Toàn Cầu Cao Võ

Chương 267: Ngay cả Phương Bình cũng không bằng!

Đường Phong hừ một tiếng, âm u nói: "Nếu em thắng Hàn Húc, vậy em muốn gọi tôi là gì sau lưng tôi, tôi cũng sẽ không làm khó em. Còn nếu em thua… hừ hừ!"
"Thầy à, đừng có như vậy chứ? Em cũng có đạo sư mà..."
"Ngay cả Lữ Phượng Nhu cũng không có ý kiến, em có ý kiến à?"
Phương Bình lại lần nữa tức muốn hộc máu, rốt cuộc mình có phải là võ giả hạt giống số một của Ma Võ không vậy, sao cứ cảm thấy mình là con rơi con rớt không được chào đón gì hết vậy!
Cũng may, lời nói tiếp theo của Đường Phong cũng khiến cậu tìm được chút an ủi: "Nếu em thắng Hàn Húc, trường học sẽ khen thưởng cho em thêm 100 điểm thưởng!"
"Có 100 điểm thôi hả, cậu ta là thủ khoa toàn quốc đó…"
"Ơ, thế em có muốn hay không? Bây giờ cũng đã được 8 tháng kể từ lúc thi đại học rồi, rốt cuộc thực lực cậu ta bây giờ thế nào không ai dám chắc cả, nói không chừng còn không mạnh bằng người trong đội dự bị, điều này cũng không phải không thể…"
"Vậy thì… thôi cũng được ạ."
Phương Bình ra vẻ vô cùng bất đắc dĩ, nhưng Đường Phong biết trong lòng thằng nhóc này đang vui đến mức nào không biết.
Thực ra nghĩ vậy cũng oan cho Phương Bình, Phương Bình cũng không thể nói là vui hay không vui, giao thủ với người của Kinh Võ là chuyện tất nhiên, giao thủ với Hàn Húc cũng hầu như là chuyện tất nhiên.
Nếu giao thủ, Phương Bình cũng không muốn thua.
Thắng còn có thêm khen thưởng, coi như đây là niềm vui bất ngờ.
Còn về chuyện thua… Phương Bình thầm rủa một tiếng trong lòng. Nếu thua, tỷ lệ đổi tài nguyên sẽ tăng thêm 10%, chắc chắn là điều không thể mà!
Nếu thật sự như vậy, cậu thật sự sẽ cân nhắc đến chuyện đổi trường, không biết Kinh Võ có chịu thu nhận học sinh từ Ma Võ hay không.
Những tính toán già non này đương nhiên Đường Phong không biết.
Vì để kích thích Phương Bình một hồi, đạo sư bọn họ cũng thật sự đã vắt hết tâm tư rồi.
...
Chia đội kết thúc, xác định ngày hôm sau đến đại học sư phạm Hoa Đông, mọi người lục tục giải tán.
Lúc về ký túc xá, sắc mặt Phó Xương Đỉnh hơi trầm trọng, cẩn thận nói: "Phương Bình, cậu phải cẩn thận Hàn Húc, không chỉ có cậu ta, cũng phải cẩn thận Lý Nhiên nữa. Tớ quen biết hai người này.
Ngày trước ở trường cấp ba tại Kinh Đô, bọn họ là thiên tài có tiếng, tớ đã gặp qua vài lần, thực lực rất mạnh…"
"Cậu so với bọn họ thì sao?"
"Lúc trước thì hơi kém chút, hiện tại… hiện tại không hẳn à nha!" Phó Xương Đỉnh cũng không khiêm tốn.
"Vậy thì chẳng có vấn đề gì rồi."
"Cậu… Cậu có ý gì?"
"Cậu cũng không thành vấn đề, tớ còn có thể có vấn đề gì được?"
Phó Xương Đỉnh một mặt không phục, hừ hừ nói: "Vậy chúng ta chờ xem, chờ bọn họ đánh cậu rơi xuống đài, tớ lại đánh thắng bọn họ, để người ta biết, ai mới là số một ở Ma Võ!"
"Cậu sao? Cậu thắng được Triệu Lỗi đi rồi nói, cậu ta là bại tướng dưới tay tớ đấy."
"Cái đó không giống nhau, trước đó tiến độ tôi cốt của mọi người không giống nhau, bây giờ đều là đỉnh cấp một hết rồi…"
Phương Bình ngáp một cái, mặc kệ cậu ta, đâu phải chỉ có mình cậu tiến bộ!
Qua nhiều ngày như vậy, cậu thực sự cho rằng tớ là củi mục củi khô vô dụng đấy à.

Ngày mùng 2 tháng 1, Đường Phong và Bạch Nhược Khê dẫn đội ngũ đi đến đại học sư phạm Hoa Đông.
Đại học sư phạm Hoa Đông cũng nằm bên trong Thành Đại Học. Ma Võ nằm ở phía nam Thành Đại Học, còn đại học sư phạm Hoa Đông thì nằm ở phía đông.
...
Bước vào khuôn viên trường sư phạm Hoa Đông, hai con mắt Phó Xương Đỉnh ao ước thích thú đến đỏ mất.
“Thật nhiều gái đẹp a!”
“Phương nam quả nhiên nhiều mỹ nữ, đúng là không gạt người, nhưng vì sao Ma Võ lại không có!”
"Thật là, sớm biết thế này, tớ nên đăng ký vào sư phạm Hoa Đông mà..."
"..."
Cậu ta lại bắt đầu nói nhảm không ngừng, sắc mặt các nữ sinh bên cạnh đều đen đến mức không gì sánh được, bao gồm cả Trần Vân Hi.
Cái gì mà Ma Võ không có?
Lẽ nào các cô rất xấu hay sao?
Đại học sư phạm Hoa Đông là trường dạy tổng hợp cả văn và võ, khoa võ của Hoa Đông nổi tiếng, khoa văn ở đây cũng không kém.
Không như ở Nam Giang, hai trường có khoa văn hằng năm cũng chỉ chiêu sinh khoảng 100-200 người. Đại học sư phạm Hoa Đông hằng năm chiêu sinh khoa võ hơn ngàn người, cũng không ít hơn Ma Võ bao nhiêu.
Mà chiêu sinh cho khoa văn lại càng nhiều, mỗi khóa ít nhất là 5000 người.
Nhiều người, đương nhiên gái xinh gái đẹp cũng nhiều hơn một chút, nữ sinh ghi danh vào đại học sư phạm Hoa Đông thực ra cũng không ít.
Phó Xương Đỉnh hết nhìn đông lại nhìn tây, ngay cả mấy người Triệu Lỗi cũng không ngoại lệ, nữ sinh xinh đẹp tại trường Hoa Đông quả thật nhiều hơn ở Ma Võ nhiều.
Hơn nữa, nữ sinh khoa võ đúng là cũng không có nhiều thời gian chú ý đến cách ăn mặc thế nào, càng không thể mỗi ngày đều tốn mấy tiếng đồng hồ để trang điểm và chọn lựa quần áo.
So sánh với trường sư phạm Hoa Đông, đương nhiên cũng có chênh lệch.
...
Chờ khi mọi người đến sân vận động của sư phạm Hoa Đông, bên trong truyền ra tiếng hò hét chói tai, kém chút nữa khiến bọn họ thủng màng nhĩ!
"Sư phạm Hoa Đông, sư phạm Hoa Đông là số một, sư phạm Hoa Đông, sư phạm Hoa Đông trường mạnh nhất!"
"Triển Bằng Phi, em yêu anh!"
"Trần Hoành Vĩ, giành vị trí số một!"
"Ma Võ Ma Võ thua đến cùng!"
"..."
Các loại âm thanh hô hào khẩu hiệu khiến mọi người trợn mắt há mồm, ở Ma Võ, mọi người chưa từng thấy qua hình ảnh này!
Ma Võ tổng cộng từ trên xuống dưới có 6000 học sinh, mọi người đều bận bịu việc của mình, nào có ai có thời gian rảnh rỗi đến nhìn người khác giao thủ.
Đám người Phương Bình bình thường huấn luyện, người xem đều là giáo viên, là đạo sư huấn luyện bọn họ, căn bản không thể có cổ động viên.
Hiện tại thì hay rồi, đại học sư phạm Hoa Đông lại có quá nhiều cổ động viên!
Hiện tại trên khán đài của sân vận động, giờ khắc này nhìn đâu cũng thấy người, lít nha lít nhít, hơn nữa, phần lớn là nữ sinh!
Đội cổ động viên ngồi hàng đầu kia, mặc dù đang là mùa đông, nhưng ai nấy lại mặc đồ vô cùng nóng bỏng!
Phó Xương Đỉnh lẩm bẩm nói: "Đây mới là em gái phong tình của phương nam chứ!"
Dương Tiểu Mạn lại nghiến răng nghiến lợi: "Bớt mê gái đi cha nội, có nghe thấy người ta hô hào cái gì không, người ta đang trù ẻo trường mình đấy!"
Phó Xương Đỉnh không thèm để ý, nhưng Đường Phong bỗng nhiên nói: "Lát nữa Phó Xương Đỉnh lên đánh trận đầu!"
"Dạ?"
"Phải thắng nhanh, thắng tàn nhẫn!"
Đường Phong lạnh nhạt nói: "Chỉ có như vậy, sư phạm Hoa Đông vì muốn kéo lại mặt mũi, mới phái ra học viên tinh anh!"
Ông ấy nói như thế, nhưng Phương Bình cảm thấy, Đường Sư Tử nhỏ nhen kia tức giận rồi.
Đại học sư phạm Hoa Đông lại dám la hét trù ẻo Ma Võ, đây chẳng phải thèm bị đánh sao?
Phó Xương Đỉnh hơi sững sờ, nhưng nhanh chóng cười nói: "Không thành vấn đề, thầy cứ để đó cho em. Em sẽ dạy dỗ đám võ giả đại học sư phạm Hoa Đông này biết, cái gì gọi là mê muội mất hết ý chí, cái gì gọi là trên đầu chữ sắc có một con dao, cái gì gọi là bọn họ chịu nhục, mỹ nữ về tay em…"
"Câm miệng!"
Đường Phong lườm cậu ta một cái, bởi gì lúc này đây đã có một vị cường giả võ đạo của sư phạm Hoa Đông đi tới.
Trước đó, người đón tiếp bọn họ là một đạo sư cấp 4, Đường Phong cũng không thèm để ý.
Nhưng hiện tại là một cường giả cấp 6, lúc này không thể mắng nhiếc trước mặt bọn họ được.
"Đường Sư Tử, có khoẻ hay không!"
"Lão Xà, ông còn sống sót đấy à?"
"Ha ha ha, ông chết rồi, tôi cũng không chết được..."
Hai người không ai coi ai ra gì, Bạch Nhược Khê có chút bất đắc dĩ, lạnh nhạt nói: "Hai người chẳng phải mới gặp nhau hôm trước sao?"
Hai người nhất thời sững lại, vị cường giả cấp 6 của sư phạm Hoa Đông kia cười khan nói: "Thật sao? Đúng là chỉ có cô mới có trí nhớ tốt như vậy, tôi còn chẳng nhớ có chuyện này."
Mọi người đều ở trong Thành Đại Học, cũng chẳng cách nhau bao xa, đối với những cường giả cấp 6 như họ, chạy tới chạy lui cũng chỉ mất mấy phút, số lần gặp mặt nhau đương nhiên không ít được.
Lão Xà nở nụ cười, sau đó nhìn về nhóm người Phương Bình, khẽ gật đầu nói: "Không tệ nha, tân sinh viên Ma Võ khoá này quả nhiên lợi hại, 5 người… à không, đến lúc thi đấu giao lưu, chắc hẳn có đến 7 người đỉnh cấp một!
Tài nguyên nhiều đúng là tốt, chẳng trách mọi người đều đỏ mắt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận