Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2412: Mệnh Vương Nhất Định Phải Chết

Nguyệt Linh thấy thế, thê thảm gào thét nói: "Hồng Khôn, Hồng Vũ chết như thế nào!"
Khôn Vương cau mày, lạnh nhạt nói: "Năm đó Thiên Giới bạo phát đại chiến, Chiến Thiên Đế điên rồi, giết thẳng vào Thiên Đình, phụ hoàng bảo chúng ta rút đi, ông ấy và các vị thúc bá chế phục Chiến Thiên Đế... Lúc ta rút đi, Hồng Vũ không ở Thiên Đình, hắn ở Địa Hoàng Cung... Sau đó không lâu, Thiên Giới lại lần nữa bạo phát đại chiến, Thiên Giới rơi tan, ta cũng không biết tung tích của Hồng Vũ...
"Ngươi dám lừa bản cung!"
Nguyệt Linh càng cáu kỉnh hơn!
"Ngươi thật sự nghĩ bản cung cái gì cũng không biết!"
"Sau khi Chiến Thiên Đế giết vào Thiên Đình không lâu thì đã biến mất! Vẫn còn một chút thời gian trước khi đại chiến sau đó xảy ra, tại sao người lại không trở về Địa Hoàng Cung! Nói cho bản cũng biết, rốt cuộc Hồng Vũ chết như thế nào! 2500 năm trước, người xuất hiện rốt cuộc có phải là người hay không?"
Nguyệt Linh điên cuồng vô cùng, tay trái cầm đao, tay phải cầm kiếm, đánh ba đại hộ giáo đến mức không ngừng phá hủy hư không, tạo ra vô số vết nứt không gian. Khốn Vương không có ra tay, khẽ quát: "Được rồi! Nguyệt Linh, phụ hoàng đã chết, Bắc Hoàng thúc phụ cũng chết, Hồng Vũ chết... Ta biết người không dễ chịu, nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi..."
"Vớ vẩn!"
Nguyệt Linh quát to, chém vỡ mặt nạ của Nhân Hộ Pháp, sau lớp mặt nạ đó là một gương mặt của một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần. Giờ khắc này, trên má cô ta xuất hiện một vết máu, vừa xinh đẹp vừa yêu diễm. Nguyệt Linh giận dữ hét: "Ngay cả con tiện nhân Thiện Tuệ cũng chưa chết, tại sao hắn lại phải chết! Là người giết hắn, là ngươi!"
Sắc mặt Khôn Vương âm trầm, trầm giọng nói: "Nguyệt Linh, nếu ngươi còn gây chuyện, đừng trách ta không niệm tình xưa!"
"Ngươi là đồ ngụy quân tử, chẳng có tình xưa gì để niệm với ta cả!"
Nguyệt Linh điên cuồng vô cùng, nhưng cũng không phải là thật sự điên rồi, phẫn nộ quát: "Thiên Cực, giúp ta giết hắn!"
Bên kia, Thiên Cực không lấy được Cửu Hoàng Ấn, hai mắt cũng đỏ tươi, nghe thấy thế, nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, lẩm bẩm nói: "Giết hắn? Nguyệt Linh, giết hắn sao? Giết hắn, ta có thể thành Hoàng sao?"
"Có thể!"
Nguyệt Linh cũng nói thẳng, không nói hai lời, ném một thanh trường kiếm tới, Địa Hoàng Kiếm! Lúc này, Khôn Vương bỗng nhiên ra tay, muốn cướp Địa Hoàng Kiếm. Đâu chỉ hắn, Tốn Vương, Cấn Vương cũng lục đục chạy về phía Địa Hoàng Kiếm. Địa Hoàng Kiếm! Bọn họ không ngờ Nguyệt Linh lại trực tiếp ném Địa Hoàng Kiếm cho Thiên Cực, bây giờ không đoạt thì còn chờ tới bao giờ.
"Các ngươi... Muốn cướp cơ duyên chứng đạo của ta?"
Đúng vào lúc đó, Thiên Cực như đã tỉnh táo lại. Hắn đột nhiên thẳng sống lưng, chòm râu lộn xộn rơi xuống, mái tóc hỗn loạn trong chớp mắt biến thành màu vàng, cực kỳ lộng lẫy. Ánh mắt Thiên Cực cũng không còn tối tăm, nhìn xung quanh, uy nghiêm nói: "Các ngươi lại muốn đoạt cơ duyên của bản vương, nên giết! Nên diệt!"
Dứt lời, đánh một quyền làm nổ hư không, hóa thành ngàn vạn quyền ảnh, không phải đánh một người, mà là đánh ba vị cường giả Thiên Vương!
"Thiên Cực, xem ra người điên thật rồi!"
Khôn Vương hừ lạnh một tiếng, một người ngang hàng ba vị Thiên Vương? Năm đó, Thiên Cực còn chưa có thực lực Thiên Vương, những năm qua dù có tiến bộ thì đã sao? Bốn đại cường giả, quay chung quanh Địa Hoàng kiếm, chém giết lẫn nhau. Không đơn thuần chỉ là ba đánh một, bây giờ, dù là ai dám chạy đến cướp Địa Hoàng Kiếm, đều sẽ bị ba người kia vây công. Khôn Vương phẫn nộ quát: "Đây là thần khí của cha ta, các ngươi nhất quyết muốn đối địch với bản vương sao?”
Đây là thần khí của Địa Hoàng, năm đó cho Hồng Vũ, Hồng Vũ cho Nguyệt Linh, mấy năm qua, Nguyệt Linh điên cuồng, hắn cũng không muốn đến Vương Ốc Sơn tự làm mình bẽ mặt. Nào ngờ, hôm nay Nguyệt Linh lại ném Địa Hoàng Kiếm đi, nếu hắn lấy được Địa Hoàng Kiếm, thực lực sẽ tăng mạnh. Nhưng bây giờ, ba vị cường giả đang cướp đoạt với hắn. Khôn Vương không yếu, mấy năm qua hắn lẳng lặng tính kế, đương nhiên cũng có tiến bộ, dù có phải lấy một địch hai, đối chiến hai vị cường giả, hắn cũng chỉ hơi hơi yếu thế một chút. Nhưng hôm nay, cục diện hỗn loạn, hắn không thể an toàn lấy được Địa Hoàng Kiếm. Bên kia, Nguyệt Linh cũng gào thét liên tục, cầm Bắc Hoàng Đạo, giết ba vị hộ giáo tóe máu. Trong biển, Cấm Kỵ Hải vừa mới sóng yên biển lặng, giờ khắc này lại nổi sóng lớn. Đám người Phương Bình trốn dưới đáy biển, cũng may là trốn trong hang, bằng không đã sớm bị nước biển cuốn đi. Dù là vậy, bọn họ cũng cảm nhận được áp lực vô cùng lớn. Nếu không phải Cấm Kỵ Hải có hiệu quả hấp thu năng lượng, e là chỉ cần dư ấm cũng có thể đánh chết người. Bọn họ nhìn về phía kính, trên đó cũng có hình ảnh, không phải quá rõ ràng, theo lời Thương Miêu nói thì, đám người kia quá mạnh, đến gần nhất định sẽ bị phát hiện, chỉ có thể xem từ xa. Thương Miêu nằm nhoài người bên cạnh kính, cái mông to của nó sắp ép Phương Bình vào vách đá rồi. Phương Bình cực kỳ bất đắc dĩ, con mèo này quá béo, cái hang này cũng không lớn, chen tới mức mình không còn chỗ nào để ngồi luôn. Quan trọng nhất là, con mèo này rất nặng, hắn có cảm giác như sắp bị đè chết rồi.
"Ô, đánh nhau rồi!"
Thương Miêu nhìn kính, rất là sung sướng, nó thích nhất là xem trò vui. Vừa nhìn, Thương Miêu còn rảnh rỗi bình luận thêm: "Khôn Vương... Ừm, lợi hại nhất! Những người khác không mạnh bằng hắn! Sau đó là Tốn Vương, Cấn Vương, Thiên Cực, Nguyệt Linh..."
Nói tới Nguyệt Linh, Thương Miêu lén lút nhìn lên trên một chút, sau đó nhỏ giọng nói: "Nguyệt Linh là người điên đó! Tên lừa đảo, ta nói cho ngươi biết, bà ta đã điên từ sớm rồi, lúc Thiên Giới chưa bị diệt bà ta đã điên rồi... Hồng Vũ... Hồng Vũ đúng không, thật ra hắn đi trốn bà ta đó, không dám về nhà, thật đáng thương"
Phương Bình câm nín nhìn nó: "Ngươi cũng biết nhiều chuyện rồi hả?"
Con mèo này học ai vậy? Nhưng... đây là thật hay giả? Nguyệt Linh đã sớm điên rồi? Bà ta và vị hoàng tử kia rất yêu thương nhau cơ mà?
"Thật đó, chó lớn từng đi nhìn lén bọn họ, nó nói Nguyệt Linh và Hồng Vũ đánh nhau trên giường, đánh không lại Nguyệt Linh, sau đó rời nhà bỏ trốn rồi..."
Bốn người Phương Bình ngáo ngơ nhìn con mèo béo đang làu bàu, ngươi đùa chúng ta đúng không? Rốt cuộc năm đó, các người đã làm cái gì? Sao càng nghe càng thấy không có chuyện xấu nào mà Thương Miêu và Thiên Cẩu không làm vậy, người ta ở nhà tâm sự vui vẻ hạnh phúc, các ngươi nhìn lén làm gì? Còn miếng đạo đức nào không? Thương Miêu mặc kệ, vui sướng hài lòng nói: "Cho nên, bà ta rất hung dữ, thấy bà ta thì phải chạy ngay."
Phương Bình bất đắc dĩ, không thèm để ý tới nó nữa. Hắn nhìn thấy khuôn mặt Lệ Chử mờ mờ xuất hiện trong kính, hỏi: "Biết hắn sao?"
Thương Miêu liếc mắt nhìn, thầm nói: "Quá xa, có chút quen thuộc, nhưng không nhớ rõ."
Lúc này, trên mặt kiếng lại xuất hiện một bóng người, Mạc Vấn Kiếm. Thương Miêu nhìn mặt kính, rồi ngẩng đầu nhìn phía trên, tuy rằng không có gì trên đó, nhưng Thương Miêu vẫn có cảm giác như nhìn thấy Mạc Vấn Kiếm, có chút thương cảm nói: "Hắn thật sự chuyển thế rồi... Tiểu Kiếm sẽ không chuyển thế... Hắn cũng không còn là Tiểu Kiếm nữa rồi."
"Chuyển thế?"
Phương Bình sửng sốt một chút, thấp giọng nói: "Mạc Vấn Kiếm thật sự chuyển thế sao?"
"Không biết..."
Thương Miêu có chút mất mát, vô lực nói: "Đây là thân thể của Tiểu Kiếm, nhưng không phải là Tiểu Kiếm, còn có những mùi vị khác... Có người đang khống chế thân thể của Tiểu Kiếm..."
Ánh mắt của Phương Bình trong chớp mắt thay đổi, trầm giọng nói: "Ai đang khống chế?"
"Chắc là chuyển thể của hắn..."
Thương Miêu lười biếng, càng ngày càng mất hứng. Tiểu Kiếm sẽ không chuyển thế, nếu chuyển thế, thì không còn là Tiểu Kiếm nữa. Tiểu Kiếm mà nó biết, đã chết rồi. Phương Bình cau mày, tại sao Mạc Vấn Kiếm phải chuyển thế? Hắn thực sự không hiểu. Cơ thể của hắn không đủ mạnh sao? Võ đạo thiếu hụt? Hay là, hắn muốn đi con đường khác? Hơn nữa, hắn lại còn có thể điều khiển thân thể kiếp trước, xem ra là có chuẩn bị mà đến, không giống đám lão Vương, bất ngờ phục sinh.
"Chuyển thế... lẽ nào hắn muốn thăng cấp từ cấp tám song chín giống mình?"
Phương Bình có chút nghi ngờ, Mạc Vấn Kiếm song tám thăng cấp đã rất mạnh rồi. Lẽ nào là để càng mạnh hơn? Thương Miêu bò trên mặt đất, thầm nói: "Không biết! Chắc là muốn dung hợp cơ thể hai kiếp? Hoặc là muốn tìm cách phục sinh..."
"Dung hợp cơ thể hai kiếp?"
Phương Bình hình như có chút đã hiểu, lẽ nào Mạc Vấn Kiếm muốn làm giống như Cố Thanh, tu luyện võ đạo đời này đến cực hạn, sau đó song song dung hợp? Chẳng lẽ làm thế sẽ mạnh hơn? Chưa chắc đã không thể!
Bạn cần đăng nhập để bình luận