Toàn Cầu Cao Võ

Chương 248: Khách hàng lớn Phương Bình (2)

Thầy Lý thở dài nói: "Em xem em kìa, muốn mà không nỡ mua, vậy hỏi cũng như không.
Vũ khí tốt đều không rẻ đâu.
Em lại muốn mạnh mẽ một chút, mạnh mẽ cũng có nghĩa là trọng lượng không nhẹ.
Thanh đao này ít ra còn nhẹ, có 32 cân, có những thanh nặng trên trăm cân cũng có!
Hợp kim cấp F tuy rằng cũng có thể chế tạo, nhưng bây giờ võ giả dưới cấp ba đều dùng vũ khí hợp kim cấp F, em cũng chẳng có ưu thế gì, làm sao mà sắc bén như hợp kim cấp D được.
Em thử nghĩ đi, một đao chém đứt binh khí của người khác, có thể tiện thể chém chết đối phương, hay là cầm một thanh đao chém cả nửa ngày, chém mệt gần chết mà chỉ có mấy vết đao hằn lên, cái nào tốt hơn?
Phương Bình cười khổ nói: "Hợp kim cấp D sao mà chém đứt được hợp kim cấp F?"
"Chỉ cần em có ưu thế về khí huyết, kết hợp thêm chiến pháp dành cho binh khí, một đao chém đứt không phải chuyện đùa đâu!"
"Quá đắt rồi..."
"Bữa nay tôi thấy em rất thuận mắt, tôi làm chủ, 300 điểm thưởng thôi, còn lại tôi ù cho em!"
Thầy Lý nói chuyện rất thản nhiên: "Học sinh thiên tài như em nên dùng binh khí như thế này, không đủ điểm thưởng cũng không sao, có thể dùng bất cứ thứ gì khác để đặt cọc, tôi làm chủ cho em, nhà trường cũng sẽ đồng ý!"
Phương Bình nghi ngờ nhìn ông ấy một hồi, lát sau mới nói: "Thầy ơi, em là cháu nội thất lạc nhiều năm của thầy hả?"
"Khụ khụ…"
"Nói nhảm cái gì đó!" Thầy Lý cũng cạn lời.
"Vậy là thầy đang lừa em hả?"
"Ra chỗ khác chơi đi, tôi cần gì phải lừa em? Em có đổi hay không? Không đổi thì thôi…"
Phương Bình suy nghĩ một chút, lấy ra một thanh đại đao, hai con dao găm bằng hợp kim cấp F, tay gấu bằng hợp kim cấp D ra.
"Thầy ơi, thanh đao này mấy ngày trước em mới dùng 40 điểm thưởng để đổi, cái tay gấu này cũng dùng 10 điểm thưởng, hai con dao găm này nữa, ít nhất cũng phải 40 điểm thưởng.
Tổng cộng là 90 điểm, em thêm cho thầy 60 điểm nữa, thầy coi…"
"Biến!"
Thầy Lý bộc phát khí huyết khắp người, ép Phương Bình vội vã lùi về sau.
Ông ấy hiện rất bực mình, tổ cha nó, thằng ranh này từ đâu chui ra không biết!
Binh khí hơn 300 điểm, mà nó ra giá có 60 điểm?
Nó nghĩ chỗ mình là cái chợ bán rau chắc!
Phương Bình vừa lùi về sau, vừa kêu oan nói: "Thầy ơi, em thật sự không có nhiều điểm thưởng như vậy, 60 điểm đó là do em tiết kiệm ăn uống mà còn đó thầy.
Không được thì 61 nha…"
"Em có cút khuất mắt tôi hay không?" Thầy Lý giận dữ!
Hai người náo loạn không nhỏ, khiến không ít người liếc mắt nhìn sang.
Phương Bình cười làm lành nói: "Thầy ơi, đừng nóng mà, hay là vậy đi, em thêm 20 điểm nữa, 81 điểm, hơn nữa, đồ vật em đưa ra cũng đáng giá 90 điểm rồi, 171 điểm lận đó thầy!
Thầy nghĩ xem, ngoại trừ em, còn có mấy ai sẽ muốn đổi thanh đao này chứ?
Võ giả cấp một, cấp hai sao mà có khả năng đổi, võ giả cấp ba lại muốn nhanh chóng lên cấp bốn, cũng không cần cái này.
Nếu như em đoán không sai, thanh đao này hẳn phải phủ bụi trong kho của thầy lâu lắm rồi.
Trường học cũng sắp tham gia thi đấu giao lưu rồi, em mà không có vũ khí thuận tay để dùng, vậy đấu giao lưu phải làm sao bây giờ?
Hơn nữa, em cũng đâu phải loại người keo kiệt…"
Thầy Lý lườm cậu một cái, lúc này mới thu lại khí thế, hừ nói: "Những vũ khí này của em, lúc thu về làm gì được giá cao như vậy, hàng xài rồi, tính gộp lại cho em 50 điểm là đã tốt lắm rồi!
Em thêm 200 điểm vào, tôi chịu thiệt thòi một chút, sẽ bù số còn lại cho em…"
Phương Bình quay đầu bước đi, mua không nổi thì nghỉ, không mua nữa!
"180 điểm!"
"Ơ hơ, em còn dám cò kè với tôi? 160 điểm, không mua thì thôi, bỏ lỡ cơ hội này thì em cũng chẳng còn cơ hội khác nữa đâu.
Em cứ thử đi ra ngoài hỏi đi, vũ khí hợp kim cấp D em mua ở mấy tiệm binh khí, có cái nào không 300 ngàn/kg trở lên, đó là chưa tính phí chế tạo!"
Phương Bình dừng chân một chút, suy nghĩ chốc lát, quay đầu lại nói: "Thầy ơi, không lấy điểm thưởng, thầy lấy 4,5 triệu tiền mặt được không?"
"Hả?"
Thầy Lý hơi kinh ngạc, liếc mắt nhìn cậu, thằng ranh này dùng tiền mặt mua, chứ không dùng điểm thưởng à?
4,5 triệu tiền mặt cũng đổi được 150 điểm rồi.
Nhưng có nhiều học sinh, có điểm thưởng chứ không có tiền, vẫn không muốn đổi điểm thành tiền, bởi vì mua đồ bằng điểm thưởng thì lời hơn.
Nhưng không phải Phương Bình đang thiếu tiền sao?
Lần trước đã mua được không ít thuốc đem bán mà?
Mặc dù vẫn còn ngờ vực, thầy Lý suy nghĩ một chút, sau đó vẫn nói: "Em thật sự muốn như vậy thì được thôi."
Dùng tiền mua thì hơi tốn kém, tuy Phương Bình dùng kế vặt, dựa vào cái giá 300 ngàn/kg kia để ra giá lại với mình, nhưng 4,5 triệu cũng đủ giá vốn rồi.
Huống chi, Phương Bình còn đưa hết những vũ khí trong tay cậu đặt về rồi.
Tính ra, nơi đổi điểm cũng không bị lỗ, còn có thể kiếm một chút lời.
Phương Bình hơi đau lòng, nhưng cậu cảm giác mình không chịu thiệt, tuy rằng tốn kém không ít, nhưng nếu ra ngoài mua, vũ khí hợp kim cấp D đúng là rất đắt.
Cùng lắm, sau này không dùng nữa thì lại bán đi!
Mấy thứ này, chỉ cần không bị hư hỏng hoàn toàn, dù là hàng xài rồi thì giá cả cũng không thấp.
Hơn nữa, Phương Bình cũng biết thêm một chuyện, chỗ đổi điểm cũng có thể trả giá, lần sau nhất định phải chú ý.
Tốn 4,5 triệu và tất cả các vũ khí đang có trên người, trừ đôi giày chiến, Phương Bình đổi được thanh Phượng Chủy Đao.
Vuốt ve nhẹ thanh đao, Phương Bình lẩm bẩm: "Vũ khí giá trị cả chục triệu… Mình ngày càng xa xỉ rồi!"
Lần trước dùng 40 điểm đổi lấy đôi giày, cậu đã cảm thấy mình rất xa xỉ không có biên giới rồi.
Bây giờ tốn thêm gần chục triệu… Đương nhiên, trên thực tế cũng không nhiều như vậy, nhưng Phương Bình tự động gắn mác chục triệu vào.
Món đồ này mà ra ngoài mua thì giá trị cũng gần nhiêu đó.
Thấy cậu đang than thở, thầy Lý cũng than thở: "Lần này thiệt thòi lớn rồi, cũng may là xem trọng em còn có thể kiếm thêm điểm thưởng, nếu không, muốn dùng cái giá này để đổi Phượng Chủy Đao, nằm mơ!"
Phương Bình không để ý ông ấy, quả là gian thương!
Thở dài một hơi, Phương Bình ngẩng đầu lên nói: "Thầy ơi, đổi cho em 50 viên Khí Huyết Đan phổ thông đi…"
Thầy Lý xém chút sặc chết, thằng nhóc này có bị bệnh không?
50 viên Khí Huyết Đan là 150 điểm thưởng, ngang ngửa với giá 4,5 triệu. Nếu bây giờ Phương Bình lấy thuốc đem bán, cùng lắm cũng chỉ được giá đó.
Đây chẳng phải là làm điều thừa sao?
"Tiểu tử thối, em…"
Thầy ơi, em dùng để tu luyện!"
"Cũng không cần nhiều như vậy…"
"Em dùng một viên, quăng một viên, có tiền, tùy hứng…" Phương Bình bĩu môi.
"Cái thằng nhóc này!
Thầy Lý hoàn toàn không còn lời nào để nói, nhưng vẫn đổi cho Phương Bình 50 viên Khí Huyết Đan phổ thông.
Đợi đổi được thuốc rồi, nhìn 11 điểm thưởng còn lại, lại nhìn tin nhắn thông báo mới gửi đến điện thoại di động, tài khoản ghi có: 1,5 triệu, Phương Bình thở dài 1 hơi.
Tiêu tiền quá nhanh rồi!
Cũng may, đổi được thuốc, hệ thống lại cho thêm 500 ngàn điểm tài phú, nếu bây giờ đem bán 100 viên Khí Huyết Đan phổ thông và vài viên thuốc khác, có thể sẽ có thêm chừng 1 triệu điểm tài phú trở lên.
Tính như thế, cũng không thiệt thòi, ít ra điểm tài phú cũng tăng lên rất nhiều.
Lần sau đến chỗ đổi điểm, tốt nhất thanh toán bằng tiền mặt, còn điểm thưởng kiếm được thì để đổi thuốc.
Lại vuốt nhẹ thanh Phượng Chủy Đao trong tay, Phương Bình không trực tiếp cầm đao ra ngoài, mà tách đao ra làm ba đoạn.
Suy nghĩ một chút, lại quay đầu nói: "Thầy ơi, em bỏ ra nhiều tiền như vậy, thầy không cho em thêm cái hộp để đựng sao thầy?"
"Thằng quỷ, bản lĩnh tính toán cũng không yếu hen…"
Thầy Lý không nói gì, nhưng vẫn cho người đưa Phương Bình một cái hộp dài bằng gỗ.
Phương Bình đặt ba đoạn của Phượng Chủy Đao vào trong hộp, nhìn lại toàn thân không còn dư giả gì, lại thở dài, bước chân nặng nề rời đi.
Cậu vừa rời đi, thầy Lý đã buồn cười nói: "Lần sau lại đề cử cho thằng nhóc này mấy món hàng tồn kho vậy!"
Tân sinh viên có tiền như Phương Bình không nhiều.
Cho dù là những người như Phó Xương Đỉnh, trong nhà có tiền, nhưng cũng không có nghĩa là Phó Xương Đỉnh có thể tùy tiện sử dụng mấy triệu hay chục triệu để mua một món vũ khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận