Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1312

"Chúc mừng Cuồng Đao tướng quân đột phá!"
"..."
Lúc này, một số Tông sư ở Ma Đô cũng dồn dập chạy đến, tiếng cường rung trời!
Diêu Thành Quân của trường quân đội Đệ Nhất không đột phá ngay trước mặt bọn họ, hơn nữa, Diêu Thành Quân cũng rất khiêm tốn, không nổi tiếng như Phương Bình.
Nhưng hôm nay, Phương Bình đột phá ngay trước mắt bọn họ! Ngoài ra... Đây là một ông thần tài, có tiền lắm, đương nhiên phải đến chúc mừng một chút!
"Đa tạ các vị tiền bối nâng đỡ!"
Không trung, Phương Bình khách sáo một câu.
Ngay sau đó, hắn bỗng nảy ra một ý nghĩ, nếu hai vị hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo không đổi danh hiệu cho mình trên bảng xếp hạng, mình nên treo thưởng một thanh thần binh cho người nào có thể đánh được bọn họ!
Khách khí vài câu, Phương Bình hạ xuống đất.
Nhóm người Ngô Khuê Sơn dồn dập chạy đến, Lữ Phượng Nhu liếc mắt nhìn Phương Bình, thở dài.
"Cấp bảy trung kỳ?"
"Vâng."
Lữ Phượng Nhu gật gù, được rồi, ta nhận thua, còn gì để giãy dụa nữa, bà đây bị học trò của mình vượt mặt rồi, thôi, chấp nhận số phận.
Hoàng Cảnh bên cạnh u oán nhìn Phương Bình, nói: "Phóng lực lượng tinh thần ra xem thử."
Phương Bình phóng thích lực lượng tinh thần ra, Hoàng Cảnh cảm ứng một chút, lát sau bỗng cười như mếu: "Ta 2600 hz!"
Đúng, lực lượng tinh thần của ta vẫn mạnh hơn! Ngươi còn chưa vượt qua ta!
Lữ Phượng Nhu và Đường Phong khinh bỉ, thôi đi, ngươi nên chấp nhận hiện thực nghiệt ngã này! Kém nhau có vài trăm hz, ngươi còn có thể giãy dụa mấy ngày?
Bây giờ không chấp nhận sự thật, lần sau cũng phải nhận, sớm hay muộn mà thôi, sao ngươi lại lì như thế nhỉ?
Hoàng Cảnh không thèm quan tâm đến bọn họ, các ngươi đừng quan tâm ta!
Lúc ta cấp bảy, thằng nhóc này còn chưa nhập học, bây giờ nói vượt qua là vượt qua sao được, các ngươi nghĩ ta giống các ngươi chắc? Người đột phá sau như các ngươi thì hiểu cái gì!
Ngô Khuê Sơn nhìn bọn họ liếc mắt cấu xé lẫn nhau, ông cũng lười nói cái gì, dù sao cũng không liên quan đến ông. Phương Bình có giỏi hơn đi nữa, chẳng lẽ còn có thể trực tiếp đột phá đến cấp chín hay sao?
Khách sáo vài câu với các vị Tông sư mới đến, Ngô Khuê Sơn đưa ra lời mời: "Tháng sau, ngày 8 tháng 8, mọi người đến tụ họp một phen nhé, không phải vì thằng nhóc này đâu, chủ yếu là những chuyện khác..."
Phương Bình đứng bên cạnh ngoan ngoãn gật đầu, đúng đúng, ta là thanh niên trẻ tuổi, sao có thể mời các Tông sư đã lớn tuổi đến ăn tiệc Tông sư của ta được, truyền ra ngoài thì xấu hổ lắm.
Gật đầu xong, Phương Bình bổ sung: "Chủ yếu là hội bán đấu giá mấy chục thanh thần binh đấy ạ..."
Mấy vị Tông sư ở bên ngoài mới đến chớp mắt dại ra! Ngươi nói cái gì?
Phương Bình thấy bọn họ dại mặt ra thì hài lòng, ha ha, hết hồn rồi chứ gì? Ai bảo các ngươi vừa rồi mới hô "Cuồng Đao tướng quân"! Chuyện này mới đáng kinh ngạc nè!
Đương nhiên, ngoài mặt, Phương Bình vẫn luôn làm thái độ đây là chuyện nhỏ, cười nói: "Chính là bán đấu giá mấy chục thanh thần binh, ngoài ra còn có một số bảo vật khác, chủ yếu là dùng hình thức lấy vật đổi vật,"
Ngay khi các vị Tông sư đang ngây người, Phương Bình lại nói: "À phải rồi, các vị tiền bối, ngày đó có thể ta sẽ mời Bộ trưởng Trương đến, có lẽ ông ấy sẽ đến đấy."
"..."
Mấy vị Tông sư lại ngơ ra. Chơi lớn vậy luôn! Mời được cả tuyệt đỉnh đến?
Phương Bình tiếp tục cười nói: "Các tiền bối, trong nhà nếu có con cháu gì cũng có thể dẫn đến, ngày đó, học trò có chuẩn bị một chút lễ vật nho nhỏ cho náo nhiệt một chút.
Thần binh, đá năng lượng, quả năng lượng,... đều có. Ta biết các tiền bối nhìn không lọt mắt những thứ này, nên chủ yếu vẫn là chuẩn bị cho người khác..."
Mấy vị Tông sư đã cạn lời!
Đừng đừng, bọn ta quan tâm, cần gì cho mấy đứa nhỏ, trực tiếp cho bọn ta là được!
Thần tài!
Lắm tiền!
Con nhà giàu!
Thằng nhóc này làm tiệc Tông sư oách ghê, lễ vật các thứ nhiều như vậy... Lần sau, người khác đột phá, ai dám mời tiệc Tông sư nữa?
Mấy vị Tông sư đã choáng váng vì lượng thông tin bất ngờ này, nhưng Phương Bình vẫn chưa dừng lại: "Ta đột phá, cửa sinh mệnh phản hồi và bản thân thức tỉnh được một phần, hiện tại trong cơ thể có một lượng lớn vật chất bất diệt, hơi nhiều...
Cho nên, đến ngày 8, có thể ta sẽ dùng một chút làm phần thưởng, biết đâu còn có thể giúp ai đó rèn được bán kim thân...
Đương nhiên, ta cảm thấy dùng để khôi phục phần cơ thể bị mất có ý nghĩa hơn nhiều, nếu trong nhà có người bị thương nghiêm trọng, cũng có thể dẫn đến."
Phương Bình cũng không thấy lời mình nói có vấn đề ở đâu cả, gia đình võ giả có người bị thương là chuyện bình thường. Chinh chiến sao có thể không bị thương!
Nghe vậy, mấy vị Tông sư không có gì để nói.
Vật chất bất diệt trong cơ thể quá nhiều?
Ngươi không sợ bị thiên lôi đánh sao?
Dám nói vật chất bất diệt tích trữ trong cơ thể quá nhiều...
Nghe chua xót làm sao!
Vừa chua xót, nhưng mọi người lại kích động trong lòng, quả nhiên, đến chúc mừng là quyết định đúng đắn.
Rất nhanh, có một vị Tông sư giả vờ trấn định, cười nói: "Đương nhiên là phải tụ hội một bữa, năm nay Ma Võ có nhiều chuyện vui, Hiệu trưởng Ngô vừa đột phá cấp chín, viện trưởng Lý vinh hạnh được làm đệ nhất cấp tám, Phương tướng quân đột phá cấp bảy... Ta nhất định phải xin chút may mắn, yên tâm, ngày đó, bọn ta nhất định sẽ đến!"
"Nhất định đến!"
Mấy vị Tông sư hứa chắc như bắp! Yên Tâm, trừ khi đại chiến với địa quật, nếu không, bọn ta chắc chắn sẽ đến.
Phải đến ăn tiệc của nhà giàu chứ.
...
Mấy vị Tông sư đến nhanh, đi cũng nhanh.
Trước khi đi, ánh mắt bọn họ nhìn Phương Bình như hận không thể bắt về nhà nuôi!
Thậm chí có hai vị Tông sư quanh co lòng vòng nói: "Cháu gái ta năm nay vào Ma Võ, mong Phương tướng quân quan tâm chăm sóc."
Hiệu trưởng Ma Võ cấp chín ở đây, bọn họ không nhờ, các Tông sư khác cũng đang có mặt, bọn họ không nhắc đến, lại điểm mặt gọi tên Phương Bình, rõ ràng là muốn bán cháu gái mình.
Mãi đến khi Bọn họ đi rồi, Ngô Khuê Sơn mới liếc mắt nhìn Phương Bình, cười như không cười nói: "Vật chất bất diệt quá nhiều hả, Phương Bình, chia cho bọn ta một chút nhé?"
Phương Bình nhe răng cười nói: "Hiệu trưởng nói gì vậy, ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi."
Ngô Khuê Sơn không nói gì, cũng lười nói, ông nhìn Phương Bình một hồi, lát sau mới nói: "Lần này, ngươi đột phá..." Dừng một lát, ông không nói nữa, cũng không biết nên nói gì.
Lữ Phượng Nhu nhìn chằm chằm gáy Phương Bình, bà thở dài, sau này không được xách cổ thằng học trò của mình nữa rồi. Nó đã cấp bảy, hơn nữa còn cao hơn mình một bậc, sao mà xách cổ nó được nữa?
Lão Lý thì không để ý, ông lấy tay vỗ vỗ vai gáy Phương Bình, hiện ta vẫn mạnh hơn thằng nhóc này, sau này rảnh rảnh nên xách cổ, túm cổ hắn nhiều hơn một chút, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa.
Mấy vị Tông sư mang tâm tình phức tạp vô cùng, có vui, có hưng phấn, có đau buồn.
Nhìn Phương Bình đang đóng vai con ngoan trò giỏi, bọn họ cũng không muốn nói gì nữa.
Bọn họ không muốn nói gì, nhưng những thầy trò xung quanh thì có!
Một đám người già vô cùng phấn khởi, lúc này dồn dập xông đến, tán thưởng không ngừng.
Khen đến mức người khác cảm thấy nổi cả da gà!
Khen đến mức Ngô Khuê Sơn cảm thấy không thoải mái, mấy lão già này, ta còn ở đây cơ mà!
Ai nấy đều khen "có người nối nghiệp", "dẫn dắt Ma Võ ngày càng tốt hơn", "Ma Võ có phúc",... Mấy người có ý gì?
Lão Ngô thì bất đắc dĩ, còn Tần Phượng Thanh vừa chạy về lại đau lòng vô cùng. Từ khi nào võ giả cấp sáu không đáng giá một xu như vậy?
Trong nhóm Phương Bình, hắn lớn nhất, năm nay 23 tuổi.
Nhưng võ giả cấp sáu 23 tuổi không đáng khen ngợi sao?
Ta đột phá trước mà! Sao không ai khen ta câu nào hết vậy!
Không khen thì thôi, mọi người dường như không ai quan tâm đến hắn, hắn là người mờ nhạt vậy sao?
Đến khi nhìn thấy Tống Doanh Cát, Tần Phượng Thanh như tìm được tri ân, vừa định bước đến nói chuyện, Tống Doanh Cát đã tươi cười nói: "Ma Võ có nhân vật như vậy quả là có phúc!"
"..."
Tần Phượng Thanh ngây người trong chốc lát rồi khinh thường!
Không biết xấu hổ! Ngay cả ngài cũng bắt đầu nịnh hắn? Ngài quên trước đây hắn bắt ngài đi dọn nhà vệ sinh sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận