Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1301

Phương Bình luyên thuyên không ngừng: "Hôm đó chuẩn bị luôn cả khu vực so tài cho mấy đám nhóc nữa, khen thưởng vài thanh thần binh..."
Trương Đào lại bị khựng lại, đậu móa, đây không nên gọi là tiệc Tông sư, ngươi đổi thành tiệc mừng đột phá lên tuyệt đỉnh luôn đi...
Ta đột phá tuyệt đỉnh cũng không khoe khoang như ngươi.
Hơn nữa, ngươi nhắc đến đám nhóc, ngươi nói ai cơ? Cái thằng này năm nay mới bao nhiêu tuổi?
Trương Đào mơ hồ không nhớ rõ, hoặc nên nói, ông không muốn nhớ đến chuyện này, nhưng không ngờ, Phương Bình rất không hiểu lòng ông, hắn nói: "Đúng rồi, phải chọn ngày lành tháng tốt nữa, tốt nhất nên chọn tổ chức đúng ngày sinh nhật tuổi 20, tiện thể chúc mừng sinh nhật luôn."
Đúng, Phương Bình 20 tuổi.
18 tuổi, Phương Bình vào Ma Võ.
Bây giờ, còn chưa đến đại học năm ba, hiện còn đang nghỉ hè.
20 tuổi tròn!
Mà tháng 8 chính là sinh nhật hắn... Phương Bình thấy tháng 8 chắc là đủ để mình đột phá rồi, có thể làm tiệc náo nhiệt một chút.
Trương Đào nghiêng đầu nhìn Phương Bình, cười như không cười nói: "May cho ngươi, ngươi là học sinh võ đại!"
Nếu không, ta đã tát một phát chết tươi tại chỗ rồi! Thằng khốn này, khoe khoang với ai đây hả?
"20 tuổi..."
Trong lòng thì thầm một câu, lão Trương bỏ chạy, ông muốn rời khỏi nơi này, tuyệt đỉnh như ông cũng sắp chịu không nổi rồi.
Tại lối ra đường nối.
Lão Trương đi rồi, Phương Bình lúc này mới có thời gian quan sát xung quanh, lúc đi vào không được nhìn thấy.
Chờ khi nhìn thấy mình ở nơi nào... Phương Bình bỗng nhiên nói: "Hóa ra là ở đây?"
Hoa Quốc hiện nay có 23 lối vào địa quật, nhưng trên thực tế là 24 con đường, thành Trấn Tinh có một lối đi không tính là lối vào địa quật, chỉ là lối vào Ngự Hải Sơn.
Lối vào thứ 24 chính là vị trí hiện tại của nhóm Phương Bình.
Không phải ở nơi khác, mà là ở... Tử Cấm Thành!
Phương Bình không ngờ, lối này bí ẩn này lại ở đây!
Tưởng Siêu nhìn quanh một chút, đây cũng là lần đầu tiên hắn biết đường nối ở bên này, nhưng cảm thấy không quá bất ngờ, mở miệng nói: "Hóa ra là ở đây, hóa ra vị vua thời đại trước trấn áp chỗ này..."
"Hả?"
Phương Bình nghi hoặc, Tưởng Siêu thuận miệng nói: "Trước thời hiện đại đều là vương triều phong kiến, vương triều đế vương... Ý ta là các vương triều khai quốc ấy, các vị vua khi ấy hẳn đều là cường giả đỉnh cao, cấp chín cũng không phải không có.
Những người này khai sáng vương triều, đa số đều đã đi ra con đường bản nguyên của mình.
Trước đây ta từng nghe ông nội nói, một số thành chủ địa quật xây thành, và cả chuyện vùng cấm thành lập vương đình, thực ra đều là những con đường tương tự nhau.
Con đường này cũng chính là con đường tương đối rõ ràng hiện nay, vạn dân chi đạo hay còn gọi là con đường lấy lòng vạn dân.
Nếu không, ngươi nghĩ vì sao cường giả phải xây dựng quốc gia? Thành lập vương triều?
Chẳng lẽ là vì quyền lợi sao? Vậy cũng không phải!
Quan trọng là vì bọn họ có hy vọng đi ra con đường này, thậm chí bước vào cảnh giới tuyệt đỉnh, đây cũng là con đường rõ ràng nhất hiện nay, hơn nữa, còn là loại đường ai nấy đi, tuy tương tự nhưng không giống nhau..."
Lần này Phương Bình nghe hiểu rồi!
Hắn hơi kinh ngạc nói: "Ai cũng có thể đi con đường này à?"
"Cũng không phải, có hơi hạn chế, cụ thể như thế nào ta không rõ, thực tế, không đi qua con đường này, sao biết được."
"Vậy bây giờ thì sao?"
Phương Bình đặt ra nghi vấn: "Nếu con đường vạn dân này có thể giúp đột phá tuyệt đỉnh, theo lý thuyết, lẽ ra nên kéo dài vương triều mới đúng..."
Tưởng Siêu lắc đầu nói: "Không phải là đi con đường này có thể đột phá tuyệt đỉnh, thành lập vương triều đúng là có cơ hội đột phá, nhưng chỉ là có hy vọng, là hy vọng xa vời, hơn nữa, sở dĩ xuất hiện cơ cấu xã hội hiện đại là vì..."
Tưởng Siêu ngừng một chút, hơi do dự một chút mới nói: "Ông nội ta nói, thực ra đây cũng là một loại thử nghiệm. Con đường vạn dân này không dễ đi, không những khó đi, còn hạn chế dân trí, khiến võ đạo ngày càng suy sụp.
Cho nên, sau khi vương triều phong kiến cuối cùng chấm dứt, không ai tiếp tục kéo dài chế độ vương triều nữa.
Chế độ mới có lẽ sẽ sinh ra nhiều cường giả hơn, khai sáng dân trí, toàn dân tập võ, người người làm chủ con đường của mình.
Năm đó, toàn dân giúp vua chúa hoàn thiện con đường võ đạo, bây giờ, không còn vua chúa vương quyền, chúng ta có thể tự hoàn thiện con đường võ đạo của mình.
Thử nghiệm kiểu này hiện nay cũng không biết là tốt hay xấu, nhưng đúng là võ giả Hoa Quốc ngày một tăng nhanh, nhiều cường giả xuất hơn. Cường giả tuyệt đỉnh như Tư lệnh Lý và Bộ trưởng Trương cũng xuất hiện trong chế độ này.
Cho nên, mọi người đều khá hài lòng với chế độ hiện tại của Hoa Quốc..."
Phương Bình đăm chiêu, lại nói: "Đế vương các triều đại trước đều là cường giả?"
"Tùy thời, từ thời tông phái, võ đạo suy sụp, thực ra, lúc đó triều đại phong kiến cũng suy sụp rồi. Sau triều Tống, tuy vẫn có cường giả, nhưng không nhiều, đế vương cũng không mạnh mẽ bằng tiền nhân nữa."
Nói xong, Tưởng Siêu lại tiếp: "Cũng chính vì vậy, mới từ bỏ con đường vạn dân, vì đã nhiều năm không thể xuất hiện cường giả."
"Trước thời Tống, có cường giả là đế vương sao?"
"Không rõ lắm."
"Tưởng lão tổ chắc không phải là vua thời Đường đó chứ?"
Tưởng Siêu nhún vai nói: "Không biết, nhưng chắc không phải đâu. Triều Đường là cả ngàn năm trước rồi còn gì, ta cảm giác lão tổ nhà ta hẳn là không đến ngàn tuổi đâu. Tuy các lão tổ không kể về quá khứ của mình, cũng không kể với nhau, nhưng ta từng tiếp xúc nhiều với lão tổ. Ta cảm thấy... lão tổ cũng không già lắm đâu... cùng lắm là ba trăm hay năm trăm tuổi gì à..."
Lời này, Phương Bình không có gì để nói.
Ngươi cảm giác lão tổ nhà ngươi không già lắm, chỉ khoảng "ba trăm, năm trăm tuổi", sao lời này nghe vào tai thấy khó chịu thế nhỉ?
Thành Trấn Tinh xuất hiện khoảng 300 năm trước. 300 năm trước, Tưởng lão tổ và các lão tổ thành Trấn Tinh đã là tuyệt đỉnh hay là cảnh giới khác, thực ra cũng không ai rõ.
Cũng có thể, lúc bọn họ thành lập thành Trấn Tinh, bọn họ chưa phải là tuyệt đỉnh, mà cũng có thể đã đột phá tuyệt đỉnh rồi.
Những chuyện này, vì các lão tổ không nhắc đến, mọi người cũng không cách nào suy đoán.
Nhưng hiện tại, Phương Bình đã hiểu vì sao ngoại vực địa quật lại có nhiều thành chủ, nhiều vương thành như vậy.
Hóa ra là đều đi một con đường tương tự, muốn đột phá cảnh giới tuyệt đỉnh.
Nhưng Phương Bình cảm thấy có lẽ có hạn chế rất lớn, xác suất xuất hiện tuyệt đỉnh rất thấp.
Không đủ người?
Không đủ dân tâm?
Hay là nguyên nhân khác?
Do diện tích thành trì các thành chủ cai quản quá nhỏ, quá ít người, nên có ảnh hưởng?
Phương Bình nghe nói, chủ vương đình trong vùng cấm hình như từng có người đột phá cấp tuyệt đỉnh. Như vậy, có phải là cai trị càng nhiều người, sẽ càng có hy vọng đột phá hay không?
"Con đường vạn dân..."
Đây là con đường đầu tiên có liên quan đến chuyện đột phá tuyệt đỉnh mà Phương Bình được biết.
Có người nói Lý Chấn đi con đường kiếm đạo, nhưng kiếm đạo có ngàn vạn con đường, rốt cuộc con đường bản nguyên của Lý Chấn có phải kiếm đạo hay không cũng khó nói.
Phá Không Kiếm Quyết của ông ấy đúng thật là bản nguyên tuyệt học, nhưng con đường bản nguyên chỉ là một loại cảm ngộ, không phải là vật dẫn.
Cho nên, Phá Không Kiếm Quyết cũng có thể đổi thành Phá Không Đao Quyết, chuyện này hoàn toàn bình thường.
Vừa đi ra ngoài, Tưởng mập vừa đi vừa nói: "Nơi này có đường nối, vừa bất ngờ lại vừa hợp lý, nếu ngươi để ý, ngươi sẽ phát hiện, những cố đô thời xưa đều có đường nối, vua các triều đại thật ra đều trấn giữ đường nối, dù đường nối không mở ra, nhưng cường giả có thể cảm ứng được sự tồn tại của nó.
Trước kia ta cho rằng Kinh Đô địa quật chính là đường nối các triều trước trấn áp, cho nên không nghĩ nhiều.
Bây giờ mới biết, Kinh Đô có hai lối vào.
Chẳng trách, chẳng trách thủ đô nước mình ở đây, các bộ các ngành đều tập trung về đây trấn áp. Hai lối đi, đúng là cần nguồn sức mạnh lớn trấn áp."
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, tên mập này biết nhiều thứ ghê.
Chỉ là không quá đáng tin cậy, không hỏi tới, hắn hầu như không nhớ đến những chuyện này, nhắc đến vài câu, hắn mới có thể nói thêm vài thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận