Toàn Cầu Cao Võ

Chương 162: Lão Đỉnh cũng đã không chống đỡ nổi rồi!

*Chương có nội dung hình ảnh
Dương Tiểu Mạn với Triệu Tuyết Mai giận tím mặt, ba người con gái bọn học là tất cả nữ sinh mạnh nhất trong đó, trong số 19 người hôm qua thì có ba người bọn họ là nữ sinh.
Bây giờ Phương Bình một mặt xem thường nữ sinh, còn vô sỉ công kích vào ngực của một vị nữ sinh. Lập tức gây cho mấy người phẫn nộ.
Dương Tiểu Mạn vừa xông lên, Phương Bình một bên chống đỡ sự công kích của một nam võ giả vừa khuyên nhủ cô nói: “Nữ sinh đừng kích động nhanh quá, quyền cước thật sự không có mắt, lỡ đánh vỡ tôi không chịu trách nhiệm!”
“Đi chết đi!”
Dương Tiểu Mạn giận dữ, chân dài từ trên cao trực tiếp đá vào eo của Phương Bình.
Phương Bình sắc mặt khẽ biến, rất mạnh!
Võ giả lần thứ hai tôi cốt mạnh hơn rất nhiều so với nữ giả bình thường!
Không kịp né tránh, Phương Bình liền bắt một người bên cạnh, bản thân cậu khẽ nghiêng người, Dương Tiểu Mạn một cước đánh trúng đối phương.
“A!”
Tiếng kêu thảm giống như giết heo vang lên, dọa mấy người xung quanh vội vàng tránh cho Phương Bình và Dương Tiểu Mạn.
Triệu Lỗi vừa dự định công kích Phương Bình giận dữ quát: “Dương Tiểu Mạn người mình mà cũng đánh!”
“Tôi cũng không nhìn thấy, là Phương Bình vô sỉ!”
“Mẹ nó, ba lần tôi cốt mạnh như vậy sao?”
Triệu Lỗi cũng không tiếp tục mà âm thầm mắng một tiếng, ba lần tôi cốt cậu ta cũng là lần đầu gặp, ai biết Phương Bình mạnh đến dọa người!
Lực công kích của Triệu Lỗi thật ra cũng gần bằng Phương Bình, thậm chí còn hơi yếu một chút.
Nhưng Phương Bình thật sự mạnh kinh người!
Bị cậu ta đá mấy cước, kết quả không bao lâu liền hồi phục như bình thường, Phương Bình cậu ta còn là phi võ giả sao?
Hơn nữa chiến đấu tới bây giờ, người khác khí huyết đều đang suy yếu, tên này một chút dấu hiệu suy yếu cũng không có!
Đám người phía sau, Phó Xương Đỉnh kêu đau một tiếng, quát lớn: “Tôi uống thuốc rồi, 10 phút rồi mà vẫn chưa bổ sung khí huyết. Lão tử thiệt thòi lớn rồi, Phương Bình giúp tôi ngăn cản họ!”
“Tự cầu phúc!”
“Khốn kiếp, nếu không phải cậu...”
Phó Xương Đỉnh đã không có thời gian nói chuyện, một ít thời gian như vậy, xung quanh cậu lại thêm bảy tám võ giả.
Sức bền của Phương Bình quá mạnh, mà bên cạnh có Triệu Lỗi và Dương Tiểu Mạn nên mấy võ giả không tiện chen vào, trước tiên xử lý tên Phó Xương Đỉnh rồi nói.
Hai người này, hôm qua khiến mọi người tức giận, hôm nay còn tới, không báo thù này không làm người!
Mãi phía ngoài có mấy vị không phải là sinh viên võ giả, lớn tiếng quát lên: “Đừng cũng nhau đánh, võ giả chia thành bốn nhóm, thay phiên nhau đánh!
Triệu Lỗi, Dương Tiểu Mạn chúng ta mỗi người dẫn theo một nhóm thay phiên công kích Phương Bình!
Trần Vân Hi, cậu dẫn một nhóm, giữ chân Phó Xương Đỉnh!
Những người khác tạo một nhóm, làm tiêu hao khí huyết của bọn họ!
Phân biệt lần hai thối cốt dẫn 10 người, 5 phút thay phiên, lấy binh khí dài ở ngoài tấn công quấy rối, dây dưa hao tổn khí huyết bọn họ cho đến chết!”
“Triệu Lỗi, Phương Bình Thung công tầng hai rồi, có thể giảm bớt lực, đừng công kích vị trí khác trên cơ thể cậu ta, cùng cậu ta cứng đối cứng đi, dùng xương chân của cậu đá cậu ta, tôi cốt lần thứ ba, xương không thể rắn chắn bằng cậu rèn luyện hoàn toàn một chi đâu!”
“Võ giả đều dùng bản thân rèn luyện bộ vị cùng bọn họ cứng chọi với cứng! đừng lãng phí khí huyết nữa!”
“...”
Sinh viên Ma Võ hiểu biết sâu rộng. Có một vài người nhãn lực rất lợi hại, duy chỉ có thực lực kém một chút.
Lúc này, những người ở bên ngoài bắt đầu chỉ huy.
Đám người vừa mới hoảng loạn, dần dần thay đổi có thứ tự.
Phương Bình cũng phát hiện, theo sự chỉ huy của những người kia. Mấy người Triệu Lỗi bắt đầu công kích qua loa, bây giờ đều đấm đá vào một bộ vị trọng điểm của cậu.
Ba lần tôi cốt không phải là thần, khí huyết bổ sung rồi, cũng sẽ đau.
Phương Bình cùng Triệu Lỗi lại một lần nữa cứng chọi cứng, lập tức nhíu mày, quát lớn: “Phó Xương Đỉnh, đối phó mấy tên phi võ giả!”
“Tôi… tôi sắp không chịu được nữa rồi…”
Phó Xương Đỉnh còn thảm hơn cả cậu, đau khổ gào thét.
Trần Vân Hi với Phó Xương Đỉnh thực lực tương đương nhau, nếu như đối phương không phải là con gái, đối với chiến đấu cũng không quá thông thạo, một mình cũng có thể ngăn cản cậu.
“Hôm qua cậu không phải muốn chim nhỏ nép vào người sao? Còn bị một người con gái khống chế?”
“Tôi… cậu đừng nói chuyện nữa, tôi mệt quá, đau quá, không thể nói chuyện...”
Phó xương đỉnh muốn khóc, hôm qua không phải an bài như vậy!
Tôi muốn là solo, là luân phiên đánh, không phải bao vây tấn công!
Còn không phải là một người hay hai ngươi mà là ba trăm người đó!
Cho dù bởi vì sàn nhà bên cạnh có hạn, mỗi lần cũng liền mười người tới, nhưng nếu tiếp tục như vậy, cậu sẽ nhanh chóng bị người ta đánh chết!
Phương Bình cũng ý thức được nếu tiếp tục đánh như vậy không được, hô lớn: “Thoát thân, phi võ giả cũng tính điểm, người nhiều, đánh một tính một!”
“Được!”
Phó Xương Đỉnh sớm đã muốn làm như vậy, vội vàng bắt lấy ngực Trần Vân Hi, Trần Vân Hi cực kỳ sỡ hãi vội vàng tránh ra.
Tiếp theo, vòng vây xuất hiện lỗ hở, Phó Xương Đỉnh nhảy đánh thoát ra từ trong đám người chạy ra. Chen vào đám người phi võ giả.
“A!”
“Vô sỉ, vậy mà thoát thân như vậy!”
“Đừng loạn, phi võ giả đều lui ra, nhường chỗ...”
Thiên tài chỉ huy ở bên ngoài tiếp tục chỉ huy, vừa nói xong đỉnh đầu đột nhiên tối lại. Không biết lúc nào Phương Bình cũng thoát khỏi bao vây, bay từ trên không vọt lên một cước đá trên mặt cậu ta!
“Phốc...”
Máu mũi nước mắt lập tức giàn giụa. Cái vị thiên tài vừa nãy còn đang tùy ý chỉ huy, gương mặt đều biến thành xì dầu chảy ra, đâu còn có thể tiếp tục nói chuyện.
Mấy người chỉ huy khác cũng giật mình, nhao nhao né tránh!
Mà bên ngoài, sinh viên ba tầng trước đang quan sát trận đánh, đột nhiên có người hoảng sợ nói: “Chạy nhanh, cậu ta tới chỗ chúng ta đó!”
“Phương Bình, chúng tôi chỉ tới xem chút thôi!”
“Chúng tôi là người vô tội á!”
“...”
“Viện trưởng Xem ảnh 1cũng không nói tầng nào, đến rồi đều tính là điểm thưởng, một điểm cũng là điểm thưởng!”
Phương Bình hét lớn một tiếng, đề phòng viện trưởng quỵt nợ, đám võ giả này, một cước đạp ba người, đây mới là đường tắt kiếm điểm thưởng này!
...
Lầu 9.
Các đạo sư giây phút này đều đã sợ ngây người.
Nhiều năm như vậy, Ma Võ tân sinh viên phân chia học viện không phải chưa từng loạn nhưng tuyệt đối không có loạn như hôm nay!
Hai người, đánh toàn bộ tòa nhà Thực Huấn!
Cộng thêm viện trưởng đổ thêm dầu vào lửa, có thêm điểm thưởng khích lệ, những sinh viên này cũng đều điên cuồng, dưới tình huống bình thường võ giả sẽ rất ít liên lụy đến phi võ giả.
Phương Bình mặc dù không phải là võ giả, nhưng tuyệt có đủ lực chiến đấu của võ giả.
Bây giờ lại ăn hiếp những người bình thường, lấy lý do cực đẹp – Kiếm điểm thưởng!
Lúc này có đạo sư không nhìn nổi nữa, tức giận nói: “Viện trưởng, tính điểm lên phi võ giả nên được xóa bỏ!”
Hoàng Cảnh liếc mắt nhìn đạo sư, nửa ngày mới nói: “Cậu ta cũng là phi võ giả...”
“Điều này...”
“Vậy Phó Xương Đỉnh không phải sao?”
“Cậu ta bị võ giả vây đánh, bây giờ còn còn chưa thoát ra được, không quá quan trọng.”
“...”
Mọi người không lời nào để nói, có người bất đắc dĩ nói: “Không sao, loạn cho loạn đi, cũng nên cho những tân sinh viên này nếm chút đau khổ.
Từng người một cho rằng bước vào Ma Võ chính là thiên chi kiêu tử, đến bây giờ còn chưa kịp phản ứng, tất cả đều bắt đầu từ số không.
Gần 70 võ giả, hơn một nghìn phi võ giả, bị một người võ giả cấp một cùng với phi võ giả bắt nạt biến thành như vậy...
Quả thật...
Quả thật...”
Vị đạo sư này không biết nên nói gì, quá mất mặt rồi, mất mặt vẫn là người của Ma Võ!
Trần Chấn Hoa của học viện Khoa Văn ngược lại nói một câu công đạo: “Người này tên Phương Bình, lần thứ ba tôi cốt cũng chưa hết khí huyết vượt quá 200 cal trở lên!
Thung công cũng đạt đến tầng thứ hai, cảnh giới Thực Trạm, có thể giảm bớt lực. Phải biết Thung công ở cấp độ này có thể được gọi là con lật đật rồi.
Còn về chiến pháp… cước pháp của cậu ta rất sắc bén, bộc phát, tụ lực cũng rất nhuần nhuyễn, lực đeo bám vận dụng cũng tạm được, dùng sức mạnh nhỏ nhất bộc phát ra lực sát thương.
Chiến pháp như vậy… hình như xuất hiện từ Võ Đại!”
Mọi người gật đầu, tất cả mọi người đều là hiểu biết sâu rộng. Có người lập tức nói: “Đúng là xuất hiện từ Võ Đại, không phải trong truyền thụ từ trong quân đội, cũng không phải là công pháp biểu diễn của lớp huấn luyện võ đạo, là cước pháp của Võ Đại. Trong đó thể vận dụng được cả ba yếu tố, có thể thấy, đạo sư chỉ đạo cước pháp không yếu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận