Toàn Cầu Cao Võ

Chương 999: Dù Ngược Dòng Ta Vẫn Bước (2)

Tối ngày 24 tháng 4.
Ký túc xá.
Phương Bình đang thu dọn đồ đạc, Trần Vân Hi gõ cửa vào phòng.
Cô yên lặng nhìn Phương Bình thu dọn đồ đạc trong phòng, Trần Vân Hi cắn môi, đột nhiên nói: "Phương Bình, ta phải về Kinh Nam trước rồi."
Phương Bình nhìn cô, nghi hoặc nói: "Về thăm ba mẹ sao?"
"Không... Không phải... Ta về Kinh Nam ở một thời gian, có lẽ mấy tháng tới sẽ không về Ma Đô."
"Hả?"
Trần Vân Hi hít sâu một hơi, nói: "Trước khi đi Thiên Nam, ông nội đã gọi điện cho ta, nói có để lại một ít thứ gia tăng thực lực, đồ để ở Kinh Nam Võ Đại.
Lần này trở về lấy đồ... Sau đó ta muốn đi Kinh Nam địa quật rèn luyện một chút.
Ở Ma Võ, ta không có cơ hội rèn luyện, bao gồm Ma Đô địa quật, hiện tại những người như chúng ta cũng không có nhiều cơ hội để thể hiện.
Bên Kinh Nam địa quật không ác liệt như bên này, võ giả cao cấp rất ít ra tay, võ giả sơ cấp trung cấp có nhiều cơ hội hơn."
Phương Bình vừa thu dọn tài liệu trên bàn vừa nói: "Vân Hi... Ngươi không cần khiến bản thân bị áp lực nhiều như vậy, ngươi không giống như bọn ta, thứ bọn ta có ngươi chưa chắc có, cho dù là ta hay là Lý Hàn Tùng bọn họ, đều không giống ngươi..."
"Ta biết, có điều ta cũng biết phải nỗ lực mới có được thành công."
Trần Vân hi cắn môi, trầm mặc một lát, tiếp tục nói: "Học trưởng Tần không có thiên phú nhưng hắn vẫn nhanh chóng bước vào cấp năm trung kỳ, mặc dù không bằng các ngươi, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu.
So với học trưởng Tần, thiên phú của ta tốt hơn nhiều, còn có ông nội giúp đỡ, ta bị tụt lại phía sau là do vẫn chưa đủ cố gắng."
Là võ giả gần tôi cốt gần ba lần, mặc dù nói võ giả tôi cốt hai hay ba lần, nhưng đến giai đoạn trung cấp, ngoại trừ có ưu thế về khí huyết và thế chất thì trên phương diện khác đều như nhau.
Nhưng bao nhiêu lần tôi cốt thực ra chính là thiên phú mạnh hay yếu.
Thiên phú càng mạnh, hiệu xuất hấp thụ chuyển hóa năng lượng càng cao, mấy lần tôi cốt, không phải chỉ là vấn đề về trình độ tôi cốt của võ giả sơ cấp.
Nếu so sánh, Tạ Lỗi, Trần Vân Hi và Tần Phượng Thanh cùng dùng một viên thuốc, Tạ Lỗi có thể chuyển hoá thành tám phần mười, Trần Vân Hi ít nhất cũng có thể chuyển hoá thành bảy phần mười, mà Tần Phượng Thanh... có lẽ cũng chỉ có năm phần mười.
Đây chính là chênh lệch về thiên phú, đương nhiên, võ giả hiện đại cũng không quá xem trọng thiên phú.
Hiệu suất hấp thụ chuyển hoá càng cao không có nghĩa giỏi hơn người khác, không ít Tông sư thực ra cũng chỉ là võ giả tôi cốt một lần, rất nhiều võ giả tôi cốt hai lần, cả đời vẫn là võ giả sơ cấp.
Phương Bình thu dọn xong tài liệu, nhìn cô một lúc, lần nữa nói: "Ngươi bây giờ cũng là cấp bốn trung kỳ, võ giả ở mức này không phải là yếu kém. Không phải là con nít tay trói gà không chặt.
Nếu như ta là cấp chín tuyệt đỉnh, ta nhất định sẽ nói không nên đi, bởi vì ta có thể bảo vệ các ngươi.
Ngươi làm một võ giả khí huyết cũng rất tốt, thực lực kém chút cũng không sao.
Nhưng ta chỉ là cấp sáu... ta không thể đưa ra lời hứa và bảo đảm.
Ngươi muốn đi thì đi đi, bảo vệ tốt bản thân..."
Nói xong, Phương Bình quay người vào phòng, một lát sau ấy ra một cái túi, đưa cho cô nói: "Trong đây có một ít đá năng lượng và ba quả Bách Thối, hiện tại ta cũng không dùng được, quả Bách Thối cũng dùng hết rồi, cũng không biết có đủ cho ngươi tu luyện đến đỉnh cấp bốn không.
Ngoài ra... Vẫn còn một ít sinh mệnh tinh hoa, nếu như bị thương, tiết kiệm dùng một chút, bình thường dùng thuốc là được.
Ngươi đến phòng hậu cần lấy nhiều thuốc chút, cũng không cần dựa cả và ông nội của ngươi, dù sao ông ấy cũng là người đứng đầu Kinh Nam Võ Đại, Trần gia cũng không phải chỉ có một mình ngươi là hậu bối.
Trừ vào điểm thưởng của ta, dù sao điểm thưởng của ta cũng nhiều."
Phương Bình nói xong, cười nói: "Không được từ chối..."
Trần Vân Hi yếu ớt nói: "Không từ chối."
Phương Bình bị nghẹn một chút, bật cười nói: "Ngươi thật thẳng tính, cũng được cứ như vậy đi. Ngoài ra, đi làm một bộ áo giáp cấp sáu mặc lên..."
"Ông nội đã chuẩn bị cho ta áo giáp yêu thú cấp bảy rồi." Trần Vân Hi nhỏ giọng trả lời.
Phương Bình lại lần nữa nghẹn lời, thẹn quá hóa giận nói: "Lần sau ta nói, không được chen ngang!"
Đang nói hay, đang muốn thể hiện bản lĩnh của một người đàn ông, ngươi thì hay rồi... Ông nội cho ngươi áo giáp yêu thú cấp bảy, rất giỏi sao?
Ngươi cho rằng ta không có hả?
Được rồi, Phương Bình quả thật không có.
Có điều nửa kim thân của hắn chưa chắc đã kém áo giáp yêu thú cấp bảy, cũng gần bằng cấp tám.
Áo giáp yêu thú cấp tám kim thân mới có tác dụng lớn với hắn.
Đáng tiếc, Ma Võ không có.
Lão hiệu trưởng từng diệt một con, nhưng những thứ đó cầm đi đổi lấy nguyên liệu chế tạo thần binh rồi, những thứ khác bình thường cũng không đổi được nguyên liệu quý, cuối cùng mới có thần binh của Ngô Khuê Sơn.
Những tên thành Trấn tinh ngược lại có, có điều Phương Bình đã lấy năm thanh thần binh của người ta rồi, còn muốn lấy áo giáp nữa thì không dễ nói.
Nghĩ thì như vậy, Phương Bình tự đắc nói: "Ông nội ngươi đã chuẩn bị cho ngươi áo giáp cấp bảy, qua vài ngày nữa, ta tặng ngươi một bộ áo giáp cấp tám, bộ áo giáp ông nội ngươi tặng có mất cũng không sao!"
Trần Vân Hi nở nụ cười xán lạn, vội vàng gật đầu, chần chừ chốc lát, nhỏ tiếng nói: "Áo giáp cấp bảy rất đắt, làm mất cũng không sao chứ?"
Phương Bình cạn lời, ta chỉ mới nói như vậy.
Thật sự có thể mất à!
Huống hồ, áo giáp cấp tám, ta cũng chỉ nói như vậy thôi, người có thứ này sẽ không bán, người không có mua không được.
Ngoại trừ mình tự đi hoặc là Ma Võ đi tiêu diệt yêu thú cấp tám.
Ma Võ hiện tại cũng chỉ có Ngô Khuê Sơn và lão Lý có thực lực này, lão Lý không thích hợp ra tay, Ngô Khuê Sơn có thể giết yêu thú cấp tám hay không cũng phải dựa vào may mắn
Phương Bình cũng không nói nhiều nữa, Trần Vân hi cũng không nói nữa.
Cô giúp Phương Bình thu dọn phòng xong liền rời khỏi ký túc xá của Phương Bình, trở về ký túc xá của mình, cầm hành lý đã thu dọn xong chuẩn bị trở về Kinh Nam trong đêm.
...
Sân thượng ký túc xá.
Phương Bình nhìn bóng người mỏng manh mà trong lòng phức tạp.
Ở thời đại này, nữ võ giả không phải là ở nhà giúp chồng dạy con là được.
Trần Vân Hi đến cảnh giới này cũng sẽ tự tìm con đường võ đạo của chính mình, chấp hành nhiệm vụ và tìm cơ duyên của bản thân.
Lần này, hắn nhìn Trần Vân Hi rời đi, cô đi Kinh Nam địa quật, có an toàn không? Có gặp phải nguy hiểm không?
Phương Bình không biết!
Lúc này, Phương Bình đột nhiên cảm nhận được cảm xúc của Trần Vân Hi mỗi lần cô tiễn hắn rời đi.
Trong ánh đèn mờ, Trần Vân Hi dần dần biến mất.
Cả khu ký túc xá đều yên tĩnh hẳn.
Càng lúc càng có nhiều người rời khỏi trường học, đi tìm cơ duyên võ đạo của chính mình.
Từ khi Ma Đô địa quật bị phong tỏa đã có rất nhiều người rời khỏi trường học, đi đến địa quật khác, đi tham gia những trận đấu thuộc về bọn họ.
Tạ Lỗi đi rồi, đi rất lâu rồi, từ khi học kỳ bắt đầu, Phương Bình đã không còn nhìn thấy hắn.
Học trưởng Lương Phong Hoa, Diệp Kình, Lương Hoa Bảo, bọn họ cũng đường ai nấy đi, đến các địa quật, bây giờ vẫn chưa trở về.
Triệu Lỗi và Phó Xương Đỉnh mấy ngày trước cũng đã đột phá lên cấp bốn, hai người cùng nhau rời đi.
Dương Tiểu Mạn, Phương Bình đã rất lâu không nhìn thấy cô, không biết cô đang bế quan hay là đi địa quật rồi.
Cô gái Triệu Tuyết Mai kiên cường, hai ngày trước cũng cầm trường côn hợp kim, đi thẳng không ngoảnh đầu, trước khi đi Phương Bình không đi tiễn, nhưng cũng giống như ngày hôm này, đứng trên sân thượng nhìn cô rời đi.
"Võ giả của thời đại này..."
Ngay lúc này, Phương Bình bỗng nhiên không biết phải nói làm sao.
Võ giả của thời đại này, đau thương không?
Có lẽ đau thương, có lẽ cũng hạnh phúc.
Bao nhiêu người một đi không trở lại.
Lại có bao nhiêu người tỏa sáng ở cái thời đại này.
Tỏa sáng chói mắt hơn nhiều so với võ giả trăm ngàn năm qua!
Không có võ giả thời đại nào như võ giả thời đại này!
Dù ngược dòng ta vẫn bước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận