Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1529

Trương Đào không còn thờ ơ, khẽ cười một tiếng, lạnh nhạt nói: "Cần gì phải gấp gáp, mấy vị cho bản vương chút thời gian cân nhắc, có lẽ... bản vương sẽ đồng ý.”
Một bên, Nam Vân Nguyệt và Trần Cốc Dương liếc mắt nhìn ông. Trương Đào không nói gì.
Muốn Phương Bình đúng không? Được thôi!
Tốc độ tu luyện của thằng nhóc đó cực kỳ nhanh, ta thật chờ mong nó ngay lập tức đột phá tuyệt đỉnh, thu lại khí tức, ông đây sẽ ném luôn cho các người.
Đến lúc đó, xem các ngươi còn muốn hay không!
Ném một vị tuyệt đỉnh vào sào huyệt của các ngươi, Trương Đào cũng rất chờ mong. Đáng tiếc, tiếc là Phương Bình không phải tuyệt đỉnh, nếu không, hiện tại Trương Đào sẽ đồng ý ngay, không cần che chở gì hết, chỉ cần cho ta mấy trăm thần binh, mấy chục mỏ quặng là đủ rồi!
Nghĩ thì nghĩ, Trương Đào vẫn thầm tính toán trong lòng, Phương Bình hiện tại không thể vào địa quật, cũng không thể đi nước ngoài. Nếu không, chưa chắc sẽ không có tuyệt đỉnh động tâm. Lấy tính mạng của 1 vị cấp bảy đổi lấy những thứ kia, trong suy nghĩ của nhiều người là rất đáng giá.
Không suy nghĩ thêm nữa, Trương Đào lại dùng lực lượng tinh thần dò xét, giờ khắc này, Thành Võ An cũng đã lục tục rút đi rồi.

Thành Võ An.
Mọi người bắt đầu dọn dẹp chiến trường, đặc biệt là cây yêu thực mà Nam Vân Nguyệt chém giết, hiện tại đang bị mấy vị cường giả cấp chín kéo về. Bọn họ đều thèm thuồng vô cùng.
Phương Bình nhìn một vòng, khẽ gật đầu nói: "Trông cũng ổn lắm, bảo tồn khá hoàn thiện, ừm, lấy về chắc là sẽ chế được 1 thanh thần binh cấp chín, tinh hoa sinh mệnh cũng còn một tí... không nhiều lắm."
Dứt lời, Phương Bình bắt đầu cầm bình thủy tinh thu lấy tinh hoa sinh mệnh.
Tất cả mọi người há hốc mồm nhìn hắn!
Ngô Xuyên không nhịn được nói: "Đó là của Nam Vân Nguyệt!"
"Ta biết chứ." Phương Bình cười ha hả nói: "Ta giữ giùm Bộ trưởng Nam, miễn cho nó trôi đi."
Phương Bình cũng không quản bọn họ, lấy trước nói sau, dù gì Nam Vân Nguyệt cũng phải trả nợ.
Sau khi lấy tinh hoa sinh mệnh, Phương Bình quay đầu lại nói chuyện với lão Lý: "Lý lão sư, ngài gánh xác yêu thực đi, chúng ta phải bảo quản giúp Bộ trưởng Nam!"
Lão Lý cười ha hả tiến lên cướp lấy gốc cây bị chẻ thành hai nửa từ tay bọn họ, thứ này thuộc về Ma Võ rồi.
Tất cả mọi người đều câm nín, thế này thì Nam Vân Nguyệt còn lấy về được sao?
Dọn dẹp xong, Trương Vệ Vũ cũng mặc kệ bọn họ, mở miệng nói: "Đi thôi, đi ra ngoài!"
"Bên này chờ bộ trưởng trở về, chúng ta lại thương lượng chia thế nào."
Mọi người nói ra nói vào, chuẩn bị rút đi.
Tưởng Nguyên Hoa lại bỗng nhiên nói: "Hình như quên mất một người."
Mọi người dồn dập nhìn về phía ông, Tưởng Nguyên Hoa chậm rãi nói: "Tần Phượng Thanh lúc trước cũng tiến vào, sớm rời đi, bây giờ hình như còn chưa trở về."
Bởi vì Tưởng Siêu tặng đồ cho Tần Phượng Thanh, nên ông thấy Tần Phượng Thanh tiến vào. Nhưng cấp tám còn chưa bắt đầu đánh, hắn đã chạy. Bây giờ còn không biết là sống hay chết!
Phương Bình có chút bất ngờ nói: "Tần Phượng Thanh tới đây sao?"
"Đúng."
Phương Bình thật không biết việc này, câm nín: "Đại chiến cũng kết thúc rồi mà tên kia còn chưa trở lại... chẳng lẽ tèo rồi?"
Vừa nói xong, ngoài thành, một bóng người nhanh chóng bay tới, cười to nói: "Chúc mừng nhân loại đại thắng, Hoa Quốc đại thắng! Chúc mừng Phương hiệu trưởng uy chấn địa quật, dương danh tứ hải! Chúc mừng nhân loại, chúc mừng Phương hiệu trưởng!"
Người đến chính là Tần Phượng Thanh, còn cách thật xa mà đã bắt đầu nịnh nọt. Thế nhưng mọi người không quan tâm đến cái đấy, ai nấy đều đồng loạt nhìn hắn. Không, nhìn đầu của hắn!
Phương Bình lẩm bẩm nói: "Hắn bị làm sao đấy?"
"Không biết." Lý Hàn Tùng cũng dại ra, nhanh chóng nói: "Phương Bình, hắn sẽ không tự dằn vặt mình chết đấy chứ?"
Lúc này, tình huống của Tần Phượng Thanh rất kỳ dị. Một viên kim đan trôi bồng bềnh trên đầu hắn, trên kim đan có một thân cây, cứ thế mà treo trên đầu hắn, kỳ dị vô cùng.
Đâu chỉ đám người Bình há hốc mồm, đám người Ngô Xuyên cũng dại ra.
Một lát sau, Trương Vệ Vũ hình như nhìn ra cái gì, sắc mặt cứng ngắc nói: "Hắn sớm hay muộn cũng sẽ tự dằn vặt chết! Cái tên này... Ma Võ hiện tại đều như vậy phải không?"
Lão Lý cau mày nói: "Chúng ta đâu có như vậy!"
Trương Vệ Vũ khịt mũi coi thường, Ngô Xuyên cau mày nói: "Thằng nhóc này... đừng tự dằn vặt mình chết luôn đấy. Ma Võ cũng đừng tạo áp lực quá lớn với nó..."
Phương Bình vẫn nhìn không hiểu, nhíu mày nói: "Thế này là thế nào?"
Ngô Xuyên bất lực: "cầu thiên địa biến dị! Lúc lực lượng tinh thần hóa hình, bởi vì lực lượng tinh thần không đủ, cầu thiên địa không triển khai được, bị kẹt lại rồi!"
"Kẹt lại rồi?" Phương Bình dại ra!
Còn có kẹt lại nữa hả? Ta cũng biến dị, nhưng đâu có bị kẹt lại đâu!
Trương Vệ Vũ tiếp tục bổ sung: "Không biết thằng nhóc này làm trò gì, ăn nhầm thứ gì, hình như là... hình như là yêu hạch của Nguyệt Minh Thụ trung cấp, đúng không?"
"Đúng, chẳng lẽ hắn nghe ai xúi bậy? Dùng yêu thạch của Nguyệt Minh Thụ cao cấp có lẽ sẽ giúp lên cấp bảy, nhưng nếu là trung cấp thì rất dễ xảy ra biến dị... Hắn vốn đã có cầu thiên địa biến dị, hiện tại lại dùng yêu thạch Nguyệt Minh Thụ, yêu hạch và cầu thiên địa dung hợp lại. Lần này không dễ xử lý đâu, cầu thiên địa cũng không thu về được."
Phương Bình nuốt một ngụm nước bọt nói: "Không thu về được?"
"Cũng không phải không thu về được, vấn đề là tinh thần lực của hắn không đủ mạnh, bây giờ lung tung quấn vào nhau, hắn không thể thu hồi được. Sau khi lực lượng tinh thần mạnh hơn thì chắc sẽ làm được."
Bọn họ còn đang nói chuyện, Tần Phượng Thanh đã bay trở về, vui vẻ ra mặt. Thấy mọi người đều nhìn đầu mình, cười ha hả nói: "Thế nào? Đẹp trai chứ? Ta cũng đến cấp bảy rồi..."
Mọi người không còn gì để nói, ngươi chắc chắn chứ?
Cái tên này bây giờ cũng chẳng phải cấp bảy gì hết! Chỉ là một võ giả bị kẹt lúc lực lượng tinh thần đang hóa hình... hầu như chưa từng nghe qua.
Ma Võ toàn là đám người thích thiêu thân. Lý Trường Sinh là một ví dụ, Phương Bình cũng vậy, bây giờ lại xuất hiện thêm Tần Phượng Thanh.
Tần Phượng Thanh không quản cái này, vui sướng hài lòng nói: "Ta còn tưởng nhất định phải đánh giết Nguyệt Minh Thụ cấp bảy mới được, không ngờ chỉ cần giết 1 gốc Nguyệt Minh Thụ cấp sáu là đã có thể đột phá…”
Mọi người lại tập thể câm nín, Phương Bình do dự mãi không nói. Được, nếu ngươi đã cho là như thế thì cứ xem là thế đi.
Nhưng hắn lại truyền âm hỏi Ngô Xuyên nói: "Hắn còn có thể thăng cấp sao?"
"Xem vận khí đi, không biết được. Nhưng thế nào đây, võ đạo tu luyện, đi đúng hướng chính là được, hướng phụ thì, tùy theo từng người. Ý chí của hắn rất mạnh, trở về nghĩ cách, hẳn là vẫn có thể. Nhưng cái chậu cây vàng khè trên đầu này chắc là vẫn sẽ duy trì đến khi hắn chân chính lên đến cấp bảy mới có thể thu vào được.”
Phương Bình không nói gì, nhìn Tần Phượng Thanh, thế mà vẫn còn vui rạo rực, chắc là thực lực thật sự có tiến bộ, không thèm quan tâm đến thứ lủng lẳng trên đầu luôn. Then chốt là, ngươi mẹ nó đừng có ăn bậy ăn bạ, đừng có biến dị lung tung có được hay không!
Tần Phượng Thanh cũng không quản bọn họ, vui vẻ chạy đến trước mặt đến Phương Bình, cười nói: "Phương Bình, lần này kiếm lời bao nhiêu? Ta thấy mấy vị tuyệt đỉnh đều muốn giết ngươi, kiếm bộn rồi?"
"Không bao nhiêu."
"Không bao nhiêu?" Tần Phượng Thanh thử dò xét nói: "Tầm 500 tỷ hả?"
Phương Bình vào địa quật không bao lâu, hắn cảm giác giác đó là đã đánh giá cao Phương Bình rồi. Nhưng suy nghĩ một chút, lại nói: "Ngàn tiỷ? Sẽ không thật sự là ngàn tỷ chứ?"
Phương Bình lạnh nhạt nói: "Thật sự là không bao nhiêu, hơn nữa cũng xài hết rồi. Cũng chỉ còn mấy ngàn cân đá năng lượng, còn làm chủ một khoảng nợ chừng ngàn tỷ..."
Tần Phượng Thanh hơi ngưng lại, sau đó lại nói: "Lợi hại, thật lợi hại! Phương Bình, ta hiện tại cũng đến cấp bảy, cũng đứng hàng Tông sư, lần sau làm chuyện lớn nhớ gọi ta. Đừng thấy Đầu Sắt đột phá trước ta, chưa chắc đã mạnh hơn ta đâu..."
Đám người Lý Hàn Tùng đều thấy gai gai, bất đắc dĩ lắc đầu. Ngươi mẹ nó thực sự là cấp bảy sao? Mới có nửa cấp bảy thôi luôn á?
Lại còn có người kẹt ở giai đoạn lực lượng tinh thần hóa hình được phân nửa, chúng ta phục rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận