Toàn Cầu Cao Võ

Chương 573: Không khí ở Ma Võ không tốt

Cô bé gần như bị ông anh mình đả kích đến mức mất tự tin. Tháng 6 năm 2008, Phương Bình bắt đầu dạy cô bé học đứng tấn.
Khi đó Phương Bình, còn là phi võ giả.
Nhưng mà bây giờ Phương Bình đã đến cấp bốn rồi, cô bé vẫn còn chưa đạt đến ngưỡng tôi cốt lần một, cho nên gần đây tâm tình buồn chán vô cùng, ngay cả quỹ đen tiền mặt cũng không còn tâm tư quản lý.
Không ngờ, ngày hôm nay tùy tiện tu luyện một chút kiến thức cơ bản, cô đã bắt đầu tôi cốt rồi!
"Chị Viên Viên!"
"Hội trưởng, chị không sao chứ?"
"..."
Mấy nữ sinh nhìn Phương Viên máu me đầy mặt, cười lên thật dữ tợn, đều bị dọa sợ, cô bé nhát gan nhất đã chuẩn bị xoay người chạy trốn rồi.
Hội trưởng luyện võ luyện tới mức bị tẩu hỏa nhập ma rồi?
Trên tivi có rất nhiều phim ảnh, người bị tẩu hỏa nhập ma gặp ai giết người đó.
"Mình không sao!"
Phương Viên vui mừng ra mặt, tiếp tục cảm nhận cảm giác tê dại do khung xương được rèn luyện mang đến, cảm giác này thật tuyệt!
"Tiểu Linh, A Ngọc, mình đột phá rồi!"
Phương Viên vui vẻ rạo rực, không thèm nhìn những nữ sinh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô với ánh mắt kỳ dị, cô bé cười hì hì nói: "Mình thành võ giả, không đúng, nếu như mình đồng ý, hiện tại mình có thể thành võ giả rồi!"
Tâm tình Phương Viên vô cùng tốt, hoàn thành tôi cốt lần một, phi võ giả có thể lựa chọn đột phá rồi.
Đương nhiên, cô bé vẫn chưa quên lời ông anh mình đã dặn, tranh thủ hoàn thành hai lần tôi cốt, thậm chí ba lần.
Nhưng những thứ này cũng không đáng kể rồi!
Nhất Trung Dương Thành, lần thi đại học năm nay, học sinh lợi hại nhất có 135 cal khí huyết, ngày đầu tiên vào trường, nhóm Phương Viên liền nhìn thấy bảng vàng khổng lồ dán tên thí sinh thi đại học xuất thân từ trường.
Mà Phương Viên mới lớp 10, khí huyết đã 150 cal rồi.
"Mình là thiên tài, chỉ là tuổi mình còn nhỏ mà thôi."
Phương Viên lần này không hề ủ rũ, về việc Phương Bình tiến bộ nhanh, đó là bởi vì anh ấy vào võ đại. Nếu mình cũng vào võ đại, nói không chừng, năm sau cấp sáu, còn lợi hại hơn cả Phương Bình.
"Đúng rồi, cần phải báo tin vui cho Phương Bình!"
Còn chưa lau đi máu đen trên mặt, Phương Viên vừa đi vừa cầm điện thoại, vừa hô với những người khác: "Đúng rồi, hội chúng ta tiếp tục nhận người… chiêu… chiêu thêm 2000 người!"
Phương Viên tính toán một thoáng, Phương Bình nói hiện tại ở Ma Võ anh ấy quản lý 7000 người, mình cũng không thể ít hơn anh ấy được.
Cô bé vừa nói xong, Tiểu Linh bên cạnh còn đang sững sờ, vội vàng nói: "Nữ sinh Dương Thành hầu như đều gia nhập hết rồi..."
"Vậy thì mở rộng, đến thị trấn Hương mở chi nhánh!"
Phương Viên vừa nói xong, bỗng nhiên lúng túng cười nói: "À mà thôi đi, biết điều, biết điều một chút, không thể lại chiêu thêm người rồi."
Nhận thêm người, nếu anh mình biết, chắc ổng lại tức điên lên cho coi.
...
Tại biệt thự số 8.
Phương Bình còn đang có ý đồ với cái "máy kiểm tra lực lượng tinh thần", điện thoại di động vang lên.
Chờ đến khi nhìn thấy dãy số người gọi tới là Phương Viên, Phương Bình bắt máy, vừa kết nối, đầu dây bên kia truyền đến tiếng reo mừng vui sướng của Phương Viên như thể con bé đột phá tới Tông sư vậy.
"Phương Bình, em tôi cốt lần một rồi!
Phương Bình, em còn sớm hơn anh nha, em có lợi hại hay không!
Ha ha ha, em tôi cốt lần một rồi..."
Phương Bình xoa xoa lỗ tai, thâm ý nói: "Thôi xong, tiêu em rồi."
"Hả?"
"Bây giờ em chỉ cao có nhiêu đó, anh quên nói cho em biết, sau khi tôi cốt lần một, chiều cao cũng không phát triển nữa, cơ thể cũng không lớn nữa, chỉ lớn như vậy thôi."
Phương Bình nói xong, khà khà cười không ngừng nói: "Nhưng như vậy cũng tốt, sau này em đều bé tí tẹo teo như thế, dáng vẻ cũng không thay đổi,rất đáng yêu.
Nếu không, còn lớn nữa, em lớn lên xấu chết.
Rất tốt, anh rất thích!"
"..."
Đầu dây bên kia điện thoại dường như rơi vào yên lặng.
"Em... Không lớn được nữa rồi?"
Phương Viên lẩm bẩm vài tiếng, tay không tự chủ ước lượng chiều cao của mình, bỗng nhiên kêu lên thảm thiết.
"Em thật không lớn được nữa rồi?"
"Phương Bình, em hận chết anh!"
"Hu hu hu... em phải nói cho ba mẹ, anh bắt nạt em..."
Phương Viên sắp tức điên lên rồi, vừa khóc vừa gào thét trong điện thoại.
Trong biệt thự, mọi người dồn dập nhìn Phương Bình.
"Cái tên này... Ngay cả em gái mình mà cũng trêu chọc con bé như thế. Cậu ta đánh nữ sinh, không đánh chết bọn họ, bọn họ nên vui mới phải."
Lương Hoa Bảo cảm khái một tiếng, nhìn đi, em gái ruột đó, cách một cái điện thoại mà cũng có thể bắt nạt con bé khóc lóc đau lòng đến tan vỡ như vậy.
Nữ sinh bên ngoài bị Phương Bình đánh tơi bời, chuyện này có đáng là gì?
Sắc mặt Trần Vân Hi cũng hơi khác thường, nữ sinh không bị Phương Bình đánh chết nên mừng mới phải, phải không?
Ngay cả Lữ Phượng Nhu cũng bó tay, cạn lời, thấy Phương Bình vẫn còn chọc ghẹo con bé, bà quát lên: "Được rồi, còn ra thể thống gì, chẳng đứng đắn gì cả!"
Phương Bình hơi ngượng, cười khan một tiếng, vội vàng nói vào điện thoại: "Đùa, anh đùa thôi, sao có thể không phát triển nữa chứ, chọc em thôi, vậy mà khóc thiệt."
"Phương Bình, anh thật quá đáng!"
Phương Viên tiếp tục nghẹn ngào, cô bé không tin Phương Bình, tiếp tục tan vỡ nói: "Em biết, nhất định là em không lớn được nữa, anh vẫn luôn bảo em đừng lớn lên, cho nên cố ý không nói cho em. Lần trước em thấy anh đánh nhau với chị Lăng Y Y gì đó của Kinh Võ, chị ấy nhất định cũng hoàn thành tôi cốt lần một rất sớm, cho nên mới không lớn nữa.
Người vừa lùn, ngực lại nhỏ, em không nên cũng như vậy!
Phương Bình, anh bắt nạt em, đồ lừa gạt..."
Phương Bình đau đầu vô cùng, lần này thật đúng là tự mua dây buộc mình, nghe vậy vội vã ho một tiếng nói: "Lăng Y Y đó là trường hợp đặc biệt, không phải ai cũng như vậy, nhất định vẫn có thể phát triển. Anh có mấy cô bạn cùng lớp, lớn lên vừa cao vừa to, như bò sữa vậy..."
Trong giây lát, Trần Vân Hi, Triệu Tuyết Mai, Lưu Mộng Dao, mấy người bọn họ cúi xuống nhìn sau đó liếc mắt nhìn nhau.
Một lát, mấy người hiểu ngầm không nói.
Hẳn là... cậu ta chừa mình ra chứ?
Nhóm nam sinh Lương Phong Hoa cũng không nhịn cười được, lời này cũng may là nói ở đây, nếu nói ở bên ngoài, Phương Bình không sợ cả đời này làm cẩu độc thân sao?
Mãi lâu sau, Phương Bình mới xem như đã trấn an được Phương Viên.
Cúp điện thoại, thấy mọi người đều nhìn mình, Phương Bình cười khan nói: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, chuyện vui, em gái em tôi cốt lần một, quả nhiên, cũng là thiên tài như em, chậc, gia tộc di truyền..."
Lữ Phượng Nhu lườm cậu một cái, cái thằng suốt ngày làm chuyện không đàng hoàng, rõ ràng là chuyện vui, kém chút nữa hù chết em gái mình rồi, có ai làm anh hai như vậy không?
"Em gái em bao lớn rồi?"
"15 tuổi."
Phương Bình trả lời, trong lời nói có chút kiêu ngạo, tuy rằng Viên Viên không thể so được với mình, nhưng 15 tuổi hoàn thành tôi cốt lần một, nếu như tư chất tốt, vậy 16 tuổi có thể hoàn thành hai lần tôi cốt rồi.
17 tuổi thành võ giả, 18 tuổi thi đại học, vào đại học, có thể là cấp một cao đoạn thậm chí là đỉnh cấp một rồi.
Tính ra thì thiên phú như vậy cũng không tệ lắm!
Tính như vậy, lúc trước mình đánh giá con bé thấp quá, cũng hơi tội cho nó.
Lữ Phượng Nhu nghe vậy, khẽ gật đầu nói: "Coi như không tệ, nhưng đừng đột phá thành võ giả nhanh quá. Trước đó em nói thực ra cũng không sai, một khi xương cốt còn chưa hoàn toàn phát dục, đột phá quá sớm, thực sự sẽ dẫn đến định hình xương cốt, ngăn cản phát triển.
Nữ sinh cũng còn đỡ, qua thêm một hai năm, xương cốt cũng gần như định hình rồi.
Ngô Khuê Sơn thấp như vậy, cũng bởi vì năm đó còn chưa trưởng thành đã trở thành võ giả."
Nhóm Phương Bình cười khan một tiếng, người ta là cường giả Kim thân cấp tám, cô cũng không nên sỉ nhục như vậy, ngày nào đó, mọi người nghe quen, lỡ miệng nói ra trước mặt Ngô Khuê Sơn, sẽ bị đánh chết.
Nhưng nói đi nói lại... Ngô Khuê Sơn hình như thật sự không quá cao. Võ giả khí huyết đầy đủ, dù là sinh ra ở miền Nam hay miền Bắc, chiều cao phổ biến của võ giả miền Nam cũng khoảng 175 cm trở lên, Ngô Khuê Sơn… hẳn là không tới chứ?
Lữ Phượng Nhu cũng không nói tiếp chuyện của Ngô Khuê Sơn, dựa vào đề tài này, tiếp tục nói: "Mấy năm qua, khí huyết của mọi người đều phát triển rất nhanh, thể chất của toàn dân đều đang tăng cao. Đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu."
Mọi người lặng lẽ, thể chất toàn dân trở nên mạnh mẽ, thật là chuyện tốt.
Nhưng nguyên nhân gốc khiến mọi người trở nên mạnh mẽ, lại là sự xuất hiện thêm đường nối vào địa quật. Đường nối lan tỏa năng lượng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến thể chất của mọi người trở nên mạnh mẽ.
Đời mới ngày càng mạnh, đây là chuyện tốt, sợ là sợ, thời gian căn bản không đủ cho bọn họ trưởng thành.
"Thôi quên đi, những chuyện này bây giờ không tới phiên chúng ta bận tâm."
Lữ Phượng Nhu lắc đầu một cái, không phải Tông sư, bận tâm những thứ này đều phí công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận