Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1578

Thanh niên nghĩ một chút hỏi: "Phụ vương, dù thả người Ma Võ trở về, Phương Bình có thể không chết sao? Nhi thần nghe nói..."
Người trung niên phất tay, nói khẽ: "Bản vương tự có sắp xếp, đúng rồi... Lần này đi vực Nam Thất đốc chiến, tốt nhất hãy gọi Phong Diệt Sinh đi cùng, đừng đi một mình, Phong Diệt Sinh rất tự cao, nghĩ cách giật dây vài câu, hắn thành sự không có bại sự có thừa, lại càng dễ gây ra hỗn loạn!"
"Nhi thần đã hiểu."
"Đi đi."
"Nhi thần cáo lui!"
"..."
Sau khi thanh niên rời đi, người đàn ông trung niên lại vỗ vỗ vương tọa, bức màn trong suốt biến mất. Người trung niên không hề vội vã rời đi, mà chờ đợi một lát, một lát sau, một bóng người thoáng hiện.
Bóng người hư ảo, người trung niên cũng không thèm để ý, nói khẽ: "Lần này, khơi mào cuộc chiến Chân Vương không phải uy hiếp, mà là làm bùng nổ chiến tranh, nghĩ cách để mấy vị Chân Vương của Thiên Mệnh vương đình trọng thương thậm chí mất mạng càng tốt."
Bóng người hư ảo không nói chuyện, bộ mặt hư ảo hơi rung động.
Người trung niên trầm giọng nói: "Thiên Mệnh vương đình dùng khỏe ứng mệt đã nhiều năm, muốn ngồi ngư ông đắc lợi, nào có đơn giản như vậy. Phải hy sinh bớt mấy vị Chân Vương mới có thể cùng Phục Sinh Chi Địa không chết không thôi.
Tốt nhất khiến cho bọn họ và Chân Vương của Phục Sinh Chi Địa liều mạng, tính tình Chiến Vương rất nóng nảy, phía Chiến Vương giao cho Thiên Mệnh vương đình.
Chiến Vương cũng có thực lực giết Chân Vương! Nhìn thấy cơ hội, hắn sẽ không bỏ qua.
Còn nữa, tốt nhất có thể đánh trọng thương Chiến Vương, có thể tiêu diệt Chiến Vương thì càng tốt.
Phương Bình cũng không phải là mục tiêu chính của vương đình, dù Phương Bình là Ma Đế chuyển thế, cần bao lâu để khôi phục thực lực kiếp trước? Khi đại chiến nổ ra, hắn có thể thành tựu Chân Vương sao? Giết chết một vị Chân Vương quan trọng hơn giết chết Phương Bình trăm nghìn lần.
Tiêu tốn nhiều tinh lực như vậy, thế mà chỉ vì giết Phương Bình... Buồn cười, năm đó nếu có quyết tâm này thì đã sớm đánh hạ Phục Sinh Chi Địa rồi.
Lần này, cũng nên để mọi người thấy uy hiếp Phục Sinh Chi Địa mang tới to lớn như thế nào. Đại chiến trước mắt, không chết ít người... thì sao có thể khiến mọi người hiểu, Phục Sinh Chi Địa đáng sợ hơn tưởng tượng."
Bóng người hư ảo nói khẽ: "Khá khó đấy, cố gắng tranh thủ, ngươi còn có thể chống chọi bao lâu?"
"Đại chiến còn chưa nổ ra, ta sẽ không chết!"
"Đại chiến... Đại chiến nổ ra, tìm được Phục Sinh Chi Chủng, có lẽ có thể cứu ngươi."
"Hy vọng là vậy."
Bóng người hư ảo trầm mặc một lát, lại nói: "Nếu thực sự không được, ngươi nghĩ cách tiến vào Phục Sinh Chi Địa, lưu lại sinh mệnh bản nguyên, nhìn xem có thể phục sinh lại hay không..."
Người trung niên trầm giọng nói: "Bản vương không thể đi, đi rồi, thì bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển."
"Haiz!" Bóng người hư ảo thở dài một tiếng, lúc lâu lại nói: "Bây giờ có bao nhiêu Chân Vương ủng hộ ngươi?"
"Không có mấy vị... nhưng cũng không ngại, nếu ta không chết, khôi phục thực lực, thành tựu Chân Vương, tất cả sẽ trở lại quỹ tích ban đầu. Nếu ta mà chết đi, dù nhiều người ủng hộ nữa cũng chẳng để làm gì."
Bóng người hư ảo không nói thêm gì nữa, lát sau, biến mất ngay tại chỗ.
...
Ngày mùng 9 tháng 10.
Ma võ.
Trên tháp Thủy tinh.
Phương Bình nhìn Phương Viên phía dưới, không nói gì, ánh mắt sâu thẳm.
Trần Vân Hi bên cạnh vẻ mặt lo lắng, thấp giọng nói: "Phương Bình, để Viên Viên nghỉ ngơi đi."
Phía dưới, Phương Viên lung lay sắp đổ, trên mặt đất toàn là vệt nước, mồ hôi sớm đã làm ướt mặt đất.
Phương Bình không nói gì, chậm rãi từ không trung bay xuống, hạ xuống trước mặt Phương Viên.
Phương Viên bờ môi khô nứt, mắt hoa lên, hình như không nhìn thấy Phương Bình.
Phương Bình khẽ nhéo gương mặt cô, thở dài: "Gầy rồi, con bé ngốc!"
Phương Viên không nói lời nào, không biết có nghe thấy nghe thấy hay không.
"Không phải có nghị lực là có thể trở thành cường giả, thời đại tân võ, cường giả có nghị lực rất nhiều, làm gì có ai không có nghị lực?
Em muốn tập võ, anh không có ý kiến, cũng không ngăn cản em. Nhưng em vẫn luôn muốn trở thành cường giả...
Cường giả là cái gì?
Là trách nhiệm, là nghĩa vụ, là bảo vệ, là hy sinh, là nỗ lực.
Em có thể gánh được trọng trách như vậy sao? Em có tư cách để gánh trọng trách như vậy sao? Em muốn chia sẻ với anh, em có thể chia sẻ với anh cái gì?
Trong quá trình em mạnh lên, em chỉ mang đến cho anh áp lực và lo lắng, em cũng không thể chia sẻ gì với anh, cường giả, không phải cứ nói là được.
Dù tài nguyên nhiều nữa, điều kiện tốt hơn nữa, thiên phú mạnh hơn, nếu em không đi chém giết, không đi chiến đấu, làm sao có thể trở thành cường giả?
Mạnh lên đồng nghĩa với nguy hiểm..."
"Em... em... Không sợ!"
Yết hầu Phương Viên khàn khàn, rầu rĩ nói.
Phương Bình cười cười, lại nhéo gương mặt có chút gầy đi của cô, thở dài: "Em không sợ, em là nghé con mới đẻ không sợ cọp, nhưng anh sợ. Biết sớm như vậy, anh đã không nên để em tập võ, giờ hối hận cũng muộn rồi.
Đứa trẻ thời kỳ phản nghịch thật đáng sợ, nói cái gì cũng không nghe lời. Thôi thôi, tùy em vậy, đi ra ngoài, không nên nói em là em gái Phương Bình, dù rất khó giấu diếm được người khác, nhưng con gái đến mười tám sẽ thay đổi, sau một thời gian, có lẽ mọi người cũng không biết em.
Sắp tới đừng ra khỏi Ma Đô, cũng không cần xuống địa quật, chờ một chút đi."
"Anh... anh... anh đồng ý rồi?"
"Ừ."
"Ầm!"
Phương Viên lập tức vứt bỏ đá năng lượng, lung lay sắp đổ, nhưng vẻ mặt đầy mừng rỡ...
Cô vừa mừng rỡ, Phương Bình thở dài: "Đáng tiếc, chín ngày, không thể kiên trì đến ngày thứ 10..."
"Phương... Bình!"
Lúc này, Phương Viên bạo phát tiềm lực vô cùng to lớn, vốn sắp ngã ra bất tỉnh, đột nhiên thân thủ thoăn thoắt, lập tức nhảy tới bên cạnh Phương Bình, như là gấu túi treo trên người Phương Bình, cắn vào vai Phương Bình một cái.
Cô sắp tức chết rồi!
"Rốp..."
"Hu hu hu!"
Một lúc sau, Phương Viên bỗng nhiên khóc lớn lên, đau quá! Răng rơi hết rồi!
Lạch cạch... răng cửa thật rơi xuống.
Phương Bình thở dài: "Ác với bản thân vậy làm gì? Đến cả răng cửa cũng rơi rồi, con nhóc này, thật xấu xa, may mà anh trai em còn xấu xa hơn em..."
"Hu hu hu..."
Phương Viên gào khóc.
Bắt nạt người! Quá bắt nạt người!
Đánh thì đánh không lại, mắng cũng không mắng thắng… làm sao sống tiếp đây?
Trần Vân Hi bên cạnh cũng hạ xuống đất, nhìn thấy răng Phương Viên rơi ra, không còn gì để nói nhìn Phương Bình, ngươi cũng quá ác!
Đối với em gái mà còn khởi động hình thức phòng vệ, con bé chỉ là võ giả cấp 2, ngươi tùy tiện chấn một chút, cũng có thể nổ đầu nó rồi. Phương Bình nhún vai, ta thực sự không phải cố ý. Ta quên mất ta cấp tám rồi.
Kim Thân, tự động phòng ngự có được không, may mà kịp thời thu liễm, bằng không thật sự có thể đánh chết Viên Viên rồi.
Nghe Phương Viên gào khóc, Phương Bình cười khổ một tiếng, một sợi vật chất bất diệt thẩm thấu vào đầu cô, một lát sau, Phương Bình cười nói: "Được rồi, khóc cái gì, rơi mất một răng trắng, tặng em một răng vàng, rất dễ nhìn!"
"Hu hu... em không muốn răng vàng, em muốn răng của em..."
"Em ngốc hay không thế, răng vàng rất mạnh, hay là thử đổi luôn cả hàm răng nhé..."
"Em không muốn!"
"Vậy thôi dẹp à nha."
"Hu hu... em mặc kệ, em đã đứng 9 ngày, anh nói có thể để em tiếp tục ở Ma Võ, tiếp tục làm nhiệm vụ... Vậy anh phải giữ lời."
Phương Bình vỗ vỗ đầu cô, tiếp tục thở dài nói: "Giữ lời, lớn rồi còn khóc nhè nữa, làm gì có cường giả nào khóc nhè? Tùy em vậy, nếu em muốn làm nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ, nhưng đổi tên đi, đừng gọi Phương Viên nữa, họ Phương đều nguy hiểm, về sau gọi Viên Phương được rồi..."
"Em không muốn, em muốn họ Phương!"
"..."
Phương Bình và em gái nói dông dài vài câu, Phương Viên cực kỳ mệt mỏi, cứ thế khóc trong lòng hắn rồi ngủ thiếp đi.
"Con lớn không do mẹ!"
Phương Bình lại cảm khái một tiếng, nhìn Trần Vân Hi, cười nói: "Sau này nhờ ngươi quan tâm con nhóc này một chút..."
Trần Vân Hi sắc mặt thay đổi nói: "Ngươi... có phải ngươi có việc hay không..."
Phương Bình xua tay, lúc lâu sau, hơi nhíu mày nói: "Có một số chuyện không phải
không nói, mà là ngươi biết cũng không tác dụng gì. Ngày mai ngươi đừng đi đảo..."
"Tại sao?"
"Không tại sao, đừng đi là được rồi... Được rồi, tránh để ngươi lén chạy tới, rất nguy hiểm, ngày mai bên kia sẽ đại chiến, giúp ta trông coi Phương Viên, không chừng con bé này sẽ lén chạy tới quan sát."
"Rất nguy hiểm sao?"
Phương Bình suy nghĩ một chút nói: "Có lẽ thế, dựa theo hiện tại tính toán thì không có nguy hiểm, nhưng có một số việc... Khó nói!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận