Toàn Cầu Cao Võ

Chương 462: Thật nhiều kẻ mạnh

"Vậy mà Đại Sư Tử lại muốn mình làm nhiệm vụ một mình, tuỳ tiện cũng có thể gặp phải võ giả trung cấp, mẹ nó, làm ăn kiểu này nguy hiểm quá trời!"
Trong lòng Phương Bình thầm mắng, khi đi học, đạo sư cũng nói, võ giả trung cấp là lực lượng trung kiên của cả địa quật và nhân loại, bình thường không thường gặp, ra ngoài dã ngoại đa số sẽ gặp phải võ giả sơ cấp.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Lúc trước ở bên quân đồn cũng chạy tới một đám trung cấp, bây giờ tuỳ tiện đi một chút lại gặp phải một người, đây gọi là không thường thấy hả?
Đây rõ ràng chính là đi đâu cũng thấy có được không!
"Không biết mấy vị võ giả cấp ba sơ kỳ trước đây đi vào địa quật, bọn họ làm sao sống sót nhỉ?"
Phương Bình buồn bực không thôi, nơi này nguy hiểm như vậy, võ giả cấp ba sơ kỳ đi vào chẳng phải đi chịu chết sao?

Ngay lúc Phương Bình bị truy kích, cách vị trí của cậu 10km về phía bên trái.
Đường Phong cau mày, trầm giọng nói: "Thành Thiên Môn sắp có hành động gì sao? Võ giả trung cấp bỗng dưng nhiều hơn trước một chút."
Nói xong, Đường Phong lại nói: "Gặp phải võ giả trung cấp, cũng đừng quá kinh hoảng, võ giả chúng ta cũng có võ giả trung cấp đi săn bắt một mình, các em có thể chạy về cầu viện, xác suất gặp phải võ giả trung cấp phe ta xác suất rất lớn, đối phương cũng không dám tiếp tục truy đuổi.
Nhớ kỹ, gặp phải võ giả trung cấp, tuyệt đối đừng chạy đi sâu vào địa quật, bởi vì đối phương xuất hiện võ giả trung cấp có nghĩa là xác suất gặp phải võ giả trung cấp phe ta ở phía trước không lớn, hơn nữa, càng đi sâu vào, cường giả của thành Thiên Môn càng nhiều, tuyệt đối đừng chạy trốn lung tung."
Mọi người gật đầu lia lịa, đạo lý này mọi người vẫn hiểu.
Huống hồ, càng đi về phía trước, càng gần thành Thiên Môn, chạy trốn thì đương nhiên phải chạy về, điều này không cần dặn, ai cũng biết.

Chiến trường thịt xay.
Tuy rằng tốc độ của Phương Bình không chậm, nhưng tốc độ của vị võ giả truy đuổi phía sau cũng cực nhanh.
Trong lòng Phương Bình kìm nén một bụng lửa giận!
Bị Đường Phong khiển trách một lần thì thôi đi, đám Phó Xương Đỉnh cũng cảm giác mình đi với bọn họ không phải là chuyện tốt gì.
Sau đó lại bị Đường Phong bỏ xa!
Mới vừa rồi lại bị tập kích, kém chút nữa yết hầu bị thủng rồi!
Hiện tại, lại thêm một võ giả trung cấp theo sát không nghỉ, nhất định phải truy sát mình, không thèm nói lý một lời!
"Tao giết người yêu mày chắc?"
Phương Bình quay đầu mắng một câu, cũng mặc kệ đối phương có hiểu hay không hiểu, cậu mạnh mẽ dựng ngón giữa lên, có ngon thì mày đuổi theo đi, để coi ai mệt hơn!
Không thể không nói, ngôn ngữ chân tay vĩnh viễn là phương thức biểu đạt tốt nhất.
Khi Phương Bình lộ vẻ mặt khinh bỉ, giơ ngón giữa lên, gương mặt của võ giả đang truy đuổi phía sau vốn vẫn luôn lạnh lùng, bỗng nhiên tràn ngập phẫn nộ, tốc độ bỗng nhiên tăng lên một phần.
Phương Bình vừa nhìn thấy như vậy, bỗng sợ hết hồn, cũng gấp gáp bạo phát khí huyết, nhanh chóng chạy trốn.
"Mày chờ đó, khí huyết của võ giả cấp bốn lẽ nào còn cao hơn tao hay sao? Chờ mày tiêu hao hết khí huyết, tao chém mày chết bà mày luôn!"
Phương Bình bỏ chạy như bay, thực ra cậu luyện Bạo Huyết Cuồng Đao cũng đạt ở mức bình thường, đến hiện tại cũng chỉ có thể bạo phát tứ liên trảm.
Nhưng Vân Bộ thì ngược lại, cậu luyện tập khá chăm chỉ, một lần bạo phát, mỗi giây có lẽ đều có thể chạy được gần 30m.
Tốc độ này nếu như có thể kéo dài, thì vận tốc chạy của cậu có thể đạt đến 108km/h.
Võ giả sơ cấp, vận tốc chạy có thể đạt tới tốc độ như vậy cũng cực kỳ hiếm thấy, đương nhiên, lượng khí huyết tiêu hao cũng không thấp.
Ngay lúc Phương Bình điên cuồng chạy trốn, bỗng nhiên cảm nhận được sóng năng lượng chuyển động phía trước, Trong lòng Phương Bình cả kinh, vội vàng chuyển hướng đi, trong nháy mắt chuyển hướng, không khí rung động, một thanh trường thương đâm vào không khí.
"Lại thêm một thằng!"
Trong lòng Phương Bình chấn động, lại là một võ giả cấp bốn!
Mình rơi vào ổ trộm cướp rồi hả?
Nghĩ thì nghĩ, Phương Bình vẫn vội vàng chạy trốn, hai người cấp bốn, không cách nào đánh được!
Ngay trong lúc cậu chạy ra khỏi phạm vi công kích của trường thương, một vị võ giả vẽ totem màu đen trên mặt từ bụi cỏ nhảy ra ngoài, nhanh chóng trao đổi với vị võ giả đang truy đuổi Phương Bình vài câu.
Phương Bình cũng không nghe, nghe xong cũng nghe không hiểu, cậu chỉ biết là bản thân mình gặp phải phiền phức lớn rồi!
Ở chiến trường thịt xay, đâu đâu cũng có kẻ địch.
Chạy trốn lung tung ở đây rất dễ gặp phải võ giả đối phương, tiếp tục chạy như vậy, nếu không thể bỏ rơi đối thủ, chính mình sẽ bị vây công đến chết.
"Phải nghĩ ra cách xử lý mới được!"
"Võ giả nhân loại đâu hết rồi?"
Trong lòng Phương Bình hơi nóng nảy, không phải nói võ giả trung cấp rất ít khi xuất hiện sao?
Mẹ nó, mình gặp liền hai người rồi!
Nhìn quanh bốn phía một chút, chung quanh đều là thảo nguyên mênh mông… Nhưng mà phía trước bên trái có một khu vực mờ mờ cao cao...
"Rừng núi?"
Phương Bình hơi do dự, trong lúc đi học, bao gồm cả khi được học thực tiễn, các đạo sư đều nói, thấy rừng, chớ đi vào.
Rừng núi là nơi lẩn trốn tốt, cũng là nơi rất tốt để tìm chết.
Vấn đề không chỉ đơn thuần là võ giả địa quật, mà còn bao gồm một ít sinh vật địa quật, cực kỳ nguy hiểm.
Ở trong rừng, có khả năng sẽ gặp phải đối thủ còn đáng sợ hơn võ giả.
"Nên vào rừng hay không đây..."
"Đại Sư Tử, ông thầy khốn kiếp, mau tới cứu tôi đi!"
Phương Bình khóc không ra nước mắt, nghiêng đầu liếc mắt nhìn hai võ giả theo sát phía sau không nghỉ, lại tiếp tục như thế, không biết sẽ dẫn dụ thêm bao nhiêu võ giả gia nhập đoàn rượt đuổi này.
Võ giả địa quật không ngu, nếu như không nắm chắc 10 phần, bọn họ sẽ không trắng trợn không kiêng dè đuổi theo đối thủ như vậy.
Bây giờ truy sát mình đuổi mãi không thả, rất có thể… do mình thật sự lạc vào hang ổ của bọn họ rồi!
Nếu không, trên chiến trường thịt xay, những võ giả địa quật này cũng phải cẩn thận bị võ giả nhân loại tập kích.
"Không vào cũng phải vào, trong bán kính mấy chục dặm, trong bụi cỏ cũng không biết ẩn núp biết bao nhiêu võ giả, rất có thể lát nữa sẽ kéo ra một đám lớn!"
Sắc mặt Phương Bình biến đối bất định, mà ngay lúc cậu chuẩn bị vào rừng, từ bốn phía lại có võ giả xuất hiện.
"@#


$%..."
Phương Bình cũng không biết đối phương trao đổi lẫn nhau như thế nào, rất nhanh, lại có bốn, năm vị võ giả hiện thân, bắt đầu truy đuổi Phương Bình.
"Vèo!"
Phương Bình dốc hết sức chạy về phía khu rừng bên trái, bỗng nhiên một tiếng xé gió truyền tới, Phương Bình biến sắc, gầm một tiếng, chớp mắt biến mất tại chỗ, sắc mặt cũng hơi trắng xám.
Phía sau cậu, một mũi tên dài mang theo ánh sáng đỏ ngòm, chớp mắt xẹt qua, mũi tên đi tới đâu, cỏ cây bị đánh nát bấy tới đó.
"Chết tiệt!"
Sắc mặt Phương Bình không còn ủ rũ nữa, mà bắt đầu nghiêm nghị.
Gặp phải xạ thủ cấp bốn rồi!
Khí huyết ngoại phóng, phụ tiễn ly thể, đây ít nhất cũng là chiêu độc quyền của võ giả cấp bốn.
Trên trái đất, võ giả học bắn cung cực ít, chủ yếu là vì võ giả sơ cấp, cho dù là võ giả cấp ba cao kỳ và đỉnh cấp ba, cũng khó có thể làm được khí huyết ngoại phóng, phụ tiễn ly thể.
Không làm được đến mức này, lực sát thương của mũi tên sẽ bị giới hạn.
Cho nên võ giả sơ cấp, hầu như sẽ không học cái này, mọi người đều rất bận rộn, học chiến pháp, tu luyện còn không đủ thời gian, làm sao có thời gian đi học bắn tên.
Chỉ khi nào tiến vào trình độ trung cấp, làm được khí huyết ly thể bám vào mũi tên, lực sát thương mới cao.
Võ giả cấp ba cao kỳ như Phương Bình, bị một mũi tên bắn trúng chỗ yếu, cũng phải chết.
Dù cho bắn trúng chỗ khác, khí huyết của võ giả cấp bốn cũng có thể làm cho cậu bị thương nặng.
"Vèo!"
Ngay lúc Phương Bình tránh né một mũi tên, phía sau lại có thêm mũi tên khác phóng tới!
"Khốn kiếp!"
Phương Bình tức giận mắng một tiếng, bước chân lại run lên, bóng người xuất hiện tại vị trí cách đó hơn 10m, sắc mặt đang trắng xám lại nhanh chóng khôi phục hồng hào.
Ba võ giả cấp bốn!
Cộng thêm vài vị võ giả sơ cấp.
Trong đó còn có cung thủ xạ thủ, thế trận này đủ để vây giết võ giả cấp bốn cấp năm rồi.
Phương Bình lúc này đã không còn bất cứ do dự nào, chân như cái bóng, nhanh chóng chạy về phía khu rừng phía trước, còn về việc khí huyết tiêu hao… bây giờ ai mà rảnh quan tâm cái này!
...
Liên tục tránh né vài mũi tên, Phương Bình đã đến gần khu rừng.
Lúc này, mấy vị võ giả sơ cấp đã bị cậu bỏ xa tít tắp, còn ba vị võ giả trung cấp lại vẫn theo sát không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận