Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2088: Sóng Gió

"Diệt!"
Một tiếng quát chói tai, xen lẫn công kích mạnh mẽ của lực lượng tinh thần, vô số vật chất bất diệt bộc phát, khiến Địa Thử hốt hoảng bỏ chạy.
Ánh mắt trung niên hốt hoảng, vừa định trốn chạy, chợt phát hiện không gian xung quanh đã bị cố định, bị khóa chết.
"Không có khả năng!"
"Ngu xuẩn!"
Phương Bình cười lạnh, thật sự cho rằng mấy ngày nay ta bế quan chỉ học được một chút da lông của Phá Không Kiếm Quyết ư?
"Chết!"
Đối phương nâng đao ngăn cản, ánh sáng vàng trên người Phương Bình lại vô cùng loá mắt, giống như mặt trời thứ hai, toàn bộ dãy núi đều thành màu vàng kim.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang lên, trường đao đối phương trực tiếp vỡ vụn, một tiếng hét thảm truyền đến, kim thân lập tức vỡ vụn. Một cỗ lực lượng tinh thần mạnh mẽ vừa định trốn chạy, hoàng kim ốc lại hiện ra, nhốt đối phương lại.
Ầm ầm!
Lực lượng tinh thần va chạm hoàng kim ốc, muốn rời khỏi, Phương Bình lại cười lạnh nói: "Thử tự bạo xem! Không tự bạo, ta sẽ để cho ngươi nếm thử thống khổ khi lực lượng tinh thần bị nung khô. Đại Giáo Hoàng là ai... có lẽ ta quen đấy. Ta cũng muốn xem, ai có thể che giấu ta!"
Trong hoàng kim ốc, lực lượng tinh thần còn đang cố gắng tông tường bỏ chạy, bóng người đàn ông trung niên hiện ra, mặt mũi tái mét tuyệt vọng. Hắn vẫn điên cuồng va vào hoàng kim ốc, muốn thoát đi.
Đây là lần đầu tiên Phương Bình bắt sống lực lượng tinh thần của một vị cường giả cấp 9.
Phương Bình không tiếp tục để ý, nghiêng đầu liếc nhìn Điều Quỳ, nhe răng cười gằn.
Dù trung niên lao đến tấn công cấp 6, Điều Quỳ cũng chưa từng động đậy. Mặc dù không trông cậy lão yêu bà này sẽ giết địch, nhưng hoàn toàn thờ ơ... Đợi đó, Phương Bình cũng không phải người rộng lượng!
Điều Quỳ bị hắn nhìn chằm chằm, bỗng nhiên cảm giác phía sau lưng toát ra khí lạnh.
Người này thật mạnh! Hình như còn mạnh hơn trước kia!
"Giết sạch bọn họ! Không cần để lại người sống!"
Phương Bình bỗng hét lớn một tiếng, không cần người sống! Trong đám người này, có lẽ cũng chỉ có vị trung niên này biết một vài thứ.
Hắn vừa dứt lời, phần lớn võ giả tà giáo vốn đã bị bắt lại, nhóm người Trương Ngữ liếc nhìn nhau, đột nhiên vẻ mặt trở nên tàn khốc, thi nhau ra tay, giết chết ngay những võ giả đầu hàng kia.
"Phương Bình!" Bên trong hoàng kim ốc, người đàn ông trung niên cũng nhìn thấy cảnh này, gào lên thê lương: "Làm việc như thế, ắt sẽ bị trời phạt!"
"Ngu ngốc! Trời? Thế giới này còn có trời sao? Chúng ta chính là trời của mình."
Cùng với lời này, trong chiến trường không gian, lão Lý liên tiếp ba kiếm, giết chết một vị cấp 9.
Điền Mục cũng khẽ gầm một tiếng, vung nắm đấm, đánh nổ kim thân vị cấp 9 cuối cùng.
Mấy người không có ý để lại người sống, thi nhau ra tay, tiêu diệt lực lượng tinh thần của đối phương.
Mấy vị cường giả tà giáo cấp 8, thấy cảnh này đều tuyệt vọng, lập tức, tiếng tự bạo vang khắp chiến trường không gian.
"Thần giáo bất diệt, dục hỏa trùng sinh!"
m thanh điên cuồng quanh quẩn toàn bộ không gian.
Phương Bình cười lạnh một tiếng: "Cấp 8 cấp 9 mà dễ dàng bị mê hoặc như vậy, chết không có gì đáng tiếc! Dục hỏa trùng sinh? Cho dù trùng sinh, vẫn là phế vật."
"Tất cả ra tay, giết chết tất cả giáo đồ tà giáo. Dẹp yên tà giáo!"
Dứt lời, Phương Bình chợt quát lên: "Đại Giáo Hoàng, ngươi cũng chỉ xứng làm con chuột! Không, ngay cả chuột cũng không bằng!"
Lời còn chưa dứt, có người cười nhạt nói: "Lợi hại hơn chuột một chút, chạy nhanh, chưa bắt được! Chuyện sớm hay muộn, đừng có gấp."
"Ta không vội!"
Phương Bình cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Thương Miêu, Thương Miêu rùng mình một cái, đừng nhìn ta, ta không nhìn thấy, chỉ cảm ứng được một vài thứ, đừng hỏi ta, hỏi cũng như không.
Phương Bình lại bật cười, nhìn phía dưới thây chất đầy đồng, lặng lẽ thì thầm vài câu.
...
Đại chiến nhanh chóng kết thúc. Mọi người bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm.
Phương Bình đạp lên mặt đất dính đầy máu, hỗn hợp nước và máu càng ngày càng lan rộng ra, các khu vực lân cận xung quanh đều đã biến thành màu máu.
Xa xa, núi lở đất nứt, tuyết lở còn đang lan rộng.
Phương Bình tiện tay nhặt một phần hồ sơ dính máu lên, hắn nhìn lướt qua, nhìn về phía tinh thần thể còn đang muốn xông ra ngoài trong hoàng kim ốc, lạnh nhạt nói: "Làm từ thiện cũng không tệ nhỉ, xây viện mồ côi ở khắp nơi trên thế giới, nói các ngươi là tà giáo đúng là đổ oan cho các ngươi!"
Trung niên tiếp tục xông tới, không trả lời, cũng không tự bạo. Còn chưa tới mức phải chết, những kẻ như hắn sợ chết hơn người bình thường nhiều.
Phương Bình cũng không nói nhiều, ném hồ sơ cho Bắc Cung Vân, mở miệng nói: "Thông báo cho các chính phủ lớn, cố mà quét sạch đám người này! Đừng ép Thiên Bộ vượt biên chấp pháp!"
Tà giáo mở viện mồ côi, không cần hỏi Phương Bình cũng biết mục đích là gì.
Phương Bình vừa tiếp tục tìm tòi vừa nói: "Tà giáo tồn tại đã lâu, bồi dưỡng không ít người, bây giờ nhìn lại, e là có một phần đã lẻn vào giai cấp cao tầng. Giao danh sách thành viên ra đây, ta có thể cân nhắc bớt dằn vặt ngươi!"
"Vọng tưởng!"
"Ngươi cứ nhất định muốn tìm chết!" Phương Bình cũng không nói nhiều, trong hoàng kim ốc, lực lượng tinh thần đột nhiên hóa thành ngọn lửa, đốt cháy tinh thần thể của võ giả trung niên.
"A!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Phương Bình cười gằn, bỗng nhiên nhìn đám người xung quanh nói: "Ta có giống nhân vật phản diện không?"
Trương Ngữ vừa thu dọn đồ đạc, vừa cười nói: "Cũng khá giống!"
"Bình thường vào những lúc như thế này, nhân vật phản diện sẽ bị lật kèo! Sẽ có cường giả đến cứu viện, tiện tay đánh chết ta! Ta rất muốn biết, bây giờ... Đám cường giả đang ẩn nấp kia dám đến sao?"
Phương Bình bỗng nhiên cười to nói: "Ta ở ngay đây! Dám đến không? Một đám già rác rưởi, lại đây! Bộ trưởng Trương, các ngươi cứ việc rời đi, để ta xem bọn họ có dám xuất hiện hay không!"
"Thôi đi, đám người đó làm gì dám đến!" Trong hư không, có tiếng cười nhạt truyền đến, Trương Đào lạnh nhạt nói: "Chỉ dám nhìn trộm thôi, bọn họ nào dám có lá gan ra trận!"
"Cũng đúng!" Phương Bình lắc đầu, tiếp than thở: "Tà giáo quá yếu, giết cũng không có cảm giác gì! Tên rác rưởi Đại Giáo Hoàng kia, tại chức lâu như vậy cũng chỉ có nhiêu đó lá bài tẩy, có tác dụng gì không?”
Không ai trả lời.
Phương Bình tiếp tục đi trong đống xác, lạnh nhạt nói: "Tà giáo không đáng để lo, không biết có thiên ngoại thiên nào nhìn thấy hay không. Nếu đã nhìn thấy, vậy thì nên thành thật một chút, cố gắng hợp tác một chút, bằng không, kết cục của các ngươi cũng sẽ giống như tà giáo!"
"Luôn có người có thể nhìn thấy!" Trương Đào lại trả lời, lại nói tiếp: "Ta đi trước, ngươi thu dọn đi."
"Được!" Hư không im lặng, Phương Bình cũng không biết lão Trương đã đi chưa, hắn cũng không để ý lắm.

Ngay lúc đó, cách vị trí của Phương Bình không xa, hư không hơi hơi rung động.
Trong một nơi tựa như Tiên Giới, hoa thơm chim hót, các cô gái trông như tiên nữ đang hái hoa quả. Sau một khắc, không gian chấn động, chim muông kinh sợ, bay toán lạn khắp nơi.
"Không chào đón Trương mỗ sao?" Trương Đào mang giày chiến, trực tiếp xé rách hư không, đạp bước đi ra. Ông nhìn xung quanh một lần, chắp hai tay sau lưng, cười nhạt nói: "Chỗ này không tệ, gọi là Tiên Giới cũng không quá đáng!"
Sau một khắc, trong hư không, một người phụ nữ dần dần xuất hiện. Cô ta vô cùng tức giận, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa cảnh giác.
"Ngươi là người phương nào!"
"Còn giả vờ sao?" Trương Đào chỉ cách đối phương không quá trăm mét, mặt không biến sắc, lạnh nhạt thong dong nói: "Ta Trương Đào cũng có chút danh tiếng! Thiên Bộ chấp pháp, Nữ Đế dò xét, thế nghĩa là, ngươi có quen biết với Đại Giáo Hoàng, đúng chứ?"
"Không biết!"
"Không biết?" Trương Đào cười nói: "Người như ta, không phải không thương hương tiếc ngọc! Phong cảnh nơi này rất đẹp, nếu để người thô tục như ta động tay động chân, chắc chắn sẽ phá hủy nơi này!"
"Ngươi muốn gì!"
"Nói, Đại Giáo Hoàng là ai! Hơn nữa..." Trương Đào nhìn xung quanh, cười nói: "Chà, vẫn còn Chân Thần sống sót cơ đấy, cũng tốt, cho Chân Thần đi ra, gia nhập Thiên Bộ, phụ trách trấn áp những tên không nghe lời khác!"
"Ngông cuồng!” Ô Ma Nữ Đế quát chói tai, ngông cuồng!
Đối phương bước vào thiên ngoại thiên, lại xem bà chẳng ra gì, đối phương thật sự cho rằng ông ta có thể trấn áp chư thiên sao?
"Ta nói rồi, chớ ép ta! Ta rất dễ nói chuyện, ngươi đi hỏi một chút, người mắng ta không ít, ta vẫn luôn nhịn, nếu có thể không động thủ thì ta sẽ không động thủ."
Trương Đào cười nói: "Ngươi có mắng ta, ta cũng không quan tâm! Ít nói nhảm, bảo Chân Thần ra ngoài, cử thêm ba cấp chín nữa, những cấp khác thì bao nhiêu cũng được! Còn ngươi, muốn trốn thì cứ trốn."
Nói xong, lại nói: "Chỗ này trông cũng rất đẹp! Để ta xem thử, hình như là được chế tạo từ một loại vật liệu đặc thù nào đó, không bị vết nứt không gian ảnh hưởng, ta biết tâm tư của ngươi, nơi này là sân nhà của ngươi! Thiên ngoại thiên xem như là thần binh của ngươi, ở đây, ngươi có thể điều khiển thiên ngoại thiên. Nhưng..."
Trương Đào nói xong, đấm ra một quyền, trời đất rung chuyển!
Bạn cần đăng nhập để bình luận