Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1017

"Chiến đấu? Người của chúng ta hả?"
Bọn họ đều hơi bất ngờ, những cường giả lần này đến đều tập trung ở đây. Cường giả địa quật cũng đang phong tỏa bên ngoài, chuẩn bị tử chiến đến cùng với bọn họ.
Bên trong địa quật có dấu hiệu chiến đấu, là yêu thú và võ giả địa quật phát sinh chiến đấu sao?
Nhưng Ngô Khuê Sơn đứng xa như vậy vẫn có thể cảm giác được nghĩa là sức chiến đấu chắc chắn không thấp, bình thường cấp sáu đánh nhau, cách xa như vậy, ông chưa chắc sẽ cảm nhận được.
Bất ngờ thì bất ngờ, bọn họ cũng không nghĩ nhiều. Lúc này, những người còn ở lại đây đa số đều là võ giả bị thương, chờ đến khi thương thế tốt hơn chút, còn phải tiếp tục đi xông lên tiền tuyến.
Còn trong địa quật đang có chuyện gì... Bọn họ cũng lười quản, nếu yêu thú công thành thật thì càng tốt.

Thành Nguyệt Quế, chiến đấu đã kéo dài 7,8 phút.
Giờ khắc này, Phương Bình mấy người đã không ở giữa không trung chiến đấu, mà đã hạ xuống thành, đối kháng điên cuồng.
Lúc này, thành Nguyệt Quế sụp đổ vô số kiến trúc, tử thương vô số, khắp nơi kêu rên.
Mấy ngàn thủ vệ quân, dưới dư âm chiến đấu của bốn người kia, cũng bị ảnh hưởng tử thương nặng nề.
Xa xa, sắc mặt Tần Phượng Thanh trắng bệch, người đều là huyết dịch, không biết là của kẻ địch hay là của mình.
Thở hổn hển, trước đó còn rêu rao "Hôm nay diệt thành", giờ khắc này Tần Phượng Thanh lại kêu rên: "Cứu mạng!"
Hắn đánh hết nổi rồi! Người, quá nhiều!
Đánh tới mức này, võ giả thành Nguyệt Quế cũng điên cuồng, phía bên Phương Bình cũng có một vài võ giả cấp năm tập kích nạp mạng, phía hắn bên này, càng ngày càng khó rồi.
Vô số võ giả cấp thấp xung phong, tiêu hao thể lực cùng lực lượng khí huyết của hắn, phía sau, một nhóm võ giả trung cấp, thậm chí chuyển đến một chiếc nỏ công thành, đang bắn giết hắn.
Đồ chơi này, bình thường không có tác dụng gì lớn, nhưng lúc này lại cực kỳ nguy hiểm.
Hắn bị vây nhốt!
Cung tên to lớn, nạp đầy năng lượng mạnh mẽ, tên bắn ra, dù là Tần Phượng Thanh cũng không dám gắng đón đỡ, sẽ bị bắn nổ.
Cung tên to lớn không ngừng bắn tên, những thủ vệ quân này cũng mặc kệ cư dân, tên bắn ra, nếu không trúng Tần Phượng Thanh, thường sẽ bắn nổ vô số nhà cửa, rất nhiều cư dân bỏ mạng trong tay bọn họ.
Đêm ở địa quật, quá tối.
Dù cho trong thành có tháp đèn năng lượng, nhưng lúc mấy người Phương Bình đại chiến, đã đánh nát tháp đèn.
Giờ khắc này, trong bóng tối, cấp ba trở xuống hầu như không nhìn thấy cái gì.
Thành Nguyệt Quế tử thương cực kỳ nặng nề, không chỉ là bị dư âm chiến đấu đánh giết, không ít võ giả cấp thấp vì tự vệ, trong lúc hỗn loạn, phàm là người nhích lại gần mình sẽ bị tập kích, không chút lưu tình.
Vào lúc này, thành Nguyệt Quế to lớn, không chỗ nào không chiến đấu.
Tần Phượng Thanh đang gọi "Cứu mạng", Phương Bình mấy người cũng không có thời gian để ý tới.
Giờ khắc này, nhóm Phương Bình cả người đầy rẫy vết thương.
Lý Hàn Tùng phòng ngự mạnh hơn Phương Bình một chút, nhưng lại bị thương nặng nhất, kim thân cũng đã mờ dần.
Cách đó không xa, sắc mặt người đàn ông tóc dài cũng trắng bệch, chống đao mà đứng, cả người run rẩy.
Mắt thấy Phương Bình mấy người đã vô lực, người đàn ông tóc dài thê thảm cười dài: "Bức ta phá ba thần môn, các ngươi đều đáng chết!"
Chiến đấu đến hiện tại, người này đã mở ra cánh cửa tam tiêu cuối cùng. Nhưng mà, cánh cửa sinh mệnh cuối cùng được mở ra, tuy rằng giúp hắn khôi phục thương thế nhanh chóng, nhưng lại tiêu hao rất nhiều sức sống.
Lần này, ba cửa mở ra không nói, sức sống trôi qua vô số. Con đường lên cao cấp của hắn cũng sắp bị chặt đứt rồi.
Mắt thấy một ít võ giả cấp năm chậm rãi đi tới, người đàn ông tóc dài cũng cầm đao đi tới, Lý Hàn Tùng đã mệt bở hơi tai, ai oán nói: "Đừng đùa, nhanh giết hắn, ta sắp không chịu được nữa rồi!"
Phương Bình thở hổn hển, nhổ nước bọt nói: "Không chơi, ngươi để ta lấy hơi, nghỉ ngơi một chút có được hay không?"
Khí huyết cùng lực lượng tinh thần có thể bổ sung, nhưng chiến đấu kịch liệt như vậy, hắn cũng sẽ mệt, hiện tại toàn thân đau nhức không gì sánh được.
Thấy mấy người của thành Nguyệt Quế đi tới, Phương Bình hít một hơi, chửi mát nói: "Xác thực da dày thịt béo, đánh như vậy mà còn chưa chết! Nhưng muốn giết ta, còn kém lắm!"
Dứt lời, Phương Bình khí huyết cùng lực lượng tinh thần chớp mắt khôi phục lại đỉnh phong!
Không nói hai lời, Phương Bình quét ngang một đao!
Phụt phụt!
Tiếng máu bắn ra không ngừng, những võ giả đang tiến lên kia toàn bộ bị xử lý.
Người đàn ông tóc dài rút lui một bước, trong mắt lóe ra một vệt phẫn hận cùng tuyệt vọng!
Lại nữa!
Tình cảnh như vậy đã phát sinh rất nhiều lần.
Mỗi một lần, hắn cho rằng đối phương đã sức cùng lực kiệt, đối phương lại nhanh chóng khôi phục thể lực.
Mới vừa rồi hắn đã toàn lực ứng phó, đánh Phương Bình huyết nhục tan vỡ, cho rằng hắn lần này thật vô lực, không nghĩ tới đối phương lại khôi phục nữa rồi!
"Vì sao!"
Người đàn ông tóc dài không cam lòng cùng phẫn nộ, vì sao lại như vậy?
Phương Bình không trả lời hắn, tiếp tục quát ầm lên.
"Trảm Đế!"
Dị tượng tái hiện!
Không trung, bóng mờ huyết dịch bắn tung tóe, nhuộm đỏ hư không.
Người đàn ông tóc dài cầm đao đón đỡ, nhưng có chút vô lực, không ngừng rút lui.
Sắc mặt Phương Bình lóe lên sự vui mừng, cầm đao giết tới, không ngừng quát "Trảm Đế" .
Một đao liên tiếp một đao, một đao liên tiếp một đao.
Trước đó, khi hắn toàn lực chém đến một đao, người đàn ông tóc dài còn có lực phản kích, thậm chí ban đầu còn có thể đánh tan công kích của Phương Bình. Nhưng đến lúc này, lực lượng tinh thần của đối phương đã hao hết, năng lượng trong cơ thể cũng tiêu hao sạch sẽ, cửa tam tiêu cũng không thể tiếp tục cung cấp năng lượng rồi.
Giờ khắc này, đối mặt một Phương Bình trong trạng thái hoàn hảo, tuy rằng thể chất của cường giả tinh huyết hợp nhất cũng vô cùng mạnh mẽ, nhưng vẫn bị trảm đứt xương, huyết dịch văng tung tóe.
Người đàn ông tóc dài giờ khắc này đã không muốn tái chiến, Phương Bình lại lần nữa một đao chém tới, đối phương ngự không muốn chạy trốn!
Còn không bay lên trời, lực lượng tinh thần của Phương Bình lại lần nữa nổ tung.
Hắn đã hao hết lực lượng tinh thần lúc này cũng không còn cách nào chống lại nữa, mắt tối sầm lại, sau một khắc, Phương Bình chém tới một đao, đầu người rơi xuống đất!
Lần này, Phương Bình cũng kiệt sức, quỳ một chân trên đất, kịch liệt thở hổn hển.
"Khó giết ghê!"
Vì giết cái tên này, hắn cũng không biết mình đã mất bao nhiêu điểm tài phú, bổ sung bao nhiêu lần lực lượng khí huyết và lực lượng tinh thần.
Tinh huyết hợp nhất cường giả, không hổ được khen là chuẩn cao cấp.
Phương Bình hiện tại đã hiểu, nếu chỉ có một mình, hắn không đánh lại tinh huyết hợp nhất. Dù có dùng hết lá bài tẩy, thì cũng chỉ có thể đánh kéo dài thời gian với đối phương, không thể giết chết đối phương được.
Lần này có thể giết người này, Lý Hàn Tùng và Vương Kim Dương cũng cống hiến rất nhiều, mấy lần cản lại đối phương, cho Phương Bình thời gian.
"Nhưng... võ giả đỉnh cấp sáu bình thường không phải là đối thủ của ta."
Phương Bình có cân nhắc trong lòng, đỉnh cấp sáu bình thường gặp phải hắn, xác suất bị hắn giết rất lớn. Võ giả tinh huyết hợp nhất yếu một chút cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
"Võ giả tinh huyết hợp nhất cũng không nhiều, trên bảng Hoa Quốc cấp sáu cũng chỉ có khoảng 20 vị là võ giả tinh huyết hợp nhất, những người khác chỉ mới đóng kín cửa tam tiêu thôi."
Phương Bình còn đang suy nghĩ, Vương Kim Dương đã ói ra máu, cười nói: "Còn không đến giúp thì hắn tèo mất."
Phương Bình quay đầu liếc mắt nhìn, giờ khắc này, cách đó không xa, Tần Phượng Thanh đã bị bao vây trong một khu vực nhỏ, những thủ vệ quân kia cũng giết đỏ cả mắt rồi, không ngừng tự sát tập kích hắn.
Cái tên này còn đang hô "Cứu mạng", kêu đến mức khản cả giọng.
Phương Bình thấy cảnh này, không nói gì nói: "Ban nãy chính hắn la nhiệt tình nhất, nếu hắn không bô bô lên phải diệt thành, đối phương chưa chắc sẽ tử chiến đến cùng, đáng đời!"
Thủ vệ quân đã tử vong vô số, theo lý thuyết, với tỷ lệ thương vong như vậy, bọn chúng đã sớm tan rã. Nhưng Tần Phượng Thanh nhất định phải dùng tiếng địa quật nói hai chữ "Diệt thành”... Người ta không lùi, mà lại giết đỏ cả mắt, cũng đã bắt đầu liều mạng rồi.
Nói tới nói lui, Phương Bình cũng không chậm, quét một đao ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận