Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1051

Phương Bình ho nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Có thể cũng có thể phục sinh, nhưng mà chuyện của mấy ngàn năm sau lận, có trời mới biết. Đời này chỉ sống cho hiện tại, sống cho lúc này, chỉ chiến đời này thôi, lão Vương, đừng chết thật nha!"
"Lần này ông đây không chết thì về ta sẽ tính sổ với ngươi!"
Vương Kim Dương chửi nhỏ một tiếng, không chọn vị trí mấy người Sắc Vi Vương qua sông, bọn họ tiếp tục hướng về phía trước, đi được một đoạn mới ngừng thở, đạp không mà đi.
Ngay lúc đạp không, Phương Bình bắt đầu nhặt đá ném loạn xạ lên mặt sông.
"Ầm ầm ầm!"
Mặt nước không ngừng có xúc tu, móng vuốt bay lên đập đá. Phương Bình không nhịn được chửi nhỏ, những yêu thú cấp chín này thật rảnh! Không có gì làm thích thủ mặt nước vậy hả! Cấp chín khác dù có con kiến bò ngang cũng chẳng thèm để ý? Mấy con này thì hay rồi, đá còn chưa rơi xuống nước đã đánh nát rồi.
Phương Bình cạn lời với thú vui "tao nhã" của đám yêu thú, tiếp tục quăng đá loạn xạ. Mấy con yêu thú kia cũng không trồi lên mặt nước, chỉ kéo dài công kích.
Liên tiếp ném đá hơn trăm lần... Đối phương không còn công kích nữa!
Phương Bình sửng sốt!
Lúc này, hắn lại thử ném đá, đối phương thật sự không công kích nữa rồi!
Phương Bình ném đá lung tung có quy hoạch, ít nhất vẫn chưa ném về phía lão Vương. Nhưng lão Vương cũng biết mục đích của hắn... Lúc này, Vương Kim Dương cũng sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn Phương Bình một cái!
Ồ đậu xanh, vậy cũng được hả?
Ném nhiều thứ quá, đám yêu thú cấp chín kia bãi công rồi!
Phương Bình trừng mắt nhìn, tiếp tục ném đá xuống sông, không có động tĩnh.
Ném tiếp, không có động tĩnh!
Ném tiếp... Vẫn không có động tĩnh!
Mà Vương Kim Dương lúc này gần đến bờ bên kia rồi, yêu thú hoàn toàn không biết, không phản ứng.
Lúc lão Vương sắp đến bờ sông bên kia, Phương Bình cũng bắt đầu hành động, đạp không bay lên đi tới đối diện.
Mà lão Vương đứng chờ trong chốc lát, sau đó mới tiếp tục tiến lên, không lâu sau đã đến bờ bên kia.
Vừa tiếp đất, Vương Kim Dương cũng học Phương Bình, bắt đầu ném đá loạn xạ có quy hoạch.
Không có động tĩnh!
Hoàn toàn không có động tĩnh!
Đợi đến khi Phương Bình an toàn qua sông, hai người bốn mắt hai mặt nhìn nhau, lát sau, Phương Bình mới khó khăn nói: "Ngươi xem, nếu ném người hoặc ném yêu thú nhiều, cuối cùng có thể ra kết quả như vậy hay không?"
Hai người cũng không ngờ quá trình qua sông lại thuận lợi như vậy.
Những yêu thú cấp chín kia lại bãi công!
Vương Kim Dương lắc đầu một cái, ta làm sao biết.
Hơn nữa, dù sao tảng đá cũng là vật chết, nếu là vật sống, có lẽ đối phương sẽ tấn công thì sao.
Phương Bình vuốt cằm suy tư nói: "Lần sau thử xem, bắt mấy trăm tên võ giả địa quật đến ném xuống sông thử xem, biết đâu được thì sao! Nếu mà như vậy, lần sau không có ta, các ngươi cũng có thể qua sông rồi."
Vương Kim Dương tâm mệt nói: "Một lần là được rồi!"
Hắn không muốn lại đến nữa đâu!
Phương Bình cười híp mắt nói: "Vậy cũng không hẳn, nói thật, có những lúc, mọi chuyện sẽ không xảy ra theo ý ngươi đâu, có lẽ lần sau ngươi sẽ qua sông một mình thì sao? Cho nên ít nhiều cũng phải giữ kinh nghiệm như này. Bây giờ nhìn lại, những yêu thú cấp chín dưới biển này cũng ngốc lắm chứ bộ, chưa chắc đã đáng sợ như vậy. Đám người thành Sắc Vi... thật ngu.
Biết đâu làm thịt mấy con yêu thú quăng xuống biển, mấy con yêu thú dưới biển ăn no rồi cũng sẽ không ra tay thì sao? Hoặc là cứ thẳng thắn qua sông đi, ít gây tiếng động một chút, đừng gây ra tiếng động to như hồi nãy, biết đâu đối phương cũng sẽ không ra tay thì sao?
Ta thấy có lẽ là tư duy quán tính gây ra. Mấy tên này biết ở đây có yêu thú, cho nên sợ hãi, lo lắng, chỉ biết mạnh mẽ băng qua sông...
Ngươi trực tiếp bay qua, đám yêu thú này chưa chắc sẽ công kích. Bọn họ vừa qua vừa kêu la thảm thiết, vừa bay ầm ầm, nổ đùng đùng các kiểu, gây tiếng động quá lớn, quấy rối người ta nghỉ ngơi, không thịt bọn họ thì thịt ai!"
Vương Kim Dương sắp không chịu nổi được hắn lải nhải, đau đầu nói: "Dù sao đi nữa thì chúng ta cũng đã qua sông rồi, có phải ngươi cũng nên trả quần áo cho ta rồi không? Hơn nữa, sao ngươi không cởi quần lót?"
Phương Bình cười híp mắt: "Quần lót của ta khít lắm, không cần lo."
"Ngươi..."
Vương Kim Dương thật sự tức muốn hộc máu, gầm nhẹ nói: "Trả lại quần áo cho ta!"
"Đáng tiếc, điện thoại di động không dùng được, nếu không thì... he he."
Phương Bình thật muốn chụp ảnh!
Đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp, nếu có thể chụp được ảnh, có thể vơ vét lão Vương, uy hiếp lão Vương, hoặc bán ảnh cho người hâm mộ. Trời ơi, hơi bị lời luôn. Thành tựu của lão Vương càng lớn, hình ảnh sẽ càng đáng giá. Tiền đề là, mình phải luôn mạnh hơn hắn, nếu không sẽ bị hắn đánh chết mất.
"Phương Bình! Ông đây muốn làm thịt ngươi!"
Thấy Vương Kim Dương sắp bùng nổ rồi, Phương Bình vội vàng lấy quần áo ra, cười nói: "Đùa tí cho bớt áp lực ấy mà, hơn nữa, đừng la hét, nếu thành chủ thành Sắc Vi còn chưa đi xa, hai đứa mình xong đời đó."
Vương Kim Dương vừa mặc quần áo, vừa thấp giọng mắng: "Ngươi biết nguy hiểm, còn có thời gian rảnh rỗi làm chuyện vô nghĩa!"
"Đó không phải vì ta căng thẳng sao?"
Phương Bình thở dài, sau đó lại cười nói: "Hồi hộp quá, chúng ta bay nhảy dưới mắt nhiều cấp chín như vậy, thật mẹ nó kích thích, hồi hộp sắp điên luôn, này lão Vương, lần này ta không phải bán sống bán chết rồi chạy thoát khỏi sự truy sát của cấp chín rồi!
Ngươi xem, chúng ta đã gặp bao nhiêu cấp chín? Một đám luôn đấy! Vậy mà còn sống nhăn răng nè, ghê chưa ghê chưa?"
"Bớt xàm đi!"
Vương Kim Dương mặc quần áo xong, không thèm để ý hắn, nhìn chung quanh một lần, sắc mặt nghiêm túc nói: "Có cảm giác được không?"
"Ừm, khá là tĩnh mịch, không có chút tiếng động nào, giống như không có sự sống!"
Phương Bình cảm nhận được bên bờ sông bên này thật sự rất tĩnh mịch. Cảm giác không có bất cứ hơi thở sự sống nào!
Không phải cảm giác, mà thật sự không có sự sống!
Nơi này có cây cối... Lại dường như không có chút sự sống nào, âm u đầy tử khí.
"Vậy là đến Giới Vực Chi Địa rồi sao? Khu vực phong cấm ở đâu?"
Phía trước là một khu rừng khá âm trầm, nhìn có vẻ hơi khủng bố.
Phương Bình cảm nhận xung quanh một chút, bỗng nhiên nhíu mày nói: "Lão Vương, không có năng lượng!"
"Hả?"
Vương Kim Dương cảm nhận một hồi, chớp mắt biến sắc, khó tin nói: "Tại sao lại như vậy!"
Nơi này không cảm ứng được bất cứ năng lượng nào!
"Vậy... một khi khí huyết hoặc năng lượng bị hao hết thì làm sao bây giờ?"
Phương Bình không lên tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Cấm Kỵ Hải, trầm giọng nói: "Đối diện có năng lượng, bên này không có... hừm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hình như bị chia nhỏ thành hai thế giới!
Là Cấm Kỵ Hải ngăn cách không cho năng lượng lan tỏa, hay là do vết nứt không gian dẫn đến những thứ này?
Nếu là Cấm Kỵ Hải... Vậy có phải các khu vực của Cấm Kỵ Hải đều không có năng lượng? Năng lượng đó đi đâu?"
Nói xong, Phương Bình liếc mắt nhìn nước biển, trầm giọng nói: "Chẳng lẽ... nước biển Cấm Kỵ Hải có tác dụng hấp thụ năng lượng? Lão Vương, từng có người hoạt động trên Cấm Kỵ Hải sao? Ý ta là khu vực gần biển..."
Vương Kim Dương nặng nề nói: "Không biết, bởi vì từ khi chúng ta bước vào địa quật, tất cả mọi người đều khuyên chúng ta đừng đi đến bờ biển! Càng không được đi trên biển, cực kỳ nguy hiểm!
Hơn nữa, võ giả địa quật cũng không hoạt động ở khu vực gần biển, bờ biển cũng không có thứ gì tốt, cho nên bình thường chúng ta sẽ không đi.
Đương nhiên, thực ra cũng có người đã đi qua, một số người thậm chí bắt được một số sinh vật trong biển ăn uống. Nhưng đều là ở cạnh bờ biển, còn chân chính đi trên biển thì ta thật sự không biết có hay không."
"Nói như vậy, ngươi cũng không thể xác định nguyên nhân năng lượng biến mất rồi." Phương Bình mê mang nói: "Vậy thì một khi mọi người dùng hết năng lượng dự trữ, phải dựa vào sức mạnh cơ thể để chiến đấu rồi?"
"Ừm, nhưng dù dựa vào sức mạnh cơ thể, đến cao cấp, đặc biệt là kim thân cấp tám, cường giả cấp độ này vô cùng mạnh mẽ! Chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể cũng có thể dễ dàng xé xác hai đứa mình, ngươi đừng có nảy ra ý định xấu xa gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận