Toàn Cầu Cao Võ

Chương 714: Vào địa quật (2)

Phương Bình lập tức ngậm miệng, nhìn qua Tần Phương Thanh còn đang ngẩn người, cắn răng nói: "110 triệu!"
Tần Phượng Thanh vẻ mặt phẫn nộ, thua đến mức quần cũng không có mà mặc rồi!
"Em gian lận!" Tần Phượng Thanh không can tâm, chỉ Phương Bình tức giận nói: "Nhất định là em dùng lực lượng tinh thần nhìn trộm bài của anh!"
"Khốn kiếp, em dùng được sao?"
"Vậy sao anh lại thua miết chứ!"
"Sao mà em biết được, do anh không may mắn, trách em sao?"
"..." Mấy người cãi nhau náo nhiệt khiến không ít con mắt phải liếc nhìn.
...
Mấy ông lão cũng đều bật cười khanh khách, thế hệ trẻ bây giờ còn mạnh hơn thế hệ trước chúng ta ba phần. Chỉ tính về phần can đảm và điềm tĩnh liền thắng được vô số võ giả.
Lão Lý trừng mắt nhìn Phương Bình một cái, có hơi bất lực, thằng nhóc này cứ muốn đi vào cùng, nhóm đầu tiên đi vào, không phải là chuyện đơn giản như vậy.
Đáng tiếc Phương Bình mấy người này lại đưa ra quyết định như vậy, Ngô Xuyên cũng đã đồng ý, ông có nói gì cũng vô ích.
"Phương Bình!"
Phương Bình vẫn còn đang cãi nhau với Tần Phượng Thanh về việc mình không có gian lận, thì bên cạnh có tiếng gọi cậu. Phương Bình nghiêng đầu nhìn thì khẽ cau mày đứng dậy bước qua.
"Phương Bình cậu thật sự muốn đi vào đó sao?"
Trần Vân Hi vẻ mặt không yên tâm, cô vừa mới biết được Phương Bình muốn cùng nhóm đầu tiên xuống địa quật. Vốn định là nhóm thứ hai đi vào, nhưng bây giờ đột nhiên lại đổi thành nhóm thứ nhất rồi.
Phương Bình gật đầu nói: "Sớm muộn gì cũng vào, có khác nhau sao? được rồi, nếu không có chuyện gì thì cậu trở về trước đi..."
"Phương Bình..."
Trần Vân Hi gọi giữ cậu lại, lấy một bình thuốc từ trong túi trước ngực ra, nhét vào tay Phương Bình, nhỏ tiếng nói: "Cái này cậu cầm lấy."
Trần Vân Hi không khuyên ngăn gì, là võ giả đặc biệt là cảnh giới như Phương Bình bọn họ, cái lợi và cái hại bọn họ sớm đã cân nhắc kỹ. Cậu ấy quyết định như vậy có khuyên cũng vô ích. Việc cô có thể làm ngay lúc này cũng chỉ là chuẩn bị cho cậu một vài viên thuốc bảo vệ tính mạng.
"Không cần." Phương Bình trả lại thuốc, cau mày nói: "Tôi có, được rồi, cậu không cần quan tâm cho tôi, bảo vệ tốt bản thân cậu là được."
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị cái gì hết, tôi đi đây." Phương Bình nói xong liền trở về chỗ cũ, tiếp tục đánh bài với mấy người.
Những người khác cũng nhắm mắt bịt tai làm lơ, làm như không nhìn thấy cô, Tần Phượng Thanh là tên nói nhiều cũng không nói gì.
Lúc này trêu đùa mấy câu người ta lại cho là thật, nếu thật sự Phương Bình chết trong địa quật, chẳng phải là do lỗi của mình.
Trần Vân Hi thấy vậy bối rối một chút rồi chỉ đành rời đi.
Cô vừa đi, Tần Phương Thanh lắm mồm nói: "Phương Bình em từ lúc nào không cần lợi ích dâng đến tận cửa vậy hả? Em không cần thì cho anh cũng được mà, anh đang thiếu thuốc đây."
"Anh cứ trả lại cho em 110 triệu trước đi rồi nói!"
Phương Bình hừ nói: "Em cảnh cáo anh, lần này nếu như không trả, từ địa quật đi ra em sẽ chém anh!"
"Trả, nhất định trả!" Tần Phương Thanh vui vẻ đồng ý dù sao cũng không có kỳ hạn, ngày nào trả tiền thì xem tâm trạng.
Sau khi rời bàn thì chuyện đánh cược và trả nợ ai còn nhớ.
Thấy thái độ không có chút thành ý của anh ta, Phương Bình nghiến răng nghiến lợi, lần này là tiền thật, nếu như lần này Tần Phượng Thành không trả thì anh ta chết chắc rồi!
Đánh thua cũng là tiền, chỉ một lúc như vậy cậu đã thắng được 80 triệu, kết quả một mình tên khốn kiếp Tần Phượng Thanh này thua!
Mấy người còn đang cười nói, đột nhiên có người trầm thấp nói: "Ổn định rồi!" Ngay sau đó, Phương Bình mấy người cũng cảm nhận được rõ ràng, vòng xoáy không còn phóng năng lượng nữa mà dần dần bắt đầu yên lặng.
"Nhóm người đầu tiên tập hợp!"
Cùng lúc đó, Ngô Xuyên quát cao một tiếng, người nhóm đầu tiên đều tập trung lại một chỗ. Phương Bình mấy người cũng vứt bài nhanh chóng đi qua.
...
Nhóm đầu tiên đều là cường giả, 7 vị Tông sư, 18 vị cấp sáu ngoài ra chính là nhóm Phương Bình 4 người.
Toàn Nam Giang tổng cộng có 5 vị Tông sư, lần này có 3 người tới! Tổng Đốc Trương Định Nam, hiệu trưởng Nam Võ Trần Kim Trung và giám đốc trung tâm võ đạo Chu Chính Dương.
Những vị còn lại là Ngô Xuyên cấp chín, quân đội - Chu Định Quốc cấp tám, Ma Võ - Lưu Phá Lỗ cấp bảy và thêm một vị phó Bộ trưởng Cục điều tra và truy bắt cấp bảy.
Phương Bình liếc nhìn một cái cũng không nhìn lâu. Lưu Phá Lỗ xuất hiện trong nhóm đầu tiên đi vào cậu cũng không bất ngờ.
Lưu Phá Lỗ và Trương Định Nam có quan hệ không tồi, trước đó Lưu Phá Lỗ đã bày tỏ thái độ với Ma Võ, một mình ông bày tỏ ý muốn giúp đỡ Nam Giang, nhưng không liên quan đến lập trường của Ma Võ.
Ngô Xuyên nhìn từng người, trầm giọng nói: "Các vị còn có điều gì muốn nói không?"
Trương Định Nam khẽ cười nói: "Những điều nên nói, đã sớm nói xong rồi."
"Bớt nói linh tinh đi, chẳng qua chỉ là vào địa quật thôi mà? Làm như chưa từng có ai vào địa quật vậy, đi thôi."
"Việc không thể chậm trễ, đường không gian đã ổn định rồi, nên xuất phát thôi!"
"..."
Các ông già bình tĩnh ung dung, đều cười nói khí thế như chỉ là ra ngoài ngoại ô du lịch. Phương Bình thậm chí nhìn thấy một ông già đứng cạnh lão Lý vừa nãy đang kéo mái tóc dài của lão Lý, hình như là rất muốn túm lấy, chọc lão Lý mặt hầm hầm không vui.
Không có quá nghiêm túc và trang trọng, vui buồn tức giận đều từ tâm.
Ngô Xuyên khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía Phương Bình bọn họ, lại mở miệng lần thứ hai nói: "Mấy người các em bây giờ vẫn có thể đi nhưng nếu vào đường không gian rồi thì không được phép chạy trốn!"
Phương Bình cười nói: "Trấn thủ Ngô, là võ giả thì không được chậm chạp, đi thôi."
Ngô Xuyên thấy vậy cũng không nói nữa, trầm giọng nói: "Xuất phát!"
Ngay sau đó 25 người đều ngự không bay lên đáp xuống hướng đường không gian.
Đợi đến gần bên cạnh vòng xoáy, Trương Định Nam đột nhiên khom người cúi xuống, bốc một nắm đất nhét vào trong người.
Lão Lý đứng bến cạnh thấp giọng mắng: "Đen đủi, ngu ngốc!"
Bốc lấy nắm đất cầm theo như vậy, khả năng một đi không trở về rất cao.
Trương Định Nam cũng không tức giận, khẽ cười nói: "Tôi sợ chết rồi, đến cả mùi quen thuộc cũng không ngửi được."
Mọi người đều cười ầm cả lên.
Phương Bình mấy người nhìn nhau, Tần Phượng Thanh nói thầm: "Không khí không tốt à nha, chúng ta không phải là nên hùng dũng hiên ngang, đi cướp địa bàn sao? Cần gì phải thương cảm!"
Lời này vừa nói ra, Ngô Xuyên đột nhiên cười nói: "Nói rất hay! Chúng ta là đi cướp địa bàn! Thế hệ trẻ phải có nhận thức như vậy, chúng ta đi cướp đồ chứ không phải bị người ta đánh tới cửa!"
"Đúng, là đi cướp địa bàn, cướp tài nguyên, cướp phụ nữ..."
"Phụ nữ thì bỏ đi, phụ nữ địa quật quá độc ác tàn nhẫn!"
"Có lý, vậy thì giết phụ nữ!"
"Ha ha ha..."
Một đám ông già bà già nói cứ như đùa, một chút thương cảm của Trương Định Nam vừa nãy nắm đất cũng lập tức bay đi. Trải qua sống chết mấy lần, còn có cái gì mà nhìn không thấu.
"Vậy thì xuất phát!"
Tiếng nói vừa dứt, Ngô Xuyên một cước bước vào vòng xoáy, chớp mắt đã không thấy đâu. Những người khác cũng lần lượt đi theo.
Phía trên vòng xoáy lúc này còn rất nhiều người nhưng lại trầm mặc không lên tiếng, lặng lẽ tiễn mọi người.
Trần Vân Hi trước đó rời đi, không biết từ lúc nào đã quay trở lại, nhìn thấy Phương Bình sắp rời đi, đột nhiên hét to: "Phương Bình, nhớ sống sót trở về!"
Phương Bình cũng không quay đầu, vẫy vẫy tay, bước chân vào vòng xoáy, rất nhanh biến mất ngay tại đó.
Mọi người đều biến mất ngay tại đó, đám người gần hố sâu vẫn trầm mặc như tượng.
Lần này có bao nhiêu người có thể trở về?
...
Trong đường hầm không gian đầy năng lượng.
Phương Bình vừa đi vào liền cảm nhận được sự khác biệt với Ma Đô.
Đường hầm năng lượng của Ma Đô khiến lực lượng tinh thần không đạt đến mức ngoại phóng, rất khó nhận thấy được đó là hạt năng lượng cố định hóa tạo thành. Nhưng ở Nam Giang, vừa bước vào đường không gian liền cảm nhận được năng lượng tràn trề không gì sánh bằng!
Lúc này, Ngô Xuyên mấy người đang phóng thích lực lượng tinh thần, không phải vì phong bế đường không gian mà là dùng lực lượng tinh thần củng cố đường không gian.
Lão Lý không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Phương Bình, vô cùng cảnh giác nói: "Phải cẩn thận, trước mặt có thể sẽ có người vào, đường không gian vừa được ổn định cũng là lúc nguy hiểm nhất!"
Đang nói, đường không gian đột nhiên rung lên!
Rất nhiều hạt năng lượng bắt đầu bộc phát, lực lượng tinh thần của Phương Bình và cầu thiên địa bắt đầu chấn động, điên cuồng hấp thụ, nhưng lượng hấp thụ được cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc!
Đường hầm năng lượng nối liền hai thế giới, năng lượng thật sự quá lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận