Toàn Cầu Cao Võ

Chương 624: Quá coi trọng mình rồi!

Phương Bình đi ra khỏi nhà thi đấu thành phố, hiển nhiên cậu không có cảm giác mình huênh hoang chút nào.
Theo cách nghĩ của Phương Bình, cậu đang luyện gan.
Cậu từng trêu chọc Thú Vương cấp tám nhưng đúng là vẫn chưa chọc cấp tám nhân loại. Hôm qua chọc giận Ngô Khuê Sơn, lão Ngô vừa thả ra khí thế, kém chút đè chết Phương Bình.
Điều này khiến Phương Bình có khái niệm rõ ràng, gặp phải cấp tám, mình có thể làm con làm cháu thì cứ làm, tuyệt đối không được có cảm giác mình có thể trêu được cấp tám.
"Không, cấp bảy cũng vậy, dù sao miễn gặp phải cao cấp, có thể chạy nhanh bao nhiêu bao xa thì cứ chạy!"
Phương Bình lĩnh hội được sự chênh lệch, cảm giác mình bây giờ đặc biệt tỉnh táo, mình từng khoác lác với người khác mình có thể đào mạng dưới tay cấp tám, tuyệt đối đừng ai tưởng thật.

Buổi tối 7 giờ.
Phương Bình lau chùi trường đao, hơi do dự, cuối cùng vẫn thả trường đao xuống.
Lần này cậu không hẳn có thể dùng được, cầm theo trường đao ngược lại chỉ tăng thêm tải trọng mà thôi.
"Có bốn vị Tông sư cao cấp hộ tống, nếu như đều ngã xuống, vậy thì vận khí của mình xui xẻo tám đời rồi."
Phương Bình thấp giọng lẩm bẩm một câu, độ nguy hiểm của nhiệm vụ này vẫn không cao lắm.
Đơn giản thu thập một hồi, kiểm tra đống thuốc mang theo, Phương Bình có tổng cộng 11 viên Hồi Mệnh Đan, chỉ cần không phải chết ngay tại chỗ, vẫn có thể cứu mạng được.

Bên ngoài cổng trường Ma Võ.
Trương Vũ Cường mỉm cười gật đầu, mở cửa xe nói: "Hội trưởng Phương, mời!"
"Bộ trưởng Trương khách khí rồi."
Phương Bình lên xe, đây là xe đặc chủng của Trương Vũ Cường, phía trước tay lái chính là tài xế của anh ta.
Phương Bình lên xe, nhìn tài xế một cái, chỉ thở dài một tiếng, không nói gì.
Trương Vũ Cường biết cậu đang nghĩ gì, nhưng không giải thích.
Vì tính chân thực, khiến người khác tin tưởng, phía Nam Giang nhất định phải biểu hiện chút gì đó.
Trương Vũ Cường tự mình cùng đi với Phương Bình đến Nam Giang, đây chính là điềm báo Nam Giang hợp tác với Ma Võ.
Nếu không, nhân vật quan trọng giữa Ma Võ và Nam Giang như Phương Bình đi đến Nam Giang cùng bàn luận việc Ma Võ trợ giúp Nam Giang, mà Nam Giang lại không lộ mặt mũi, thì thành ra Nam Giang quá mức lãnh đạm, không hợp với phong cách cấp thiết của Trương Định Nam.
Trên xe, Phương Bình vừa lên xe đã bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, hiển nhiên là không có tâm tình nói chuyện.
Trương Vũ Cường cũng không nói chuyện, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết trong lòng nghĩ gì.
...
Ma Võ.
Tầng hai nhà ăn.
Lão Lý cầm ly rượu, thích ý nhấm nháp từng ngụm, cười híp mắt nói: "Đây là loại rượu tôi đã cất giữ từ 10 năm trước, không ngờ vẫn còn, mùi vị đúng là không tệ."
Lữ Phượng Nhu lại uống từng ngụm lớn cạn sạch ly, lạnh nhạt nói: "Tôi tưởng đâu ông sẽ đưa Trường Sinh Kiếm cho em ấy, vì sao lại không đưa?"
"Không đưa, cũng không phải đồ gì tốt."
Lão Lý khẽ cười nói: "Trường Sinh Kiếm được tôi nuôi dưỡng mười năm, cũng không nỡ."
"Mười năm qua, ông chưa từng xuất kiếm chứ?"
"Hình như là vậy."
"Mười năm nuôi một kiếm, chiêu kiếm này của ông nuôi làm sao rồi?"
"Không biết."
Lão Lý cười ha hả nói: "Từng oán, từng hận, từng giận, từng không cam lòng. Chiêu kiếm này, tôi giấu mười năm nay, có lẽ chẳng bao lâu nữa, giang hồ sẽ lại có thêm truyền thuyết về Lý Trường Sinh, một kiếm giết thần, bà thấy như vậy có bá đạo không?"
Lữ Phượng Nhu không đáp, lão Lý cầm ly rượu lên, uống cạn rượu trong ly, đứng lên cười nói: "Tôi đi xem sao."
"Ông đi làm gì? Bốn người đi theo, nào đến đến lượt ông ra tay?"
"Đi hóng chuyện, sẵn tìm hiểu tình hình một chút, giết cấp bảy, tôi thấy không cam tâm!"
"Ha ha ha..."
Lão Lý cười to, bóng người hơi động đậy, nhảy ra ngoài cửa sổ.
Lữ Phượng Nhu không đi theo, tiếp tục ngồi tự rót tự uống một mình.
...
Nam Giang.
Phủ Tổng đốc.
Trong phòng họp nhỏ.
Lúc này có bảy tám người đang ngồi, đều là tầng lớp lãnh đạo của Nam Giang.
Tất cả mọi người đều rất yên tĩnh, mãi đến khi Trương Định Nam cất bước đi vào mới vang lên những tiếng thăm hỏi.
Trương Định Nam khẽ gật đầu, đi đến vị trí trung tâm ngồi xuống, trầm giọng nói: "Các vị, Nam Giang địa quật sắp mở ra, trung ương và Quân đội, bao gồm cả Nam Giang đều đã làm tốt công tác chuẩn bị.
Nhưng nhằm phòng ngừa một số tình huống bất ngờ, chúng ta vẫn nên kêu gọi trợ giúp từ các nơi khác càng nhiều càng tốt.
Trong đó, Ma Võ là nhân tố vô cùng quan trọng!
Ma Võ có ba cường giả cao cấp, gồm Xà Vương cấp tám, mấy chục người cấp sáu, mấy trăm người là võ giả trung cấp.
Đây là một lực lượng sức mạnh to lớn có thể sánh ngang với Nam Giang võ đạo chúng ta, cho nên, nhận được sự ủng hộ của Ma Võ chính là mục tiêu lần họp này của chúng ta.
Cũng may, Nam Giang chúng ta nhân tài lớp lớp, Phương Bình xuất thân từ Dương Thành, hiện cậu đang là hội trưởng hội võ đạo Ma Võ, trong lòng luôn hướng về quê hương, một lòng ủng hộ Nam Giang.
Nhưng một cây làm chẳng nên non, Phương Bình cũng không thể tự mình quyết định được tất cả.
Trước đó, tôi đã phái Bộ trưởng Trương Vũ Cường đến Ma Đô thảo luận trước với Phương Bình. Hiện tại đã có thu hoạch lớn. Tối nay, Phương Bình sẽ trở lại Nam Giang để bàn bạc chuyện này với chúng ta.
Các vị có mặt hôm nay đều là trụ cột của Nam Giang, tối nay, chúng ta hãy cùng nhau thảo luận trước, nhất định phải thuyết phục được Phương Bình."
Trương Định Nam ngừng lại, phía trước, một người đàn ông mặc quân phục trầm giọng nói: "Tổng đốc, Phương Bình có thể thuyết phục được Ma Võ không?"
"Có hy vọng rất lớn, đạo sư của Phương Bình là Lữ Phượng Nhu, Ngô Khuê Sơn lại là chồng của Lữ Phượng Nhu, mặc dù bên ngoài rỉ tai nhau rằng bọn họ bất hòa, nhưng lời đồn cũng chỉ là lời đồn.
Mà bản thân Phương Bình hiện cũng có quyền phát ngôn nhất định tại Ma Võ, hơn nữa cũng được một nhóm đạo sự ủng hộ.
Cậu ấy tiến bộ rất nhanh, hiệu trưởng Trương đã hy sinh, Ngô Khuê Sơn dù là cấp tám, nhưng vì một số lý do nội bộ, lại không được phần lớn mọi người ở Ma Võ ủng hộ.
Mặc dù Phương Bình chỉ mới bộc lộ tài năng, nhưng có không ít đạo sư cho rằng Phương Bình có lẽ sẽ nhanh chóng tiến vào cấp bảy, đến lúc đó… Ngô Khuê Sơn có lẽ sẽ trở thành tiền nhiệm hiệu trưởng rồi."
"Tổng đốc đánh giá cao Phương Bình rồi thì phải? Ma Võ có không ít thiên tài, trong đó có các học viên cấp năm vừa mới tốt nghiệp năm ngoái, Phương Bình dù sao cũng chỉ mới cấp bốn..."
"Không thể nói như thế, xuất phát điểm của mọi người không giống nhau, những học viên cấp năm kia mọi người đều hiểu rõ, có gia đình hỗ trợ.
Ngược lại, Phương Bình không có bối cảnh, lại tiến bộ nhanh hơn những người kia.
Loại người không có bối cảnh chống lưng như Phương Bình lại càng thích hợp nắm quyền Ma Võ. Ma Võ bây giờ, người có tư cách nắm quyền này không nhiều, bao gồm cả Hoàng Cảnh, thực ra sau lưng đều có gia tộc hỗ trợ, đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.
Ít nhất khi lên nắm quyền Ma Võ, mọi người lo lắng Ma Võ sẽ thành lực lượng vũ trang tư gia cho gia tộc nào đó…"
Nói đến đây, Trương Định Nam cười: "Đương nhiên, đây là chuyện của Ma Võ, mục đích của chúng ta không phải sau này ai sẽ quản lý Ma Võ mà là hiện tại.
Hiện tại, Phương Bình có quyền phát ngôn nhất định tại Ma Võ, nếu cậu ấy quyết định hỗ trợ chúng ta, Ma Võ sẽ không thể chỉ nghiêng về một hướng."
Trong phòng họp, có người nhẹ giọng nói: "Lần này Phương Bình về Nam Giang, liệu có gặp chuyện gì hay không? Lần trước tại buổi lễ khai mạc giải thi đấu võ đạo, cậu ấy thể hiện thái độ khá rõ ràng và gay gắt muốn diệt trừ tà giáo. Một khi chuyện cậu ấy có lòng muốn về Nam Giang bị tà giáo biết được…"
Trương Định Nam cười nói: "Chuyện này chúng tôi cũng đã nghĩ đến, tôi để Bộ trưởng Trương Vũ Cường đích thân hộ tống Phương Bình về Nam Giang… Hơn nữa… nếu tà giáo thật sự làm gì, lần này bọn họ sẽ lãnh đủ!"
"Ý của Tổng đốc là..."
"Lão Lưu đã trở lại rồi."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông trung niên mặc quân phục cười: "Vậy thì không sao rồi, tôi nói mà, mấy ngày nay sao không thấy lão Lưu. Có cường giả Tông sư hộ tống, nhất định sẽ không có chuyện gì."
Trương Định Nam gật đầu nói: "Tôi cũng lo lắng đến những chuyện này, cho nên mới đành làm phiền lão Lưu một chuyến, ngoài ra…"
Trương Định Nam nhìn mọi người, mở miệng: "Vì để hành trình của cậu ấy thuận lợi hơn, hy vọng mọi người ở đây không nên đi ra ngoài, chúng ta ngồi tại nơi này trong chốc lát, thuận tiện nói chuyện với nhau, chờ Phương Bình đến. Mọi người thấy sao?"
Trong đám người có người cười nói: "Tổng đốc thật là, không tin tưởng cả chúng tôi nữa sao? Cũng được, vậy nói chuyện chính đi, từ Ma Võ đến Nam Giang cũng chỉ khoảng ba, bốn tiếng chạy xe, Phương Bình đã lên đường chưa?"
"Đã xuất phát, hiện tại đã sắp ra khỏi Ma Đô rồi."
Mọi người khẽ gật đầu, cũng không hỏi tiếp, dù sao cũng đều ở phòng họp, không ai ra ngoài, có biết thêm tình hình hay không cũng không có gì to tát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận