Toàn Cầu Cao Võ

Chương 764: Kẻ Thù Của Ta Ở Khắp Thế Giới

Ngay lúc Phương bình hét to, một luồng ánh sáng màu vàng nhanh chóng xông tới. Tiếng nổ mạnh vừa vang lên, lão Lý biết đã xảy ra chuyện rồi.
Lúc này, Phương Bình vừa gào lên xong, một ánh sáng màu vàng cực kỳ nhanh phi thẳng tới, quát to: "Tới rồi!"
Ngay sau đó, Phương Bình bay lên trời ôm chặt lấy bả vai lão Lý.
"Tiêu diệt hắn!"
Phương Bình kịch liệt thở dốc, căm hận trừng mắt nhnì tên cấp bảy đang truy đuổi phía sau.
Lão Lý cũng không lên tiếng, bay nhanh theo hướng Tần Phượng Thanh mấy người, dẫn theo bọn họ cùng nhau chạy!
Phương Bình ban đầu không hiểu, sau đó bỗng hoảng sợ.
"Thầy đã làm gì rồi!"
Lúc này, phía xa xa, hai vệt ánh vàng kim lóe lên, cộng thêm mấy đường khí thế của cấp bảy bay lên không, lão Lý cũng bị đang bị truy sát!
"Bị truy sát cả nửa ngày nay rồi!"
Lão Lý cũng bất lực, trước đó bị cấp chín truy đuổi, khó khăn lắm mới gặp được Triệu Hưng Võ, người truy sát hắn đã bị đánh lạc hướng rồi. Kết quả còn chưa trở về thành, lại bị hai tên cấp tám thành Cự Liễu ngăn cản, tiện thể còn có thêm mấy tên cấp bảy.
Còn về đám người Châu Định Quốc... Hình như vẫn đang bị người của thành Cự Tùng truy sát.
Tóm lại, bây giờ trong địa quật, võ giả nhân loại đều cùng cảnh ngộ bị truy sát.
À, không đúng, Triệu Hưng Võ thì ngược lại, hắn đang truy sát Liễu Vương.
Lão Lý đã cảm nhận được khí tức, nhưng mà... có lẽ rất nhanh sẽ đổi vai cho nhau rồi, Liễu Vương liên thủ với cái cây Liễu, e là lão Triệu cũng phải chạy trốn rồi.
"Nhân loại thảm quá!"
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu lão Lý.
Sự xót xa của kẻ yếu!
Đều bị người ta truy sát, sao mà thê thảm!
Về việc thành Cự Liễu bị sụp đổ hơn một nửa ở phía xa xa kia, lão Lý xem như không nhìn thấy.
Cũng không phải là do hắn làm, những thứ này đều là râu ria, không đáng kể.
Tốc độ của ánh kim cực kỳ nhanh, vừa lóe lên rồi biến mất, nháy mắt bắt được Tần Phượng Thanh ba người dưới đất, nhưng bọn họ không cảm thấy vinh hạnh chút nào, Tần Phượng Thanh bi quan, quay đầu lại nhìn, đau thương nói: "Hai tên cấp tám, năm tên cấp bảy, phải chết rồi!"
Bị đuổi tới, thì chết là điều không thể nghi ngờ! Ông đây chọc mấy tên cấp sáu mà đã kinh hồn bạt vía rồi, rốt cuộc hai người này đã làm gì?
Quan trọng là mấy người có chạy, cũng đừng chạy hướng này chứ!
Bây giờ thì hay rồi, lão Lý mang theo bốn người bọn họ, tốc độ giảm lại không ít, mắt thấy sắp bị đuổi kịp rồi. Lão Lý cũng hơi sốt ruột, hét: "Cho chút nước tăng lực đi!"
Phương Bình sắc mặt đen nhánh, cả giận nói: "Hết rồi!"
"Sẽ chết người đó!"
"Chết rồi cũng không có!"
"Thằng nhóc này, em gây ra động tĩnh lớn như vậy, lẽ nào không cướp được gì?"
Lão Lý hơi bất ngờ, em sắp phá sụp cả thành trì nhà người ta rồi, lẽ nào không cướp được tinh hoa sinh mệnh?
Phương Bình bất lực nói: "Cướp cái gì mà cướp, em vừa mới vào, không cần thẩn nổ mỏ năng lượng rồi, cái cây đại thụ kia phát điên lên, truy sát em không ngừng, thầy đừng nhắc nữa."
Hai người nói chuyện khiến Lý Hàn Tùng mịt mờ không hiểu.
Lúc này, không quan tâm đến mấy tên truy sát phía sau, Lý Hàn Tùng vội vàng nói chen vào: "Nổ mỏ gì?"
"Mỏ năng lượng chứ gì, ngươi không biết sao? Phía dưới vương thành có một mỏ năng lượng rất lớn, ít nhất có thể khai thác được mấy ngàn tấn đá năng lượng, nói không chừng trên 10 ngàn tấn cũng có ấy.
Ban đầu ta chỉ tính đào một ít, kết quả không cẩn thận nổ sập một phần rồi..."
Ba người cùng lúc ngớ ra!
Hắn thật sự đi đào mỏ khoáng?
Ngay cả Tần Phượng Thanh cảm thấy mình cực kỳ hiểu Phương Bình cũng nhịn không được nói: "Mấy ngày qua ngươi đi đào mỏ khoáng?"
"Không, bị người ta truy sát miết, cướp được ít tinh hoa năng lượng, suýt nữa bị người ta truy đuổi đến mức trời xanh không có đường chạy rồi, nhân lúc trời chưa sáng mới vào thành chuẩn bị làm chút chuyện, đào chút hàng bình thường không đáng tiền, nhưng không ngờ cái cây đại thụ cấp chín vậy mà nổi cáu lên nhất quyết đuổi giết ta!"
"Hàng bình thường..."
Mấy hơn chục ngàn tấn đá năng lượng!
Tấn! Không phải gam!
Cho dù đổi thành gam cũng đủ khiến bọn họ chảy nước miếng rồi, bây giờ Phương Bình dùng tấn để so sánh, thằng nhóc này không đùa mình chứ?
Vương Kim Dương cảm thấy bản thân mình cũng được xem là một người thận trọng, nhưng lúc này cũng nuốt nước bọt, ánh mắt sáng rực nói: "Thực sự có mỏ khoáng lớn?"
"Thật đó, một vương thành chính là một mỏ khoáng, đều là mỏ siêu cấp lớn!
Ta nói cho các ngươi biết, ở đó, đá năng lượng có độ tinh khiết thấp nhất cũng to bằng tảng đá, khắp nơi đều có!
Tùy tiện nhặt cũng được mấy trăm ký.
Nhưng mà lần này, đá có độ tinh khiết thấp bị ta nổ không ít, đáng tiếc quá, ít nhất nổ mất mấy trăm mét của mỏ khoáng, những viên đá năng lượng đó không biết có bị vỡ không nữa."
Phương Bình xúc động nói: "Thật ra cũng không tính là gì, ở khu trung tâm, đá năng lượng tu luyện không nói to bằng đầu người, to bằng cái cối xay cũng có một đống lớn.
Nơi quan trọng nhất ở khu trung tâm không phải là đá năng lượng, mà là tinh hoa năng lượng, biết không?
Tất cả năng lượng hòa thành một thác nước năng lượng, ít nhất phải mấy tấn!
Độ tinh khiết có lẽ là một trăm phần trăm, một người rớt xuống đó, chỉ cần không phát nổ thì heo cũng có thể thành cấp chín..."
Bọn họ rơi vào trong hoang tưởng.
Một mỏ năng lượng khổng lồ không gì sánh được!
Vô số đá năng lượng cao cấp!
Còn có con sông năng lượng, nghĩ thôi cũng cảm thấy tuyệt diệu không thể tả!
Lúc này, Lý Hàn Tùng đột nhiên cảm thấy hơi tự ti.
Hắn đã từng cảm thấy đi chung với đám Tần Phượng Thanh, cướp được rất nhiều đá năng lượng, là đã có thể khoe khoang chiến tích đến cuối đời.
Nhưng bây giờ nghĩ lại... Thôi đừng nhắc nữa, quá mất mặt.
Phương Bình vẫn đang kể, thở dài nói: "Đáng tiếc, vừa nãy ta nhìn thấy một viên đá năng lượng sơ cấp to như cái cối xay, muốn mang đi nhưng đáng tiếc là mang không nổi. Sau đó cũng bị nổ mất, ít nhất cũng nặng một đến hai tấn."
Nghe Phương Bình nói "Tấn" với"Tấn", mấy người lại hoảng hốt.
Bắt đầu từ lúc nào mà đá năng lượng lại dùng từ tấn để cân đo đong đếm?
"Ực, ực!"
Tiếng nuốt nước bọt vang lên, lão Lý không để tâm, thở dài nói: "Đừng mơ nữa, mấy thằng nhóc con các em nên nghĩ xem bây giờ chúng ta làm sao để chạy thoát đây này!"
Mấy bóng hình phía sau ngày càng gần rồi.
Hai tên cấp tám, năm tên cấp bảy.
Nếu như bị đuổi kịp thì chắc chắn phải chết.
Nhìn thấy lão Lý chạy thua đối phương, vẻ mặt Phương Bình thống khổ, mò mò trong ngực một hồi, kết quả phát hiện mình chưa mặc quần áo!
Ho khan một tiếng, Phương Bình nhìn mấy người bọn họ một cái, cũng không quan tâm Lý Đầu Sắt có đồng ý hay không, lập tức lột áo hắn xuống mặc vào.
Mấy người lúc này mới ý thức được điều gì đó, Lý Hàn Tùng lẩm bẩm nói: "Ngươi... Ngươi chạy trốn sao phải trần truồng mà chạy?"
Chạy thì chạy đi, còn cởi quần áo làm gì!
Lúc này mấy người đều lần lượt căng thẳng, vừa nghĩ đến chuyện Phương Bình làm vừa nãy đối với bọn họ, đặc biệt là Lý Hàn Tùng, hắn có hơi không rét mà run, đây là sở thích đặc biệt?
Phương Bình lười giải thích, lấy quần áo quấn lên người, sau đó mò mò ở phía sau lưng, trên tay dính một giọt sinh mệnh tinh hoa nhỏ trong suốt óng ánh, lòng đau như cắt thịt nói: "Uống một chút để có sức chạy!"
Lão Lý nhìn một giọt tinh hoa sinh mệnh, nhịn không được mắng: "Ít vậy thôi sao?"
"Thầy đừng có không biết đủ như thế, ít nhất cũng là 1 gam rồi, cái này còn tốt hơn cả 5 gam đá năng lượng cao cấp rồi còn gì!"
"Ngày hôm qua em cho tôi uống tính theo ký, bây giờ em cho tôi uống ít vậy sao?"
"Thật sự hết rồi..."
Lúc hai người nói chuyện, đám người Tần Phượng Thanh đều tái xanh rồi!
Năng lượng thật đậm đặc!
Không cần dùng, chỉ cần cảm nhận năng lượng tản ra một chút đã khiến người ta cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng như ở cõi tiên.
Năng lượng thật đậm đặc!
Đây chỉ mới là một giọt mà thôi!
Lão Lý nói vậy là có ý gì?
Ngày hôm qua dùng tới mấy ký?
Đậu xanh, thế này là xa xỉ đến mức nào!
Hết sức tự ti!
Không còn mặt mũi nào nhìn đời!
Mấy người bọn họ hấp thụ đá năng lượng cao cấp to bằng ngón tay cái đã cảm thấy đau lòng chết mất rồi.
Thắng nhóc Phương Bình này rốt cuộc cướp được bao nhiêu thứ tốt?
Ngay sau đó, Tần Phượng Thanh cũng bất chấp nguy hiểm, giãy giụa đưa tay muốn mò mò vào người Phương Bình, bị Phương Bình bắt lấy tay hắn, mắng: "Ngươi làm gì vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận