Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1487

Nhìn chung quanh một lượt, ánh mắt Lý Hàn Tùng khẽ nhúc nhích nói: "Dưới đất cũng có kiến trúc, chẳng lẽ... thiên cung là nơi ở của chủ nhân, còn bên dưới này là nơi ở của người hầu?"
Phương Bình cũng nhìn thấy, khu vực bọn họ đang đứng có một số kiến trúc.
Phía trên cao là thiên cung lơ lửng, diện tích lớn vô cùng. Phía dưới là đình đài lầu các, kiến trúc rộng thoáng.
Nhìn một hồi... Phương Bình nhíu mày nói: "Cẩn thận một chút! Nơi này... hình như từng bị phá hủy..."
Phương Bình nhíu mày, hắn thấy phía trước có một ít kiến trúc, lúc đầu không nhìn kỹ, đến khi nhìn kỹ thì phát hiện có gì đó không ổn, trong số những kiến trúc ở phía dưới này, có một số nơi đã sụp đổ!
Nhìn không giống kiến trúc mục nát vì thời gian, mà giống như bị đại chiến lan đến phá hủy.
"Lúc trước Bộ trưởng nói thứ Tần Phượng Thanh ăn không không phải là đất..."
Vương Kim Dương thấp giọng nói một câu, mọi người đều phản ứng lại.
Đất ở Giới Vực thật ra không phải là bùn đất bình thường, mà còn bao gồm một số thứ khác như: huyết nhục của cường giả, lực lượng tinh thần bị phai mờ, vật chất bất diệt... thậm chí còn có cả bản nguyên tràn tán.
Trước đó hắn không nghĩ gì, bây giờ suy nghĩ một chút, điều này chẳng phải đã chứng minh rằng Giới Vực cũng từng xảy ra đại chiến sao?
Chẳng lẽ đại chiến năm đó có quy mô cực lớn, thậm chí lan đến cả sào huyệt, căn cứ của bọn họ? Hay là đánh thẳng vào Giới Vực, chứ không phải chỉ hạn chế chiến trường tại Vương Chiến Chi Địa?
Phương Bình nhẹ giọng nói: "Cũng phải, Giới Vực không thể không có người ở lại canh giữ, không thể dốc toàn bộ lực lượng. Có lẽ, đại chiến một thời gian dài, có người lui về nơi này, cuối cùng lại tiếp tục phát sinh đại chiến..."
Phương Bình thuận miệng nói vài câu, bình lớn cũng đã chứa đầy năng lượng hóa lỏng.
Phương Bình thu hồi cái bình lớn, tiện tay cất luôn cái rương đã được nhóm lão Vương chứa đầy đất, nhìn đại đạo phía trước, mở miệng nói: "Đi thôi, tạm thời tha cho mấy thứ một chút, đi vào trong nhìn xem..."
Nói xong, Phương Bình ngẩng đầu nhìn thiên cung, kiến trúc to lớn cổ kính trôi nổi giữa không trung, vững chắc cứng cáp không nhúc nhích.
"Rốt cuộc làm sao có thể thiết kế thiên cung lơ lửng như vậy?"
Mọi người lắc đầu, không ai biết.
Đây không phải là một dãy kiến trúc với vài căn nhà nhỏ, mà là một dãy kiến trúc dài hơn ngàn dặm với vô số phòng ốc lớn!
Hiện tại nhóm người Phương Bình cũng có thể dùng lực lượng tinh thần khống chế vài căn nhà để nó lơ lửng giữa không trung.
Tuyệt đỉnh có thể dùng lực lượng tinh thần gia cố để có thể khiến nó trường tồn, giống như Ngự Hải Sơn.
Nhưng Ngự Hải Sơn có cơ sở nền tảng, nó được xây dựng từ vô số đất đá lớn chồng chất mà thành, không phải bỗng dưng mà có.
Tuy nhiên, thiên cung trên cao kia lại thật sự lơ lửng giữa không trung.
Kiến trúc lớn như vậy... cả một khu Giới Vực này, có lẽ hao phí không ít tinh lực, có lẽ tương đương với Ngự Hải Sơn.
Quả thực khó mà tin nổi!
Lý Hàn Tùng nhìn chằm chằm thiên cung một hồi, hỏi: "Có thể đi vào sao? Phương Bình, phân chia đẳng cấp trong giới võ đạo ngày xưa khá nghiêm ngặt, lệnh bài và khí tức ngươi mô phỏng được không hẳn là của nhân viên quan trọng gì ở đây đâu."
"Ta biết!"
Phương Bình trầm giọng nói: "Trước hết đừng lên trên, một khi kinh động đến thứ gì tồn tại siêu nhiên hơn chúng ta thì tiêu cả bọn, rất có thể sẽ không thu hoạch được gì.
Tìm kiếm ở dưới đây trước xem, lệnh bài này là lệnh bài của cường giả cấp chín, tuy chúng ta chỉ có thể mô phỏng khí tức của vị cường giả cấp bảy, võ giả cấp bảy cũng không phải rau cải trắng. Không hẳn không có cách vào thiên cung!
Ở phía dưới này có lẽ sẽ không có quá nhiều hạn chế, thiên cung thì... hơi khó nói, đi hết dưới này rồi lên trên sau. Dù bị ném ra ngoài, ít nhất cũng không phải không có thu hoạch."
"Ta không sợ bị ném ra ngoài, ta sợ là..."
Lý Hàn Tùng nhẹ giọng nói: "Ta sợ chúng ta sẽ giống như Dương gia lão tổ, bị trấn áp ở bên ngoài đến... chết!"
Ngày đó, Tần Phượng Thanh nói hắn nhìn thấy Dương gia lão bị trấn áp mà chết ngay ở con đường phía trước cửa thiên cung.
Ai trấn áp?
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người trấn áp chính là luồng sức mạnh bản nguyên mạnh mẽ kia. Ngay cả tuyệt đỉnh cũng bị ép chết, vậy thì quá đáng sợ.
Nếu người hoặc thứ gì trong Giới Vực có ác ý với bọn họ, thì bốn người sẽ bay màu 100%. Dù hạt nhân vật hóa hình của Phương Bình có được đắp bao nhiêu vật chất bất diệt, chỉ cần bị ép một chút, hắn chắc chắn phải chết.
Phương Bình liếm đôi môi hơi khô ráp, cười nói: "Đến cũng đã đến rồi, chúng ta đừng cân nhắc nhiều như vậy nữa. Lần nào xuống địa quật mà không phải chuẩn bị tâm lý? Nếu không có nguy hiểm, còn đến phiên chúng ta thăm dò nơi này sao?"
Nói xong, Phương Bình cất bước nói: "Đi thôi!"
Hắn vừa mới chuẩn bị lên đường, Lý Hàn Tùng hơi không muốn, nói: "Hay là đào thêm một chút đi, lỡ như lát nữa bị ném ra ngoài thì coi như chuyến này phí công rồi."
Phương Bình cạn lời với suy nghĩ này, mở miệng nói: "Đất ở nơi này có phần không giống với nắm đất mà Tần Phượng Thanh đã ăn. Tuy năng lượng rất nồng nặc, tương đương với đá năng lượng cấp bảy cấp tám, song lại không trộn lẫn những thứ khác. Đừng tốn quá nhiều thời gian vì một chút đá năng lượng cấp bảy cấp tám tầm thường này."
Mấy người đồng loạt nhìn hắn, ô hô, Phương Bình bữa nay ăn nói mạnh miệng ghê ha! Ngày xưa, ai là người thấy đá năng lượng sơ cấp cũng đỏ mắt, thế mà bây giờ không lọt mắt đá năng lượng cấp cao rồi à?
Phương Bình bất đắc dĩ, mấy tên này ban đầu đi vào còn khuyên bảo mình hết lời, nói là đừng thấy thứ tốt thì hai mắt sáng lên. Bây giờ ta còn chưa đỏ mắt, các ngươi đã tham lam vơ vét rồi.
Nói thật, hiện Phương Bình không có nhu cầu sử dụng đá năng lượng nhiều. Nếu cần, mỏ khoáng nhỏ của hắn cũng đủ để dùng.
Bây giờ, thứ hạn chế hắn tăng cấp nhanh chóng chỉ có lực lượng tinh thần.
Sau khi tinh huyết hợp nhất, tốc độ nuôi dưỡng lực lượng tinh thần của Phương Bình khá nhanh, chỉ mới mấy tháng, lực lượng tinh thần của hắn đã hơn 2200 hz rồi.
Hiện tại cũng chỉ mới tầm cuối tháng chín, hồi tháng một đầu năm hắn mới cấp năm mà thôi.
Song, đối với Phương Bình mà nói, tốc độ như vậy vẫn chậm. Kiến thức ngày càng nhiều, số lượng tuyệt đỉnh hắn gặp được còn chưa quá hai bàn tay, nhưng Phương Bình thấy, hiện tại, ngay cả cấp chín cũng yếu, ít nhất hắn phải đột phá đến cấp chín tuyệt đỉnh mới được.
"Được, vậy đào thêm một rương, đào xong lập tức đi thăm dò! Tầm nhìn của đám người các ngươi thật hạn hẹp."
Ba người mắt điếc tai ngơ, đúng, bọn ta hạn hẹp thế đấy. Biết sao được, người nghèo mà. Không phải ai cũng là tên nhà giàu khốn kiếp như ngươi. Còn nữa, có ngon thì ngươi đừng lấy thêm!
Trong lúc bọn họ đang đào, Phương Bình lại lấy ra bình lớn để thu thập thêm năng lượng hóa lỏng.
...
Hơn mười phút sau.
Diêu Thành Quân trầm giọng nói: "Lại đào thêm một rương đất nữa đi!"
"Được!"
Phương Bình thoải mái đồng ý, ta lại hốt thêm một bình năng lượng lỏng nữa xem sao.
...
Nửa giờ sau.
Lão Vương mở miệng: "Chúng ta có bốn người, đào bốn rương đất đi, mỗi người một rương, cho dễ chia của."
"Được!"
...
Sau 40 phút, Phương Bình nghiêm túc nói: "Thôi không đào nữa! Tốn bao nhiêu thời gian rồi mà chúng ta còn chưa làm chính sự đây này!"
Mọi người gật đầu.
Dừng lại cũng không phải cảm thấy đã đủ, mà là vì bùn đất ven đường thủy tinh đều bị bọn họ đào gần hết rồi.
Bọn họ không dám đào quá sâu, dưới đáy có phong cấm.
Hơn nữa, bùn đất nơi đây cũng chỉ có lớp bùn đất phía trên chứa nhiều năng lượng, đào càng sâu xuống dưới thì chẳng khác gì đất bình thường ở bên ngoài.
Không chỉ ba người lão Vương, Phương Bình cũng đã thu thập gần hết năng lượng hóa lỏng ở nơi này, đựng đầy 4 cái bình lớn.
Năng lượng chung quanh mỏng hơn thấy rõ.
Bốn người không còn tham lấy bùn đất và năng lượng hóa lỏng nữa, đồng loạt bước lên con đường đá năng lượng óng ánh.
Rất nhanh, nhóm bốn người đi theo con đường thủy tinh vào sâu bên trong.
Ngay khi bọn họ vừa rời đi, ở bên ngoài kết giới. Nhóm người Trần Diệu Tổ mơ hồ nhìn được một chút tình hình bên trong kết giới.
Nhìn chằm chằm vào kết giới một hồi, Trần Diệu Tổ chậm rãi hỏi: "Các ngươi có phát hiện ra không?"
"Nhị tổ, làm sao vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận