Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2728: Lập Uy, Đại Thế (3)

Phương Bình nhìn xung quanh, chờ đợi một hồi, cười nói: "Làm sao vậy? Không nói lời nào, cũng không động thủ, lẽ nào định giết ta bằng ánh mắt đấy à?"
"Phương Bình..."
Hòe Vương thâm trầm muốn mở miệng, Phương Bình lười biếng nói: "Địa Cẩu Chân Quân, Hòe Vương, ngươi nói ngươi nhiều thân phận như vậy, nhiều áo ma ghê ha! Đừng chối, ta không có thời gian nghe ngươi biện hộ, Thần Chủ yếu nhất trong 72 Thần Chủ không có tư cách để ta coi trọng. Ta chỉ hơi khâm phục thân phận nô gia bốn họ của ngươi mà thôi"
"..." Hòe Vương hơi thay đổi sắc mặt, lạnh lùng đáp: "Phương Bình, chết đến nơi rồi, ngươi còn dám...
"Câm miệng!" Phương Bình quát lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Ngươi mà còn nói nhảm nữa thì người chết đầu tiên hôm nay là ngươi! Ngươi thật sự cho rằng ngươi vẫn có thể sống là vì ngươi mạnh mẽ sao? Chẳng qua là vì ngoại trừ hơi đáng ghét một chút, ngươi chẳng có chút uy hiếp nào thôi!"
Hòe Vương biến sắc, hơi nổi nóng, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Phương Bình, hắn hơi hồi hộp.
Cái tên này... Cái tên này hình như lại mạnh lên rồi!
Đáng chết! Đối phương tu luyện như thế nào?
Chỉ mới mấy ngày không gặp, sao cảm giác hắn còn mạnh hơn lúc giết Địa Tuệ vậy?!
Phương Bình bật cười một tiếng, ánh mắt những người khác cũng thay đổi, Địa Cẩu Chân Quân... Thân phận này của Hòe Vương, khiến bọn họ cũng phải khâm phục.
Cái tên này trà trộn giỏi ghê.
Trong đám người, có người khẽ lên tiếng: "Nhân Vương cần gì phải nổi giận, chúng ta chỉ là nóng lòng muốn biết tình hình của Thần Giáo mà thôi. Hôm qua Thiên Đế đại nhân xuất hiện, bây giờ tam giới rung chuyển, nếu Nhân Vương từ Thần Giáo đi ra, hẳn là biết một số chuyện, chi bằng thông báo cho bọn ta một chút..." Phương Bình lạnh nhạt nói: "Muốn biết cái gì? Không phải đã nói rồi sao? Tà giáo chết gần hết rồi, Phong Vân và Địa Hình đã chạy, Thiên Đế và Thủ Tuyền Nhân cũng đi rồi, họ chuẩn bị đi Thiên Phần, yên tâm, ta không có chỗ dựa.
Phương Bình ta không dựa vào người khác, ta chỉ dựa vào chính mình!
Trừ phi những cường giả trong Thiên Phần đi ra thì còn có tư cách uy hiếp ta, các ngươi... Non lắm!
Ta lấy được gì đều dùng bản lĩnh của mình, đừng nói là không có bảo vật, dù có thì các ngươi định làm gì?
Nếu muốn đối đầu với ta thì cứ đứng ra!
Nếu không muốn thì lui một bước đi! Nếu không, sau này đánh nhau, ngộ thương rồi ngộ sát các ngươi, các ngươi chẳng thể làm gì đâu. Một khi ta ra tay, ta sẽ mặc kệ hậu quả!"
Nghe vậy, có người biến sắc. Phương Bình chuẩn bị kỹ để khai chiến rồi sao?
Phương Bình vẫn duy trì biểu cảm lạnh lùng, hắn đúng là không sợ.
Sau lưng ta không có người chống lưng là thật!
Nhưng ta... Có cây!
Bản thể của Thiên Mộc quá lớn, hiện tại đang mở rộng đường nối, muốn ra ngoài ngay thì tạm thời chưa được.
Thiên Mộc chính là cường giả cấp Thánh Nhân!
Nếu nó đi ra, những người này vây giết mình... thì chính là vây giết Thiên Mộc, thuận tay tiêu diệt hết là xong.
Hắn ban đầu còn lo Thiên Mộc không làm việc, nhưng một đám người vây giết Thiên Mộc... Thánh Nhân như Thiên Mộc sẽ ngồi yên bị đánh hay sao? Không đúng, cái cây này hình như nó ăn chay thật... À không, cây không ăn chay.
Cũng tốt, nhân cơ hội, có thể thanh lý một số người chướng mắt ngáng đường.
Hắn định sẽ bế quan, không có tâm tư muốn dây dưa với mấy tên này.
Chiến trường chính của hắn không ở đây, mà ở Thiên Phần giả!
Là những cường giả đã khôi phục!
Là Thiên Phần thật!
Trong tương lai, thậm chí là chín Hoàng, bốn Đế.
Đối với những người trước mắt, một đối một, dù có phải đối mặt với Minh Đình, Phương Bình cũng không sợ hãi.
Minh Đình là cường giả cần cấp Đế. Nhưng gần Đế nghĩa là cực hạn không tới 2 triệu cal khí huyết. Bạo phát sẽ càng thấp hơn một ít.
Đối phương có thể bạo phát mạnh thế nào?
1,5 triệu cal?
Có lẽ đối phương có thể tạo được uy hiếp trí mạng với Phương Bình. Nhưng nếu thật sự ra tay, Phương Bình còn có Thánh Nhân Lệnh, đối phương có thần binh cấp Thánh sao?
Phương Bình có Trảm Thần Đạo có thể trảm đại đạo, đối phương có thể không?
Phương Bình có chín tầng kim thân, sức phòng ngự thực ra còn mạnh hơn cực hạn bản thân, đối phương có thể tìm được cơ hội tiêu diệt Phương Bình sao?
Vậy cũng khó nói.
Nếu tiếp tục dây dưa, có lẽ Phương Bình sẽ không thể làm gì được đối phương, nhưng Minh Đình muốn giết Phương Bình cũng khó.
Hiện tại, Phương Bình thật sự rất huênh hoang. Hắn thậm chí còn có lòng muốn giao chiến thử với cường giả!
Bản thân đã phá bốn, cũng được tính là nhóm cường giả đỉnh cấp trong số những người này, hắn không sợ.
Hiện trường lại rơi vào yên tĩnh.
Trong số những người ở đây, có người nhìn Phương Bình, có người nhìn Chân Thần bốn phía, có người không nóilời nào, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Hồi lâu, Côn Vương mở miệng nói: "Phương Bình, giao ra bảo vật ngươi lấy được ở Thần Giáo! Thần Giáo ở Biển Khổ, Biển Khổ thuộc lãnh địa của Trấn Hải Sứ..."
"Ra là ngươi?" Phương Bình cười nhạo nói: "Ngươi đừng chơi chiêu này với ta, kém chút nữa ta đã được ăn đầu cá của ngươi, ngươi muốn ta diệt ngươi luôn rồi mang về mở tiệc cá hả?"
"..." Côn Vương biến sắc, Thương Miêu! Nó khá là kiêng kỵ con mèo kia!
Bây giờ nó mới nhớ ra, nhất thời, sắc mặt khó coi như mới nuốt phải ruồi, nhưng cũng không nói thêm lời nào. Nó kém chút nữa thì quên, sau lưng Phương Bình còn có Thương Miêu.
Những người khác cho rằng Thương Miêu đi rồi, nhưng nó biết, Thương Miêu còn ở Nhân Gian.
"Ta phải về rồi, chó ngoan không cản đường! Ta nói lại một lần nữa, không muốn dính líu chiến sự và muốn duy trì hòa bình tạm thời với nhân loại thì tránh hết ra! Bằng không, sau này ta sẽ xem các ngươi là kẻ địch hết!"
Có người biến sắc, có người phẫn nộ. Phương Bình rất ngông cuồng!
Nhưng cũng có người trầm tư chốc lát, lựa chọn từ bỏ.
Ngay sau đó, Linh Tiêu lạnh lùng lên tiếng: "Phương Bình, đừng nói chuyện khó nghe như thế! Chẳng ai thiếu ngươi cái gì cả! Nếu là năm đó.."
"Năm đó làm sao?" Phương Bình cười nói: "Năm đó có thể đánh chết ta à? Linh Tiêu, nói nhảm ít thôi, núi Vương Ốc các ngươi còn thiếu ta mấy cái đầu người đấy, rốt cuộc các ngươi có trả nợ hay không? Nếu nhận trả nợ thì lần này cùng làm một vụ làm ăn lớn. Nên giết thì giết, nên đánh thì đánh, đừng suốt ngày giả vờ ngớ ngẩn với ta như thế!"
Phương Bình cười, sắc mặt lạnh như băng: "Ta rất ghét cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều nấy. Con người ta rất nhỏ nhen, nếu gặp đối thủ trên chiến trường, người đầu tiên ta giết sẽ là đám người a dua không lập trường, sau đó mới tới kẻ địch!
Ta cảm thấy, loại người này đáng hận hơn cả kẻ địch!
Hoặc là tỏ rõ thái độ, không tham dự thì lùi ra, hoặc là nói thẳng muốn giết ta cướp bảo vật. Thẳng thắn một chút đi, sống đến từng tuổi này rồi mà còn không hiểu chuyện hay sao?"
Linh Tiêu tức giận, cắn răng nói: "Phương Bình, với thái độ này của ngươi, tam giới sớm muộn cũng sẽ trở thành kẻ địch của Nhân tộc!"
"Lẽ nào hiện tại không phải kẻ địch ư?" Phương Bình chẳng quan tâm: "Nếu thật sự là như thế thì còn gì bằng! Miễn để ta phải mất công phán đoán, ngươi đến cùng có phải là kẻ địch, ta có nên giết ngươi hay không, có nên cẩn thận ngươi sẽ đâm sau lưng ta hay không!"
Nói xong, Phương Bình thiếu kiên nhẫn, quát lạnh: "Không đánh thì lùi ra! Nếu muốn ra tay, vậy thì ra tay liền đi, dông dài cái gì!"
Xa xa, Ngô Khuê Sơn phiền muộn, ngươi làm gì vậy! Nhất định phải đắc tội hết những người ở đây sao?
Ngươi quan tâm đến mớ cỏ đầu tường này làm gì? Ít nhất thì lúc này vẫn có thể lôi kéo những người này. Bây giờ thì hay rồi, làm không khéo, họ sẽ hợp tác với nhau mất.
"Ngông cuồng!"
Trên không trung, một con chim đại bàng đầu màu vàng hừ lạnh một tiếng, đây là con trai của Thiên Yêu Vương - Bằng Dược.
Quá ngông cuồng! Phương Bình thật sự cho rằng hắn vô địch tam giới sao?
"Ngông cuồng ư? Cha ngươi có đến cũng không dám nói lời này!"
Chính vào lúc này, Phương Bình là người đầu tiên bộc phát, một cước đạp nát không gian, lập tức xuất hiện trên bầu trời, trong tay cầm một cái ấn lớn màu vàng óng, đập mạnh xuống!
Bằng Dược quát lạnh một tiếng, móng vuốt lập loè ánh sáng lạnh, chộp vào người Phương Bình!
Nó cũng là Chân Thần, còn là yêu tộc, thực lực cũng không tệ. Phương Bình muốn lấy nó lập uy trước mắt nhiều người, đúng là quá xem thường nó!
Những người khác rục rà rục rịch, đều không ra tay.
Bọn họ cũng muốn ước lượng thực lực của Phương Bình, cũng muốn xem thực lực vị vương giả của Thiên Yêu vương đình hiện tại ra sao.
1806 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận