Toàn Cầu Cao Võ

Chương 997: Cùng Nhau Phong Bế Cửa Tam Tiêu (2)

"Rốt cuộc có nên thử không?"
Phương Bình do dự mãi, chuyện này quả thật khiến hắn khó xử.
Nhưng sự ham muốn gia tăng tốc độ tu luyện đã khiến hắn động lòng.
Không chỉ gia tăng tốc độ tu luyện của bản thân mà mọi người cùng nhau gia tăng, sau khi đến cấp sáu, đều có thể tăng tốc.
Nếu bản thân thật sự có thể đạt đến cấp bảy trước một bước, thậm chí sau khi bọn họ bước vào cấp sáu, có thể mời một vài cường giả cấp bảy tới giúp đỡ bọn họ, ví dụ như Lữ Phượng Nhu... hoặc lão Lý?
Đúng rồi, rốt cuộc lão Lý được coi là cấp mấy?
Phương Bình không biết, nói thật, hắn không biết lão Lý rốt cuộc là võ giả cấp mấy?
Cấp bảy hay là cấp tám?
"Phương Bình!"
Lữ Phượng Nhu gọi hắn, khẽ cau mày nói:" Đang nghĩ gì đấy?"
Phương Bình bừng tỉnh, kiềm chế xao động trong lòng, cười nói: "Lão sư, đang nghĩ chuyện Thiên Nam địa quật..."
"Không liên quan đến ngươi, lần này ngươi không được phép đi!"
Lữ Phượng Nhu cau mày nói: "Lần này địa quật mở ra, sẽ nổ ra trận chiến cấp cao quy mô lớn, mặc dù ngươi đã bước vào cấp sáu, nhưng vẫn còn kém chút. Hiện tại, bên Thiên Nam đã bắt đầu sắp xếp di tản, đến lúc địa quật mở, ngoại trừ võ giả cao cấp, không ai được ở lại."
Lần này, Thiên Nam cũng đã chuẩn bị đến tình huống bị bên kia lao ra.
Hiện tại, Thiên Nam đã bắt đầu di tản người dân rồi.
Là đối ngoại tuyên truyền, cường giả Tông sư cảm nhận được động đất, có lẽ rất nhanh sẽ xảy ra động đất.
Hai năm trước, Thiên Nam cũng đã từng di tản một lần, sau chuyện đó quả thật đã xảy ra động đất trên phạm vi lớn.
Lần này, chính phủ vừa thông báo người dân cũng tích cực phối hợp.
Dù sao cũng là cường giả Tông sư, trong mắt bọn họ không gì là không thể, bay lên trời hay chui xuống đất, nói có động đất thì chắc chắn là có, cũng không ai lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa.
Phương Bình cười nói: "Ta đương nhiên không ngu đến mức vào lúc cao cấp đánh nhau, ta muốn đợi sau khi ổn định mới vào."
Thấy Lữ Phượng Nhu còn muốn nói, Phương Bình nhẹ nhàng nói: "Lần này thật sự không phải là vì tài nguyên mà đi mà vì trả nợ nhân tình. Ta nợ Vương Kim Dương không ít, trận chiến đêm giao thừa, hắn mới cấp năm sơ kỳ đã giúp ta ngăn cản võ giả đỉnh cấp sáu.
Lão sư, võ giả đều là người biết ơn báo đáp, ta đã đồng ý với hắn, cùng nhau đi Thiên Nam tìm lão của hắn.
Nếu đã đồng ý, ta sẽ không nuốt lời.
Vì vậy, ta nhất định phải đi Thiên Nam địa quật.
Lữ Phượng Nhu khẽ nhíu mày, một lúc sau mới nói: "Vậy cũng phải đợi địa quật yên ổn lại, ngoài ra... Xác suất Trương Thanh Nam còn sống rất thấp, hoặc có thể nói gần như là không có khả năng.
Không phải mấy ngày, thời gian phong ấn cũng sắp được hai năm rồi.
Thời gian như vậy, võ giả cấp bảy cũng khó có thể sống được..."
Nói đến đây, Lữ Phượng Nhu lại nghĩ đến cha mình.
Cha bà biến mất cũng hai năm rồi.
Còn sống không?
Không nghĩ nhiều đến chuyện này nữa, Lữ Phượng Nhu tiếp tục nói: "Lần này Vương Kim Dương xuống địa quật, chủ yếu là an ủi chính mình, nếu ngươi thật sự phải đi, thì không nên lấy việc tìm người làm mục tiêu đầu tiên, mà quan trọng là bảo vệ mạng sống của mình."
"Ta biết!"
Phương Bình gật đầu, lập tức nói: "Đúng rồi, lần này Ma Võ có những ai đi? Ngài có đi không?"
"Ừm, Ngô Khuê Sơn, Đường Sư Tử và ta."
Nói xong, Lữ Phượng Nhu hừ nói: "Lý Trường Sinh vẫn muốn đi, cái lão già này chê bản thân sống không lâu hay sao?"
Phương Bình nhẹ giọng nói: "Lý lão sư, nếu ông ấy dốc toàn lực bộc phát, chiến đấu một trận, sẽ trôi đi rất nhiều sinh lực sao?"
Sắc mặt Lữ Phượng Nhu nghiêm trọng, gật đầu nói: "Có thể nói như thế... Mặc dù không biết võ giả cấp tám có thể sống được bao nhiêu năm, nhưng theo phỏng đoán của chúng ta... Trên thực tế, đại khái có thể tính được võ giả cấp tám có thể sống được bao lâu.
Nhiều thì không dám nói, 300 năm, không chết nổi đâu.
Hiện tại sinh lực của Lý Trường sinh giảm xuống nhanh chóng, không chỉ giảm gấp 30 lần so với một cấp tám thông thường!
Một khi chiến đấu, tính mạng của ông ấy liền giảm rất nhanh, ít nhất là gấp trăm lần ngàn lần so với cấp tám bình thường!
Một trận đấu có thể giảm xuống mấy chục năm tuổi thọ, nếu dốc toàn lực chiến đấu tám đến mười lần có lẽ sớm già nua và đối mặt với cái chết."
"Không có cách nào ngăn chặn việc giảm tuổi thọ này sao?"
"Không, trước mắt chúng ta không biết, dù sao vạn đạo hợp nhất chỉ ghi chép trên sách cổ, cũng không nói rõ ràng. Có điều trước đây Ngô Khuê Sơn nói không sai, sinh mệnh tinh hoa có thể bổ sung lại sinh lực."
Đang nói, Lữ Phượng Nhu nhìn Phương Bình: "Nói điều này, không phải muốn ngươi đi trộm sinh mệnh tinh hoa, mà muốn nói với ngươi, đừng đi! Nếu ngươi lấy được sinh mệnh tinh hoa, trước không nói đến sự an toàn của ngươi thế nào, có nó, Lý Trường Sinh sẽ không kiêng kỵ, lão già này sẽ hận không thể lập tức đi tiêu diệt mấy tên cấp tám, thể hiện sự tồn tại của bản thân, lấy sinh mệnh tinh hoa cho ông ấy rất lãng phí."
"Lý lão sư thật sự có thể tiêu diệt được cấp tám?"
"...Có thể!"
Lữ Phượng Nhu dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Tuyệt đối có thể! Mấy ngày này, ông ấy đang thích ứng, khí huyết của ông ấy rất mạnh! Đơn giản là vì đã hấp thụ quá nhiều sinh mệnh tinh hoa, lực lượng khí huyết tăng mạnh, tương đương với lực lượng khí huyết của đỉnh cấp tám, đạt gần mức 100 ngàn cal!
Ông ấy nói toàn lực bạo phát 10.000 gal lực lượng thiên địa là chém gió đấy, nhưng ông ấy vẫn có hy vọng toàn lực bộc phát được 2000-3000 gal lực lượng thiên địa.
Ngô Khuê Sơn cầm trong tay thần binh cấp chín, lực bộc phát chưa chắc có thể bằng ông ấy.
Ngô Khuê Sơn tiêu diệt được võ giả cấp tám, chỉ cần đối phương không có thần binh, số lượng rèn luyện xương sọ không nhiều, tiêu diệt rất dễ dàng.
Ông ấy có thể, thì Lý Trường sinh cũng có thể."
"Nếu như Lý lão sư có thần binh có thể dưỡng binh khí không? Cho thầy ấy một thanh trường kiếm cấp chín có phải càng mạnh không?"
Lữ Phượng Nhu lại nói: "Ông ấy có thể dùng thần binh, hiện tại ông ấy chính là cửa tam tiêu, lấy thân dưỡng kiếm. Có điều... Tốt nhất đừng cho ông ấy thần binh, uy lực phát huy càng mạnh, sinh mệnh giảm xuống càng nhanh.
Nếu đưa ông ấy thần binh cấp chín, ông ấy dám đi tiêu diệt cấp chín, đến lúc đó, trận chiến kết thúc, cho dù tiêu diệt được đối phương, bản thân ông ấy cũng mất mạng."
Phương Bình trợn mắt, nhỏ tiếng nói: "Lý lão sư có thần binh cấp chín thật sự có thể diệt được cấp chín?"
"Xem thực lực đối phương, ta chỉ nói loại cấp chín yếu nhất, không có thần binh, thực lực cũng thuộc loại bình thường, nếu ông ấy có thần binh cấp chín trong tay, xác suất tiêu diệt đối phương không thấp."
"Thật mạnh!"
Phương Bình hít sâu một hơi, vạn đạo hợp nhất có thể khiến lão Lý đứng đầu cấp tám sao?
Phải biết, Ngô Khuê Sơn là cấp tám xếp thứ hai toàn cầu, cũng chưa chắc có thể đánh bại cấp chín yếu nhất, nếu đánh bại... thì có hy vọng.
Lữ Phượng Nhu tức giận nói: "Lấy tính mạng đổi lấy sức mạnh chiến đấu, mạnh thật, nhưng loại này chỉ dùng được một lần, có mạnh hơn nữa thì có tác dụng gì? Cho ông ấy chính là lãng phí, có điều..."
Lữ Phương Nhu nói xong, khẽ thở dài nói: "Thực ra cũng chỉ có thiên tài mới có thủ đoạn này, những người như chúng ta, muốn cũng không được. Bằng không, nếu thật sự có cách phổ cập, e là đám Tông sư già cũng dám lấy tính mạng đổi lấy sức mạnh."
Vạn đạo hợp nhất không thể phổ cập.
Nếu như không phải như vậy, những Tông sư chấp nhận hy sinh trước kia sớm đã học rồi.
Đối với ghi chép đôi câu vài lời về vạn đạo hợp nhất trong sách cổ, Tông sư ghi nhớ rất rõ, thực ra trước đó cũng có cấp tám Tông sư thử qua, đáng tiếc là không được.
Vạn đạo hợp nhất chỉ có thể tiến hành ngay khi cụ thể hóa lực lượng tinh thần.
Phương Bình... Phương Bình nghi ngờ bản thân cũng không làm được, lực lượng tinh thần của hắn có thể sẽ sớm cụ thể hóa, mà kim thân lại chưa chắc có thể đạt đến tiêu chuẩn.
Nói chuyện với Lữ Phượng Nhu một lúc, Phương Bình bước ra khỏi biệt thự số 8.
Khi đi ra khỏi biệt thự số tám, Phương Bình lại nghĩ đến chuyện hợp tác phong bế cửa tam tiêu.
"Có nên nói không đây!"
"Thật rắc rối!"
Phương Bình thở dài, có thể tìm lão Vương thử trước.
Nếu như thật sự có hiệu quả, và hiệu quả không tệ, sẽ suy nghĩ đến việc có nên kéo người khác hợp tác hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận