Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1231

"Phong vương tử!"
Có người quát ầm lên, cách đó không xa, Phong Diệt Sinh cũng cuồng bạo, trường kích nhanh như sấm chớp, đánh Lý Hàn Tùng đến mức xương kêu kẽo kẹt, khuôn mặt Đầu Sắt đã nhuộm đầy máu, nhưng hắn vẫn gầm dữ dội liên tục, mạnh mẽ dùng kim cốt chống lại.
Một bên, cửa tam tiêu của Vương Kim Dương hiện lên, cánh cửa khí huyết mở ra một nửa, trên người bị kén máu bọc lại, trông như ảo ảnh, hắn chạy chung quanh, công kích Phong Diệt Sinh!
Phương Bình thấy thế lại quát ầm, thành nhỏ lại hiện lên lần nữa!
Lần này, ngay cả Phong Diệt Sinh cũng phải chửi ầm lên: "Đáng chết, đáng chết! Tại sao!"
Bất diệt thần nổ tung hết lần này đến lần khác, tại sao lại khôi phục nhanh đến như vậy! Tại sao! Võ giả phục sinh đều như vậy sao? Không! Nếu thật sự là vậy, vương đình đã sớm thua, sao còn có thể đè đánh đối phương được!
"Ta phải giết chết ngươi!"
Phong Diệt Sinh gầm dữ dội một tiếng, một kích đâm xuyên xương bả vai Lý Hàn Tùng, đánh bay Lý Hàn Tùng, sau một khắc, cũng không quay đầu lại, thuận thế quét một kích về phía bầu trời!
Ầm ầm! Tiếng nổ vang truyền ra, lão Vương bay ngược ra, miệng phun máu tươi.
Mà Phương Bình lại tự bạo thành nhỏ lần nữa, một đao chém ra, chém giết hai vị tinh huyết hợp nhất. Trong thời gian ngắn ngủi, hắn và Diêu Thành Quân đã đánh giết 4 người, hai người tự bạo.
Sáu võ giả tinh huyết hợp nhất ở vùng cấm cũng là cường giả thiên kiêu, thế nhưng trong chớp mắt đã đi đời nhà ma. Những vị tinh huyết hợp nhất còn lại, có người lui ra vòng chiến, cũng không phải chạy trốn, mà là phẫn nộ quát: "Ngăn bọn họ lại!"
Vừa quát xong, bọn họ bắt đầu liều mạng cùng đám Phương Bình. Mà người vừa mới chạy ra phía bên ngoài thành nhỏ thì toàn thân huyết nhục như bị hút khô, trong chớp mắt, trước mặt ngưng tụ một thanh phi đao vàng rực rỡ!
Sắc mặt Phương Bình biến đổi, một đao trảm lùi một người, vừa mới muốn tránh ra thì đùng một tiếng! Phi đao màu vàng óng bắn trúng ngực hắn!
Phương Bình phun ra rất nhiều mảnh vỡ nội phủ, áo khoác nát tươm, nội giáp cấp chín bên trong xuất hiện vết nứt!
Sắc mặt Phương Bình khó coi vô cùng! Quả nhiên, rất nhiều người đều có đại sát khí! Chuôi phi đao ban nãy suýt nữa đã bắn xuyên nội giáp cấp chín của hắn. Dù chưa triệt để xuyên thủng, nhưng đã đập vỡ ngũ tạng lục phủ của hắn, giờ khắc này Phương Bình bị thương nặng vô cùng, nếu là người khác thì đã chết từ lâu.
Dù là Lý Hàn Tùng, bị trúng chiêu này, có lẽ xương sọ cũng phải vỡ vụn.
Mà Phương Bình, trong nháy mắt khi bị đánh trúng, trong tay hắn xuất hiện một chiếc lọ, ngay lập tức, Phương Bình uống vào thật nhiều tinh hoa sinh mệnh.
Thương thế lành ngay trong chớp mắt!
"Còn nữa không? Tiếp!"
Phương Bình cười gằn một tiếng, thành nhỏ tái hiện, ầm ầm nổ tung!
Trong giây lát đó, trường thương của Diêu Thành Quân vung vẩy, lại lần nữa trảm giết một người. Mà Phương Bình lại nhìn chằm chằm vị võ giả da bọc xương kia, thấy hắn đã đuối sức, thần binh xuất hiện giữa trời, dùng một đòn chém chết hắn!
Trường đao cấp tốc bay trở về, Phương Bình cũng không thèm nhặt thần binh, bóng người hơi động, tóm được Lý Hàn Tùng đã sớm bể đầu, nhanh chóng chui xuống đất bỏ chạy. Mà lão Vương và Diêu Thành Quân cũng bỏ chạy ngay lập tức khi Phương Bình bỏ chạy.
"Súc sinh! Bản tướng cùng ngươi không chết không thôi!"
Phía sau, trường kích của Phong Diệt Sinh phá không, một đòn đâm về phía Phương Bình.
Mà Phương Bình... Một phát bắt được trường kích, xương bàn tay nứt toác, nhưng nhất quyết không buông ra!
Lý Hàn Tùng bị thương nặng khóc không ra nước mắt, đứt quãng nói: "Đừng... Đừng cướp... Nếu không... sẽ không thoát nổi..."
Trường kích đang giãy dụa kịch liệt, nếu cứ tiếp tục, Phong Diệt Sinh sẽ đuổi kịp.
Phương Bình cắn răng nói: "Cấp tám! Đậu má, quên đi, còn có cơ hội!"
Nói xong, Phương Bình dùng sức ném trường kích ra ngoài. Sau một khắc, Phương Bình tăng tốc, thuận thế vác theo lão Vương và Diêu Thành Quân, kéo ba người này nhanh chóng trốn chạy, thần binh chiến ngoa dưới chân bùng nổ ra ánh sáng xán lạn đến mức tận cùng!
"Đáng chết, đáng chết!"
Phong Diệt Sinh đuổi một hồi, mắng đến mắng đi chỉ có bấy nhiêu câu!
Hắn sắp tức điên rồi! Hai kẻ yếu kia ngăn cản hắn rất lâu, đánh cũng đánh không chết, rõ ràng mới cấp sáu vậy mà hai người này lại có nhục thân mạnh hơn cấp sáu rất nhiều, đặc biệt là tên đầu màu vàng kia, lần nào cũng dùng đầu đâm vào hắn!
Hắn bị hai người giữ chân, hai người còn lại thì lo đánh giết 8 vị cường giả! Vốn có 16 người đuổi giết bọn họ, lúc này chỉ còn lại một nửa, trừ hắn ra, người nào cũng bị thương!
Phong Diệt Sinh truy sát chốc lát, lui trở về, sắc mặt âm trầm. Không lâu sau, Hòe vương tử mang theo người chạy tới. Khi thấy cảnh tượng tàn binh bại tướng, sắc mặt Hòe vương tử sắc mặt cũng âm trầm vô cùng!
Lại chết thêm 8 người!
Người của Yêu Mệnh vương đình còn chưa vào, bọn họ đã tổn thất 16 vị cường giả chuẩn thống lĩnh. Giờ khắc này, Yêu Thực vương đình đã chết mất 42 người, trong đó có 16 người là tinh huyết hợp nhất. Những người còn sống sót, cộng thêm hai vị vương tử, tổng cộng cũng chỉ có 14 vị tinh huyết hợp nhất.
"Rác rưởi, một đám rác rưởi!"
Phong vương tử nổi giận, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía đám người vừa mới cản Phương Bình ban nãy.
15 vị chuẩn thống lĩnh, lại bị hai người kia giết hơn một nửa!
Tất cả mọi người đều im lặng, Phong vương tử là cháu ruột của cường giả cấp Chân Vương, thân phận cao quý hơn Hòe vương tử nhiều, bởi vì huyết mạch của Hòe vương tử đã vượt qua 3 đời. Nhưng trong lòng mọi người cũng rất uất ức, Phong vương tử được xưng là vô địch chiến tướng, đệ nhất trong cả bốn vương đình!
Rốt cuộc thì sao? Chỉ cần hai vị chiến tướng trung kỳ đã có thể cản được hắn.
Bọn họ phải đối phó với hai tên biến thái, tên cầm đầu kia liên tục tự bạo bất diệt thần, có còn là người không?
Bọn họ bị giết nặng nề, còn có thể hiểu được. Nhưng Phong vương tử là chiến tướng vô địch, lại bị hai tên võ giả kém xa hắn ngăn cản, ai là rác rưởi, đã quá rõ ràng!
Phong vương tử mắng một trận, sau đó lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Tiếp tục truy sát! Lần này, phải cùng hành động, ta và Hòe Mộc Thanh giữ chân bọn họ, các ngươi dùng hết lá bài tẩy, không được giữ lại, trừ phi muốn chết!"
Mọi người ở đây, hơn nửa đều có hậu chiêu, nhưng chiêu nào cũng cần thời gian chuẩn bị. Lúc trước bị giết đột ngột, căn bản không kịp dùng.
Hơn một nửa những người đã chết đều có thủ đoạn giữ mạng, nhưng ngoại vật chung quy vẫn là ngoại vật, không có thời gian, không kịp phản ứng, chết là hết.
Vào giờ phút này, Yêu Thực vương đình còn sót lại 86 người, trong đó còn có hơn 10 người bị thương không nhẹ, tinh thần uể oải. Chưa đến nửa tiếng mà đã tổn thất một phần ba!
Mà đối thủ... Chỉ có 4 người!
Không phải hậu nhân Minh Vương mà bọn họ tưởng tượng, cũng không phải những cường giả chuẩn thống lĩnh trông rất mạnh mẽ kia, mà là mấy vị chiến tướng trung kỳ mà bọn họ không thèm quan tâm!
Có người thậm chí còn nhớ trước khi tiến vào, tên võ giả cầm đầu kia còn đang run rẩy!
"Tên lừa đảo đáng chết!"
Có người chửi! Tên lừa đảo kia, lừa tất cả mọi người, hắn cố ý giả bộ sợ sệt, chính là để mọi người không nhìn hắn.
Hai vị vương tử không quản bọn họ, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, mang theo mọi người tiếp tục đuổi giết. Bọn họ tổn thất nặng nề, đối phương bị thương cũng không nhẹ.
Phong Diệt Sinh không tin tên kia thật sự có thể vẫn vô hạn khôi phục bất diệt thần! Chỉ cần bị cuốn lấy, dù có thể khôi phục, mình sử dụng sát chiêu ông nội để lại cũng đủ để giết hắn!
Tiếc là lúc nãy không có cơ hội sử dụng!
Tiếc nuối thì tiếc nuối, Phong Diệt Sinh vừa tiếp tục truy đuổi, vừa lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Để lại mấy người, nhanh chóng đột phá đến cấp bảy, chúng ta sẽ đánh dấu trên đường đi, các ngươi đột phá xong thì mau đuổi theo!"
Không ít cường giả tinh huyết hợp nhất thật ra đã có thể đột phá rồi, nhưng bọn họ không lựa chọn đột phá, là vì như thế an toàn hơn, hoặc là nói sẽ thu hoạch được nhiều thứ hơn, đồng thời cũng có thể bảo vệ một số người.
Đột phá xong, bọn họ sẽ tiến vào khu vực cấp bảy.
Vốn bọn hắn chuẩn bị đi vào rồi đột phá, không ngờ trong chớp mắt đã bị chém giết nhiều người như vậy, trong những người đã chết, có đến năm, sáu người lẽ ra đã có thể đột phá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận