Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1224

Lối vào có vẻ hơi sâu, cũng không mỏng manh như một lớp kết giới.
Phía địa quật, một vị cường giả mặc áo giáp màu vàng óng nhìn về phía đám Phương Bình, quát lên: "Nhanh lên, đi vào nhanh một chút!"
Đối phương rất không khách khí, cũng rất thiếu kiên nhẫn.
Để võ giả Phục Sinh Chi Địa tiến vào Vương Chiến Chi Địa là quyết định của các Chân Vương, cũng không có nghĩa là tất cả mọi người đều đồng ý. Có một số võ giả địa quật vô cùng bất mãn với chuyện này, cho rằng để võ giả phục sinh tiến vào Vương Chiến Chi Địa là vấy bẩn hai vương.
Cường giả giáp vàng cũng là một trong số đó, bây giờ hắn hét lớn lên như thế là vì không lọt mắt sáu cường giả cấp chín ở đây. Chỗ này là vùng cấm, nằm trong khu vực của hai Yêu thực vương đình và Yêu Mệnh vương đình, sáu vị cấp chín nhân loại chẳng đáng là gì.
Yêu thực vương đình và Yêu Mệnh vương đình cai quản tất cả mọi thứ, dưới vương đình còn có một ít hoàng triều, chủ nhân hoàng triều đều là tuyệt đỉnh, có cường giả tuyệt đỉnh mới là hoàng triều.
Hơn nữa còn cai quản không ít khu vực Chân Vương. Những nơi có tuyệt đỉnh và trực thuộc vương đình gọi là khu vực Chân Vương.
Vương đình có không ít Chân Vương, há sẽ quan tâm mấy vị cấp chín thế đơn lực bạc.
Tư lệnh Chu cũng không để ý tới tên giáp vàng, nhìn về phía mọi người, khẽ gật đầu nói: "Vào đi thôi."
Nói xong, Tư lệnh Chu trầm giọng nói: "Nhớ kỹ... Còn mạng mới có tương lai!"
Mọi người dồn dập gật đầu, bắt đầu đi vào lối vào.
Hai bên, một ít võ giả địa quật trẻ tuổi khoanh hai tay trước ngực, nhìn võ giả nhân loại đi ngang qua, cất tiếng cười to nói: "Sau khi vào thì chạy nhanh lên một chút, trốn giỏi một chút, giúp chúng ta mở ra nhiều di tích nhá!"
"Võ giả phục sinh, nếu không muốn chết, có thể nương nhờ chúng ta, giúp chúng ta dò đường..."
“...”
Những võ giả này, có người chế giễu, có người hờ hững, căn bản không xem trọng đám người Phương Bình. Trong đám người, có một số cường giả ăn mặc sang trọng chỉ nhìn lẫn nhau, chỉ nhìn thiên tài vương đình, không quá quan tâm đến nhân loại.
Cường giả nhân loại không ít, đây là sự thực. Nhân loại chống đối Yêu Thực vương đình nhiều năm, thậm chí đánh giết vô số người của Yêu Thực vương đình, cũng là sự thực.
Nhưng đối với nhân loại, không có quá nhiều thiên tài yêu nghiệt cấp sáu biểu hiện quá nổi bật.
Những năm gần đây, vùng cấm chưa từng nghe nói nhân loại có thiên tài nào quá nổi bật.
Còn Minh Vương và Võ Vương thì đúng là từng có một ít người nghe nói qua.
Trong đám người, có mấy vị thiên tài địa quật đạp không mà đứng, đứng còn cao hơn những cấp chín kia.
Khi đám Phương Bình vừa muốn đi vào thì một vị xem ra cực kỳ trẻ, nhưng mặt cực kỳ uy nghiêm bỗng nhiên mở miệng nói: "Khóa này, có hậu duệ của Minh Vương và Võ Vương không?"
Vừa nói xong, đám người đang không ngừng cười đùa bỗng nhiên im bặt.
Lý Dật Minh dừng lại, quay đầu cười lạnh nói: "Ông đây chính là cháu của cháu Minh Vương, ngươi đang gọi ta?"
Lý Dật Minh nói tiếng Hoa, cố ý không dùng tiếng địa quật.
Thanh niên hào hoa phú quý lại nghe hiểu, cũng có không ít cường giả địa quật hiểu ngôn ngữ nhân loại, nên khi nghe Lý Dật Minh nói, không ít thanh niên cường giả trôi nổi giữa không trung đều nhìn về phía hắn.
Thanh niên kia cũng không tức giận, trên mặt hiện ra nét cười nhàn nhạt, chậm rãi nói: "Huyết mạch đời thứ 2 của Minh Vương... Minh Vương rất mạnh, đáng tiếc... Dòng dõi đích tôn lại yếu ớt như vậy. Ngươi có tư cách biết tên của bổn tướng - Phong Diệt Sinh! Nhớ kỹ, kẻ giết ngươi, chỉ có thể là ta!"
Dứt lời, thanh niên hào hoa phú quý nhìn bốn phía, uy nghiêm nói: "Hắn... là của ta!"
Lời này vừa nói ra, một đám cường giả của Yêu Thực vương đình lập tức nở nụ cười, có người lớn tiếng nói: "Nếu Phong vương tử nhìn trúng hắn, chúng ta đương nhiên sẽ để lại cho Phong vương tử!"

Trong lúc bọn họ còn đang nói qua nói lại, Phương Bình nhìn lướt qua thanh niên hào hoa phú quý kia, sau đó đi thẳng đến lối vào. Lý Dật Minh còn muốn nói thêm, lại thấy Phương Bình đã đi rồi, hừ một tiếng, cất bước đi về phía trước.
Hắn là huyết mạch đời thứ hai của Minh Vương, thân phận cao quý hơn đám cường giả vùng cấm này nhiều.
Cường giả tuyệt đỉnh hơn trăm nghìn tuổi, có rất nhiều đời sau, đích tôn ba đời như hắn, ở bất kỳ nơi nào đều được tôn sùng.
Trong lối vào, Lý Dật Minh theo vào, nói xéo: "Cái tên này, xem ta chơi chết hắn! Vương tử... Xem ra cũng là hậu duệ của tuyệt đỉnh, tiêu diệt một cái, tuyệt đỉnh cũng phải đau lòng!"
Không phải con cháu con cái nào của tuyệt đỉnh đều được gọi là "Vương tử", đây là một loại tôn xưng. Tuyệt đỉnh không thiếu hậu nhân, thực lực cũng rất mạnh, thiên phú cũng mạnh, mới có thể được xưng là "Vương tử".
Phong Diệt Sinh cũng là một trong những cường giả ít ỏi của Yêu Thực vương đình, vừa nhìn đã biết là khó đối phó.
Lý Dật Minh mới vừa nói xong, Tưởng Siêu đã cười ha hả nói: "Ngươi tỉnh lại đi, ngươi đánh nổi hắn sao?"
Lý Dật Minh không yếu, đỉnh cấp sáu, chắc cũng sắp tinh huyết hợp nhất rồi, thủ đoạn của hắn cũng không ít, nếu thật sự đánh với Đỗ Hồng, chưa chắc sẽ thua. Nhưng Đỗ Hồng... cũng không phải là đối thủ của người nọ.
Trong số những người ở đây, người chắc chắn có thể thắng Phong Diệt Sinh cũng chỉ có Phương Bình, Diêu Thành Quân cũng chưa chắc có thể.
Lý Dật Minh hừ nói: "Ngươi cho rằng ta là ngươi à? Nếu tên kia thật sự dám solo với ta, vậy thì cứ thử xem!"
Nói xong, Lý Dật Minh bỗng nhiên im bặt, hơi kinh ngạc nhìn mấy vị học sinh võ đại phía trước, đám người này... quá yên tĩnh!
Phương Bình rất thích nói lảm nhảm, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn hỏi. Từ khi đi vào đến giờ, hắn liên tục đuổi theo Trương Đào hỏi, hỏi xong Trương Đào lại hỏi Tư lệnh Chu.
Nói chung là nói liến thoắng như đại bác, nhưng bây giờ lại yên tĩnh đến quỷ dị.
Lý Dật Minh nhìn bọn họ, thấy không thoải mái lắm, lầu bầu nói: "Thực sự phải sợ bọn họ sao? Đám này cũng chỉ ỷ vào nhiều người, nếu không ta đã sớm chém chết bọn họ rồi."
Loại người như Phương Bình rất thích tàn nhẫn tranh đấu giữa người với người, rốt cuộc lúc đến địa quật thì ngay cả 1 câu phản bác cũng không nói nổi. Điều này khiến Lý Dật Minh cảm thấy có chút cảm giác khó chịu.
Một số người chính là như vậy, đóng cửa lại, họ sẽ đối xử với người khác hung ác vô cùng, đến bên ngoài, lại biến thành chó con kêu là tới đuổi là đi. Loại người này không những có, mà còn có không ít, nói khó nghe một chút thì chính là bạo lực gia đình.
Đám người Phương Bình vẫn không hé răng, Đỗ Hồng liếc Lý Dật Minh, khẽ lắc đầu.
Ít nói giúp tí đi!
Lý Dật Minh thấy thế cũng không tiếp tục nói nữa, Roses lại mở miệng nói: "Đỗ tướng quân, địa quật có rất nhiều cường giả, lần này, có nên cùng hành động không?"
Khóa này, hình như số lượng võ giả địa quật nhiều hơn hẳn. Trước kia, địa quật đi tối đa cũng tầm 200, 300 người. Năm nay đi đến gần 400 người, yêu tộc có khoảng 200, nhân số như vậy cũng quá nhiều.
Nhân loại chỉ có 30 người, còn chia thành 6 phe, trước kia mọi người có hợp tác, cũng có chia ra hành động, lần này Roses cảm thấy vẫn cần phải hợp tác.
Đỗ Hồng trả lời: "Có thể, nhưng nếu cùng hành động, các ngươi nhất định phải nghe chúng ta, nếu đồng ý thì đi chung, không thì tách ra."
Roses khẽ cười nói: "Chuyện đó ta đương nhiên hiểu."
Bọn họ đang nói chuyện, bỗng nhiên thân thể hơi khựng lại, Tô Tử Tố yếu nhất, cô nàng thậm chí không nhịn được lùi một bước, chấn động nói: "Dòng năng lượng hỗn loạn quá!"
Giờ khắc này, bọn họ đã ra khỏi lối vào.
Mới vừa tiến vào Vương Chiến Chi Địa, mọi người đã cảm nhận được luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ không gì sánh được. Dòng năng lượng ào ạt như thủy triều khiến những người vừa đến cảm thấy không quá quen, xung kích gây ra khiến Tô Tử Tố rút lui một bước, dù cô không có chuẩn bị, cũng có thể thấy được chút ít. Đỗ Hồng vừa muốn nói chuyện, sau một khắc lại ngậm miệng.
Phía trước, Phương Bình cũng cấp tốc đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Vương Chiến Chi Địa mờ mịt, không gian như tràn đầy mùi khói lửa, tầm nhìn cũng bị hạn chế. Mặt trời to lớn trên cao cũng mờ mờ ảo ảo, bị từng tầng từng tầng dòng năng lượng hỗn loạn che kín.
Nhìn lướt qua xong, đám người Phương Bình lập tức đi về phía bên trái lối vào. Đám người Vương Kim Dương không nói tiếng nào, cũng cùng đi theo…
Bạn cần đăng nhập để bình luận