Toàn Cầu Cao Võ

Chương 601: Lần này thật nhiều kẻ mạnh (2)

Đang chạy, Phương Bình hình như thấy xung quanh lạ thường.
“Ê!”
Tần Phượng Thanh không để ý tới cậu.
"Tần Phượng Thanh!"
Sắc mặt Phương Bình hơi thay đổi, quát: "Nhìn phía trước anh đi!"
Tần Phượng Thanh mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn một chút, yếu ớt nói: "Làm gì!"
"Rừng này... Cánh rừng này, có cảm thấy quen thuộc không?"
“Đồ điên!”
Tần Phượng Thanh mắng một câu, rừng nào mà không như thế, còn nhìn quen quen, cậu đã tới đây sao?
Có điều rất nhanh, Tần Phượng Thanh bỗng nhiên nói: "Chúng ta chạy hướng bên nào?"
"Đông Nam, nhưng mà chạy lệch hướng phía Đông một chút..."
"Đông Nam? Phía Đông..."
"Là hướng thành Hy Vọng lệch về hướng thành Thiên Môn... Bên này, cách thành Hy Vọng 150 dặm, có rừng không?"
Tần Phượng Thanh tương đối quen thuộc nơi này.
Rất nhanh, Tần Phượng Thanh liền kinh hỉ nói: "Giảo Vương Lâm! Nói như vậy, căn bản không đến 150 dặm, cùng lắm là không đến 130 dặm..."
Phương bình biến sắc, Giảo Vương Lâm!
Giảo Vương Lâm ở đây?
Nói đùa gì vậy!
Lần trước cậu chạy loạn khắp nơi, không dám nói là đã chạy khắp Giảo Vương Lâm nhưng đại khái cũng đã chạy gần hết rồi.
Bên này... Phương Bình quay đầu nhìn một chút, trong bóng tối, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của Lang Đầu Lĩnh.
Lần trước ở Giảo Vương Lâm, cậu không thấy núi mà?
Hay là do lần trước thực lực yếu, nên không nhìn rõ.
"Anh chắc chắn chỉ có 130 dặm?"
"Nhiều nhất!"
Tần Phượng Thanh trả lời chắc chắn, Phương Bình lắc lắc đầu, vậy chắc do mình tính toán sai đường, trong dự tính của cậu, ít nhất còn khoảng 150 dặm.
Đương nhiên, khoảng cách chênh lệch không lớn, ít nhất là đối với bọn họ mà nói.
Nhưng lúc này này càng gần thành Hy Vọng càng tốt, Phương Bình nghĩ một chút bỗng nhiên nói: "Đừng vào rừng, chạy vòng bên ngoài!"
"Nói thừa, Giảo Vương Lâm có Giảo, tôi đương nhiên không vào!"
Tần Phượng Thanh không hề nghĩ ngợi, có ngu mới chạy thẳng vào rừng.
Phương Bình thở phào nhẹ nhõm, con Giảo cáo già kia, lần trước nó vụt mất mình, nếu như lần này gặp lại...
Đang nghĩ, Phương Bình bỗng nhiên nhìn Tần Phượng Thanh.
Nếu thật sự gặp phải, mình sẽ nói Tần Phượng Thanh chính là bữa ăn sáng mình chuẩn bị cho nói, con Giảo đó liệu có tin mình hay không?
"Hẳn là sẽ tin nhỉ? Chất lượng Tần Phượng Thanh không tệ, lực lượng khí huyết tinh khiết..."
Phương Bình suy nghĩ miên man, tính toán, nếu thật gặp phải Giảo, có nên làm vậy hay không?
Nhưng rất nhanh, Phương Bình điên cuồng lắc đầu, không phải không thể làm, mà là đừng gặp phải!
Lần trước cậu chạy trốn, lần này Giảo chưa chắc tin cậu.
Biết đâu nó nuôi mình, vậy còn không bằng bị nó nuốt quách cho xong.
...
Ngay lúc Phương Bình chạy vòng bên ngoài rừng.
Trong Giảo Vương Lâm.
Kim Giác Cự Thú trước đó vẫn luôn nằm sấp, giờ phút này đã rời khỏi cái ổ của nó. Trong lúc nó đi dạo xung quanh Giảo Vương Lâm, bên trên Cự Giác màu vàng kim thỉnh thoảng tuôn ra một chút năng lượng, rót vào bên trong các cây cối thấp bé.
Mà những cây cối đó, đang sinh trưởng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Giảo Vương Lâm, mở rộng rồi!
Có lẽ tiêu hao năng lượng nhiều, Giảo hơi đói bụng, nó xoay đầu há miệng hút đi khí huyết và năng lượng của một sinh vật nhìn như hổ đang nằm rạp xuống đất run rẩy từng hồi.
Rất nhanh, con yêu thú giống hổ kia đã thành thịt khô.
Giảo chép chép miệng, có vẻ chưa thỏa mãn.
Những con yêu thú cấp thấp, căn bản sẽ không chủ động tiến cống khí huyết và năng lượng của bản thân cho mình hấp thu, chưa tính đến chuyện cưỡng ép hấp thụ thì lãng phí, hương vị cũng chẳng ra sao.
Hơn nữa yêu thú trong Giảo Vương Lâm nó hầu như ăn gần hết rồi, đây là bữa cuối của nó trong thời gian này rồi.
Lúc này, Giảo bỗng hơi hoài niệm đến tên nhân loại trước đó.
Nhân loại, vẫn đủ khôn ngoan.
Chủ động cống nạp lực lượng khí huyết cho mình, còn biết giúp mình chuẩn bị món ăn, đỡ phải đi tìm kiếm khắp nơi.
Đáng tiếc, không thấy tên nhân loại kia nữa rồi.
Đôi mắt to của Giảo hiện lên vẻ tiếc nuối, sau đó bỗng nhiên hơi nghi ngờ, lắc lắc cái đầu to như cái cối, nhìn về nơi xa.
Nơi đó… hình như có mùi quen quen.
...
Bên ngoài Giảo Vương Lâm.
Tần Phượng Thanh thật sự không chịu được nữa, lao nhanh mấy trăm dặm, bị vô số yêu thú trung cấp truy sát, cuộc sống như thế quá thê thảm.
"Phương… Phương Bình, làm nhiệm vụ với cậu, lúc nào cũng xui xẻo.”
Giờ khắc này, sắc mặt Phương Bình cũng trắng bệch, hơn nữa càng ngày càng trắng!
"Anh sẽ sớm nhận ra anh sẽ còn thảm hơn!"
Phương Bình như đưa đám, vừa bi quan vừa tuyệt vọng nói: "Anh không cảm thấy gì sao?"
"Cái gì?"
"Yêu thú dừng lại rồi!"
Phương Bình gào thét, má nó, mình thật sự rất nhìn xa trông rộng!
Không cảm thấy gì sao?
Chúng ta chết chắc rồi!
Không, anh chết chắc rồi!
Phương Bình đã quyết định xong, Tần Phượng Thanh chính là bữa sáng mà mình chuẩn bị cho Giảo… Không, phía sau còn có nhiều yêu thú như vậy, lần này Giảo sẽ có rất nhiều bữa sáng. Nếu mệnh Tần Phượng Thanh tốt, có thể sẽ giống như mình, làm đầu bếp cho Giảo.
Tần Phượng Thanh chạy đến mức não cũng sắp nghẹt thở, trong thời gian ngắn cũng không kịp phản ứng lại, quay đầu liếc mắt nhìn, ngược lại mừng rỡ như điên nói: "Không đuổi theo nữa!"
Nhưng sắc mặt Phương Bình lại trắng bệch, điên cuồng chạy trốn, gầm nhẹ nói: "Ngớ ngẩn, Giảo đi ra rồi!"
"Mẹ nó!"
Tần Phượng Thanh chớp mắt đã tỉnh táo!
Sinh vật cao cấp!
Cũng đúng, bằng không, những sinh vật trung cấp này sẽ không dừng lại.
"Gào!"
Một tiếng rống to vang lên, sắc mặt Phương Bình triệt để trắng bệch, sắc mặt Tần Phượng Thanh cũng cứng ngắc.
"Ông đây gặp phải tai tinh rồi!"
Phương Bình chính là tai tinh lớn nhất!
Ngày thường mình đi vào địa quật thoải mái như đi dạo trong vườn vậy, lần trước đi cùng Vương Kim Dương, người bị trọng thương cũng là Vương Kim Dương, mình không có vấn đề gì lớn.
Bây giờ thì sao?
Hiện tại anh ta thật sự sắp tèo rồi!
"Phương… Phương Bình… Còn chạy sao?"
Hai người đã cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ truyền đến, từng con từng con yêu thú đằng sau đều bị đè bẹp.
Một ít yêu thú trung cấp chuẩn bị chạy trốn, nhưng lại bị ép thành thịt băm.
Phương Bình và Tần Phượng Thanh không bị lực lượng tinh thần áp chế, nhưng cũng cảm nhận được áp lực vô hình.
Chạy sao?
Nếu bây giờ chạy, liệu có làm Giảo tức giận không?
Trong bóng đêm, Giảo chậm rãi đi về phía này, lớp giáp vàng lóe ra ánh sáng lóng lánh trong bóng tối.
Bàn chân Tần Phượng Thanh cứng ngắc, có chút như nhũn ra, bước chân chậm rãi dừng lại, bởi vì anh ta cảm nhận được áp lực và ánh nhìn trong hư không.
Phương Bình đang lặng lẽ chạy trốn, cũng dần dần dừng bước.
"Giảo…"
Tần Phượng Thanh lắc lắc cái cổ cứng ngắc, khô cằn nói: "Hai ta… cứ thế mà đi đời sao?"
Gặp phải sinh vật cao cấp, không tèo mới là lạ.
Chạy, chắc chắn là chạy không thoát.
Sắc mặt Phương Bình trầm trọng, thấp giọng nói: "Đừng nói chuyện, với lại, nếu lần này anh sống sót, toàn bộ chiến lợi phẩm là của em!"
"Anh cũng sắp chết rồi, chú em còn nhớ mong cái này…"
Tần Phượng Thanh đưa đám, lúc nào rồi mà cậu còn muốn những thứ đó?
Con Giảo này, hình như không chỉ là cấp bảy!
Bọn họ không phải là chưa từng gặp cường giả cấp bảy, áp lực này tuyệt đối không giống.
Phương Bình cũng cảm nhận được, hơn nữa cũng nhận ra biến hóa của Giảo, biến càng to lớn hơn, xác ngoài cũng càng sáng hơn!
"Ít nhất cấp tám!"
Phương Bình phán đoán, lần trước, con Giảo này quả nhiên đang lên cấp.
Không tiếp tục nói chuyện với Tần Phượng Thanh nữa, Phương Bình vừa nhìn thấy Giảo đến, đã lập tức lớn tiếng nói: "Giảo đại vương, lần này ta đi xa một chút, mang rất nhiều đồ ăn đến cho ngài, xin cứ dùng!"
Phương Bình nói xong, vội vã chỉ về phía trăm con yêu thú trung cấp đằng sau.
Nhiều như vậy, ngươi ăn no, sẽ không nhớ ta chứ?
Trong mắt Giảo lộ ra vẻ nghi ngờ, Phương Bình lại vội vã hô: "Thật nhiều, còn có, lần sau ta lại mang cho ngài thêm mấy trăm con, có thể ăn thật nhiều ngày…"
Tần Phượng Thanh đứng kế bên hoang mang vô cùng.
Chuyện gì đây?
Phương Bình không để ý tới anh ta, suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía Tần Phượng Thanh, quát lên: "Đá năng lượng đâu?"
"Cái gì?"
"Lấy ra, nhanh lên một chút, muốn mạng thì đừng nói nhảm!"
Tuy Tần Phượng Thanh không rõ lắm chuyện gì đang xảy ra, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nghe Phương Bình, anh ta cũng sợ chết, lưu luyến lấy một viên đá năng lượng ra khỏi túi tiền của mình…
Phương Bình đoạt lấy, cười híp mắt ném về phía Giảo.
Giảo nuốt cái ực vào, Phương Bình thấy thế, lại quay đầu nói: "Lấy dược liệu nữa!"
"A… Chính cậu…"
"Nhanh lên một chút!"
Tần Phượng Thanh bất đắc dĩ, mẹ nó, cậu cũng có mà, mắc gì cứ đòi anh đây. Nhưng vẫn là câu nói kia, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Lại lần nữa lấy ra một ít dược liệu, Phương Bình nhận lấy, nâng ở trong tay, cười nói: "Giảo đại vương, ăn cái này không?"
Giảo đương nhiên sẽ không nói chuyện, nhưng nó nhìn dược liệu một cái, hứng thú không lớn, lại tràn đầy phấn khởi nhìn về phía Phương Bình.
Phương Bình thầm mắng trong lòng một tiếng, mẹ nó, kế bên còn có mấy trăm con yêu thú, mi nhìn chằm chằm ta làm gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận