phiền phức vô cùng.
Nếu không bảo vệ được kim thân, bọn họ sẽ phải chịu kết cục như lão hiệu trưởng Ma Võ. Trừ phi lão Trương đi đánh cướp Giới Vực Chi Địa, bằng không, tiếp theo sẽ chẳng còn ai lên nổi cấp chín nữa.
Nên Phương Bình rất chắc chắn là nếu hắn gặp nguy hiểm, lão Trương có lẽ sẽ lập tức vào vực cứu hắn. Nhưng tốt nhất là không cần.
Bây giờ nhân loại cũng đang phải lo cả hai đầu, lão Trương bất chấp muốn đập bàn làm một cú thật to, nhưng hắn lại rất băn khoăn, nếu bây giờ đập bàn thì nhân loại chắc chắn sẽ gặp phiền phức. Võ giả Hoa Quốc cũng đừng hòng đi tới những địa quật khác.
Nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nếu chưa đến đường cùng, lão Trương thật ra cũng không cần phải phá hủy quy tắc tuyệt đỉnh không được phép ra tay với cường giả dưới tuyệt đỉnh, ngay cả Chân Vương địa quật thật ra cũng chẳng có ý đó.
Hai bên đều có chút kiêng kỵ, lo lắng một khi phá hủy quy tắc, những người dưới tuyệt đỉnh đều phải gặp nguy hiểm đến tính mạng. Cả hai bên đều không muốn thế giới này chỉ còn tồn tại tuyệt đỉnh.
Hiện tại Phương Bình cũng không muốn lão Trương vào vực, điều đó đồng nghĩa với việc võ giả Hoa Quốc chỉ có thể cố thủ một vùng, không thể tiếp tục xuất chiến, cũng không thể tiếp tục nâng cao cảnh giới.
"Nên mình nhất định phải tự cứu bản thân!"
Phương Bình không nói thêm nữa, hắn cần tới chỗ cách đối phương ngàn mét mới có thể thăm dò được.
"5 vị, nếu đều là cấp chín yếu thì sẽ tiêu hao tầm 50 triệu, nếu mạnh hơn một chút thì sẽ càng cao. Nhưng trông bọn họ cũng khá là bình thường, chắc là chưa tới 100 triệu điểm đâu."
Phương Bình không cảm thấy những người này sẽ tiêu hao quá nhiều điểm tài phú, 100 triệu điểm là đủ rồi.
"Thử một chút xem!" Phương Bình cũng không nói nhảm nữa, đột nhiên nhìn về phía một vị cường giả bản nguyên phía sau, thật ra rất dễ nhìn thấy, hết cách rồi, nếu người ta mạnh thì đã chạy đến đằng trước từ lâu.

"Đậu xanh!" Sau một khắc, Phương Bình bỗng nhiên mắng một câu: "Rác rưởi!"
Hắn như vừa bước vào một thế giới mới, trước mắt là một con đường quanh co rách rưới.
"Dài hơn 200 mét, rộng tầm 1 mét? Đường gì mà xấu dữ vậy!"
Nhìn con đường đầy bùn trước mặt, Phương Bình rất muốn nhổ nước bọt.
Đây là bản nguyên á hả? Đừng có đùa!
Phương Bình chỉ mới xem qua một bản nguyên duy nhất là của lão Trương, nó dài 10 ngàn mét, rộng rãi vô cùng, là một con đường sáng rực lóng lánh, như thế mới đúng với suy nghĩ của hắn, đó mới là bản nguyên!
Nhưng cái thứ trước mặt này là gì đây?
Bầu trời tối như hũ nút, giống như lát một con đường nhỏ đủ cho một người đi giữa trời đất hỗn độn, xấu vô cùng. Hơn nữa còn là càng ngày càng hẹp!
Ban đầu, nó rộng tầm một mét, càng về sau… Phương Bình thấy con đường hầu như đã bị chặn lại ở mốc 200 mét! Hai bên trông như có vách tường vậy, trực tiếp chắn đường lại, ngõ cụt!
"Này mà cũng xứng gọi là bản nguyên á? Này mà cũng xứng gọi là thông thiên đại đạo á? Đường cụt ngủn, cả đời chưa chắc đã đi tiếp được, trừ phi trực tiếp đập tường, nhưng với tình huống hiện tại, càng chạy càng hẹp, có thể đập được sao?"
Phương Bình cực kỳ hoài nghi!
Nhưng hắn cũng không có thời gian lo nghĩ nhiều. Một kẻ đi được 200 mét bản nguyên cũng không tính là yếu, cũng tạm được, bởi vì bản nguyên thực sự quá ít ỏi.
Phương Bình không nói nhảm nữa, nhanh chóng nhìn dáo dác.
Bốn phía đều là cảnh tượng tăm tối, chỉ có dưới chân là một con đường nhỏ lầy lội. Hiện tại Phương Bình đang đứng ở điểm bắt đầu, suy nghĩ một chút, Phương Bình bước ra bước thứ nhất, chính thức bước lên bản nguyên.
Phương Bình bắt đầu cảm thấy hoa mắt, giống như đang nhìn thấy gì đó, nhưng cũng giống như chẳng thấy gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận