Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2717: Chó Đi Rồi (2)

Đám Phương Bình không dám nói gì, thật ra Phương Bình rất muốn hỏi, ngươi có cung cấp nguyên liệu không?
Với tính tình của Thiên Cẩu, chín mươi chín phần trăm là chạy tới đòi thần khí, sao có thể cung cấp nguyên liệu được.
Người khác đồng ý giúp nó chế tạo thần khí mới là lạ!
Nhưng nghe ý tứ của Thiên Cẩu ý, thì vị Chú Thần Sứ này, tuy thực lực không mạnh, địa vị lại cực cao, nếu không, sao Thiên Cẩu lại đồng ý nhân nhượng như vậy?
Thiên Cẩu không nói nữa, nó đã lấy được Khôn Vương Kiếm, Thủ Tuyền Nhân cũng có thần binh cấp Thánh, sau khi suýt hút khô Sinh Mệnh Chi Tuyền của Thiên Mộc, một người một chó này cũng gần như đã cướp sạch đồ của bọn họ.
Nhưng... ngay sau đó, Thiên Mộc thật sự muốn khóc.
Thiên Cẩu nhìn chằm chằm nó, hung ác nói: "Quả Bản Nguyên đâu!"
Thiên Mộc khóc không ra nước mắt, vội vàng nói: "Thiên Đế, quả Bản Nguyên này là..
Đùng!
Vuốt chó đè ngã Thiên Mộc xuống đất: "Đừng có nói nhảm! May là bản vương không ăn chay, nếu không, ta đã ăn ngươi rồi! Bảo ngươi giao quả Bản Nguyên ra là vẫn còn nhẹ đấy! Nếu bản vương không ra tay, Hồng Khôn sao có thể chết nhanh như vậy? Bản vương cứu ngươi một mạng, ngươi lại không biết cảm ơn!"
Thiên Mộc thật sự muốn khóc, quân ăn cướp!
Sớm biết gặp con chó này sẽ không có chuyện tốt, quả nhiên là vậy. Một quả vàng rực rỡ trôi ra trong ánh mắt tràn trề đau đớn của Thiên Mộc.
Phương Bình vội vàng nói: "Thương Miêu cũng muốn ăn quả.."
Đùng!
Trên ngực Phương Bình đột nhiên xuất hiện dấu chân chó!
Thiên Cẩu hừ một tiếng, tên khốn kiếp này chui từ đâu ra vậy!
Chuyện gì cũng có mặt ngươi, cái gì Thương Miêu cũng muốn, bản vương thấy ngươi sắp chảy nước bọt ròng ròng rồi kia kìa!
Thủ Tuyền Nhân cười khà khà, trêu ghẹo nói: "Thiên Cẩu, cho hậu duệ của ngươi một chút đi, đừng tham ăn như thế.."
Đùng! Không gian giữa bọn họ đột nhiên sập xuống Thiên Cẩu hừ lạnh một tiếng, còn dám nói một câu nữa, ta cắn chết ngươi!
Không để ý tới bọn họ, Thiên Cẩu ngoạm mất một nửa quả màu vàng!
Sau đó, nó suy nghĩ một chút, lại cắn một cái, lúc còn khoảng một phần mười, nó in dấu răng chó lên, rồi đẩy một phần mười còn lại đó về phía Phương Bình: "Mang về cho Thương Miêu, ngươi dám ăn, bản vương cắn chết ngươi!"
Phương Bình vội vàng gật đầu, trong lòng thầm mắng, ta còn lâu mới thèm!
Còn có dấu răng chó luôn á, ta mà ăn đồ thừa của chó á?
Nhưng đúng là quan hệ của chó này và Thương Miêu không phải tốt bình thường, ăn một mình ăn thành như vậy, còn nhớ chừa chút cho Thương Miêu.
Tới đây, nơi đây đã không còn thứ mà bọn họ cần nữa. Thiên Cẩu xoay người liếc mắt, lại nhìn Thủ Tuyền Nhân.
Một người một chó không nói gì, nhưng một khắc tiếp theo, bọn họ lại làm chuyện khiến Phương Bình phải chấn động.
"Nuốt!"
"Đến!"
Thiên Cẩu bỗng nhiên há to mồm, ngửa mặt điên cuồng hút!
Trên người Thủ Tuyền Nhân cũng phát ra sức hút vô tận!
Vào giờ phút này, toàn bộ tiểu thế giới, mọi nơi, mọi mỏ quặng, mọi năng lượng đều điên cuồng tràn ra, lao tới bên này.
Bọn họ muốn hút khô tiểu thế giới này!
Trông như lốc xoáy vậy, từ bốn phương tám hướng, năng lượng không ngừng vọt tới, hội tụ thành mây, thành mưa!
Trong ánh mắt phức tạp của Phong Vân đạo nhân và Địa Hình, trong tiếng gào thét tuyệt vọng bi thương của tiểu thế giới, toàn bộ năng lượng của tiểu thế giới đều điên cuồng phun trào về phía này.
Phương Bình cũng cực kỳ chấn động!
Đây là một tiểu thế giới có thể so với Hoa Quốc!
Hai người này... đang muốn tiêu diệt thế giới này!
Bọn họ không giết người, bọn họ chỉ đang hấp thu năng lượng, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, tiểu thế giới sẽ sụp đổ, năng lượng biến mất, người ở đây còn có thể sống sao?
Thủ Tuyền Nhân hình như biết hắn đang nghĩ gì, vừa hấp thu năng lượng, vừa đạm mạc nói: "Không còn năng lượng mà thôi, tốt xấu gì cũng là mảnh vỡ Thiên Giới, không thể bị hủy diệt! Ở loạn thế, người như rơm rác, làm người bình thường ở thế giới không có năng lượng có lẽ mới có thể cứu bọn họ!"
Trong lúc nhất thời, Phương Bình không biết nên nói gì. Thật ra, lời của Thủ Tuyền Nhân rất có lý. Nơi này không còn năng lượng, cường giả tử vong hầu như không còn, thế giới tàn tạ, võ đạo tuyệt diệt... Từ nay về sau, dù cho có cường giả biết nơi này có một tiểu thế giới, bọn họ sẽ đến đây sao?
Nơi này, giống y như Trái Đất trong kiếp trước! Không còn năng lượng Có lẽ, mấy chục năm sau, những nơi khác đều diệt vong, nơi này lại sinh ra nền văn minh mới!
Giết người? Cứu người?
Phương Bình không biết!
Giờ khắc này, Phương Bình chỉ nghe thấy vô số tiếng kêu gào tuyệt vọng. Dưới góc nhìn của mọi người, thế giới bị hủy diệt rồi.
Năng lượng biến mất rồi! Mỏ quặng đổ nát rồi!
Một số cây cối ẩn chứa năng lượng bắt đầu khô héo.
Một số đá năng lượng trực tiếp hóa thành bột mịn.
Hai người này quá bá đạo!
Thậm chí còn có một số cường giả cảm thấy sức mạnh của mình đang bị cướp đi, tuyệt vọng rống to.
Còn có một số cường giả bắt đầu bỏ chạy, nhưng lại không có chỗ trốn.
Tận thế!
Thần Đình đã hoàn toàn bị phá huỷ.
Không biết là Thiên Cẩu và Thủ Tuyền Nhân thật sự cần nhiều năng lượng như vậy để khôi phục, hay là vì muốn trả thù Khôn Vương, trực tiếp cắt đứt toàn bộ hy vọng của Thần Đình. Vô số năng lượng bị một người một chó thôn phệ.
Phương Bình cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự đáng sợ và lực phá hoại của cường giả. Nếu cường giả như Thiên Cẩu tiến vào Trái Đất, chưa tới ba ngày, Trái Đất sẽ bị phá hủy! Đây chính là cường giả đứng ở đỉnh tam giới, không có chín Hoàng bốn Đế, dù Thiên Cẩu chưa khôi phục lại đỉnh phong, thì cũng là cường giả đỉnh cấp của tam giới.
Phong Vân đạo nhân và Địa Hình không nói gì, Thiên Mộc cũng bắt đầu di chuyển bản thể, các nhánh cây xung quanh cũng từ từ khô héo. Thân cây vốn có đường kính hơn một ngàn mét cũng bắt đầu co rút lại, lúc co lại chỉ còn mấy trăm mét, Phương Bình đã có thể nhìn rõ tán cây của Thiên Mộc, khá giống với cổ thụ bình thường, chỉ còn cao có hai, ba ngàn mét, không giống ban đầu cao tới ngàn trượng, không thấy tán cây. Nhưng dù là vậy, Thiên Mộc vẫn cao lớn đến đáng sợ.
Đến kích cỡ đó thì Thiên Mộc hình như không thể rút lại được nữa, hắn nhìn về phía Phương Bình, thấp giọng nói: "Tiểu hữu, Vạn Vật Quy Nhất Quyết...
Không có Vạn Vật Quy Nhất Quyết, nó không thể nén bản thể to lớn như thế này được.
Phương Bình mặt không biến sắc nói: "Sau khi trở lại, ta sẽ hỏi Thương Miêu...
Hắn vừa mới nói xong, Thiên Cẩu bỗng nhiên hừ nói: "Thương Miêu làm gì có Vạn Vật Quy Nhất Quyết? Vạn Vật Quy Nhất Quyết... Thương Miêu sao mà nhớ chứ? Tìm Miêu Thụ đi, cái cây đó biết!"
Nó vừa nói xong, mặt của Thiên Mộc cũng biến dạng. Hả, là sao? Thương Miêu... không biết á? Có lẽ Thương Miêu từng thấy, có lẽ nó từng nghe Thần Hoàng nói, nhưng nó sẽ không biết, đúng là Miêu Thụ có lẽ sẽ biết. Miêu Thụ là yêu thực tuyệt đỉnh, nhưng Miêu Thụ lại có kích cỡ của người bình thường, bản thể của nó hóa thành một cây thủy tinh nhỏ, bỏ vào trong hóa thân, đang điên cuồng bỏ chạy.
Thương Miêu không biết, đương nhiên Phương Bình cũng sẽ không biết.
Cái tên này... lừa hắn!
Phương Bình vẫn không biến sắc: "Vậy ta tìm Miêu Thụ hỏi!"
Thiên Mộc rất muốn đánh chết hắn!
Ngươi không muốn giải thích gì sao?
Phương Bình cũng không quan tâm, ta giải thích cái gì? Ta từng nói rồi mà, ta không biết, Thương Miêu hình như có biết, không nghe thấy hai chữ "hình như" sao?
Huống hồ, nếu Miêu Thụ biết, thì Miêu Thụ chính là của Thương Miêu, Thương Miêu là của ta, ta nói ta có cũng không sai, Thiên Mộc tỏ thái độ gì đó?
Qua khoảng 7, 8 phút, mây năng lượng biến mất. Thiên Cẩu và Thủ Tuyền Nhân cũng dừng động tác lại, trên người lấp lóa ánh kim, hiển nhiên dù lần này không thể khôi phục toàn bộ sức chiến đấu, ít nhất cũng có đầy đủ năng lượng.
"Nên đi rồi!" Thiên Cẩu ngửa đầu nhìn trời, nói một câu, không nhìn Phương Bình nhưng lại nói với hắn: "Nhớ kỹ, trở về, nói với Thương Miêu, không có chuyện gì thì đừng chạy đến Thiên Phần! Với lại... Bản vương sớm muộn cũng sẽ dẫn nó về nhà!"
Phương Bình sửng sốt một chút, lúc này, Thiên Cẩu và Thủ Tuyền Nhân đã xuất hiện giữa trời, trên bầu trời, một vết nứt mở ra.
Phương Bình sửng sốt một chút, vội vàng hỏi: "Thương Miêu là đực hay cái?" Trên trời, động tác của Thiên Cẩu hình như hơi khựng lại, sau đó, nó cũng không quay đầu, biến mất tại chỗ.
Thủ Tuyền Nhân cười ha ha không ngừng, tiếng cười truyền khắp tiểu thế giới.1780 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận