Toàn Cầu Cao Võ

Chương 607: Lần sau hai ta cùng đi đào mỏ

Điền Mục vốn tọa trấn ở địa quật phía Bắc, thân phận lại là Đại tướng của Quân bộ, đương nhiên, không thực sự điều binh.
Quân bộ có quân hàm Đô úy, Đô thống, Tướng quân, Đại tướng quân. Còn xưng hô thì nhiều, gặp Đô thống, hô một tiếng Tướng quân cũng được, gặp Tướng quân, hô một tiếng Tư lệnh cũng không thành vấn đề, hoặc là thẳng thắn gọi thủ trưởng cho xong. Nhưng quân hàm là quân hàm, hai thứ này không xung đột.
Phương Bình từng thấy hình Điền Mục, hội võ đạo đều có tư liệu của võ giả đã tốt nghiệp. Hơn nữa, lần trước hiệu trưởng trở về, cũng sơ tình huống, Điền Mục chính là một trong những tông sư ngày đó vào thành, hơn nữa còn là cường giả đỉnh cấp.
Chân chính cường giả kim thân cấp 8!
Cường điệu như vậy là vì ông ấy không giống với đám người hiệu trưởng, bị bệnh tật quanh năm, kim thân cũng sắp biến mất, thực lực còn kém hơn đám cường giả kim thân đỉnh cấp, chỉ có thể lấy mạng đổi mạng.
Điền Mục không giống. Dù là Ngô Khuê Sơn cũng không bằng Điền Mục, bởi vì Ngô Khuê Sơn đột phá không lâu bằng Điền Mục.
"Có lòng tin?" Tông sư họ Khấu buồn cười nói: "Cậu còn muốn có lòng tin để làm gì? Để bắt chẹt tông sư cấp chín ư?"
Phương Bình tức khắc cười gượng.
Khấu Lão cũng không tiếp tục trêu ghẹo cậu, ông ngừng cười, nói ngay vào điểm chính: "Lần này hai đứa đi đâu?"
"Lang Đầu Sơn."
"Lang Đầu Sơn?" Khấu lão nhìn về phía Điền Mục, nói: "Lang Đầu Sơn có cao cấp sao?"
"Không biết."
"Tôi không đi qua."
"Tôi đi qua một lần, không phát hiện."
Điền Mục không quen lắm, suy nghĩ một chút nói: "30 năm trước ta có đi qua Lang Đầu Sơn, nhưng chỉ đi ngang qua, không vào sâu."
Đúng lúc này, một vị trung niên cao to tiến vào, mở miệng nói: "Lang Đầu Sơn có cao cấp, nhưng vẫn rất biết điều, mấy lần đại chiến đều không ra tay, nhưng tôi từng gặp một lần, có lẽ có quan hệ với Lang Quân Đại thống lĩnh của thành Thiên Môn.”
"Ngô trấn thủ."
"Ngô trấn thủ, ngươi gặp rồi sao?"
Người vừa bước vào chính là trấn thủ sứ phía Nam, Ngô Xuyên.
Ngô Xuyên nói xong, liếc Phương Bình, tự tiếu phi tiếu nói: "Vừa nãy gọi sư huynh vui vẻ lắm mà? Thấy tôi, sao lại không chào hỏi?"
Phương Bình mờ mịt, sau đó giống như nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: "Hóa ra là Ngô sư huynh, mắt em không tốt, không nhận ra được, sư huynh chói lóa quá đó mà…"
"Không dám, người nào đó muốn khai trừ Ngô Xuyên tôi cơ mà."
Phương Bình tiếp tục mờ mịt, trong lòng lại đang điên cuồng mắng.
Ông đây chỉ nhắc qua với Hoàng Cảnh và Ngô Khuê Sơn, sao Ngô Xuyên lại biết?
Hai vị hiệu trưởng lại bán đứng mình!
Đây chính là tông sư cường giả cấp chín, hơn nữa còn là cường giả trong cường giả, đứng hàng thứ chín, chỉ đứng sau Tông Phái Liên Minh minh chủ Triệu Hưng Võ.
Ngô Xuyên cũng không tiếp tục hù dọa cậu, hỏi: "Nói rõ hơn đi…”
Phương Bình vội vàng kể lại chuyện trước đó.
Ngô Xuyên trầm ngâm nói: "Giảo đã đột phá đến cấp tám sao? Chẳng trách gần đây Giảo Vương lâm mở rộng, cũng may là không mở rộng về phía Nam."
Phía Nam chính là thành Hy Vọng.
"Ngô sư huynh, tên kia đã chết sao?"
"Không." Ngô Xuyên lắc đầu nói: "Thành chủ thành Thiên Môn ra tay, nhưng người kia bị thương không nhẹ, tôi cảm giác được, khí thế uể oải, bị trọng thương, chỉ có thực lực cấp bảy, nếu không phải thành chủ thành Thiên Môn cứu viện đúng lúc, thì hắn đã chết rồi.
Ta vừa mới chuẩn bị chặn lại… thì thành Đông Quỳ có chút động tĩnh, thành chủ Đông Quỳ xuất hiện đe đọa, đáng tiếc Phạm lão vừa rời đi, nếu không, ngăn cản hai người này, Giảo hẳn có thể đánh giết đối phương."
Hoa Quốc có quá nhiều địa quật, cường giả cấp chín cũng rất bận bịu. Một địa quật tối đa chỉ có thể có một cường giả cấp chín ở lại lâu dài.
Ngô Xuyên thân là Trấn thủ sứ phía Nam, lần này đến địa quật vẫn không đi, cường giả cấp chín gần đây lại có việc, đúng lúc ra ngoài. Bằng không, có hai cấp chín ngăn cản hai người kia, Giảo sẽ có thể đánh giết đối phương, giết bớt một vị chiến lực cao cấp của địa quật.
Ngô Xuyên cũng không quá tiếc nuối, lại cười nói: "Như vậy cũng tốt, lần này thành chủ thành Thiên Môn đã triệt để đắc tội Giảo, yêu vương thù rất dai."
"Yêu vương?" Phương Bình hơi nghi hoặc một chút.
"Yêu thú cao cấp cũng có thể xưng vương, đương nhiên, chỉ là chúng ta quen gọi thôi.”
Ngô Xuyên lại nói: "Gần đây nghiên cứu của chúng ta với địa quật có đột phá, cũng đã phiên dịch được một ít tư liệu, ở địa quật, cấp bảy có thể xưng là Thống Lĩnh, cấp tám là Tôn Giả, cấp chín mới là Vương.
Nên mới nói, gọi Thú Vương không đúng lắm, đương nhiên, cũng không đáng kể, tên gọi khác mà thôi.”
Phương Bình nghe vậy lẩm bẩm nói: "Hèn chi Giảo nghe thấy mình gọi nó là Giảo đại vương, nó lại thích như vậy…"
Bộ chỉ huy chớp mắt yên tĩnh lại.
Mọi người dồn dập nhìn về phía Phương Bình, Ngô Xuyên cau mày nói: "Cậu từng giao lưu với Giảo?"
"Tên nó không phải Giảo, thật ra tên của nó là Kim Giác Thú Vương… Em nghe tên cường giả địa quật kia gọi vậy, lẽ nào hắn cũng nịnh nọt Giảo?"
"Đừng nói những chuyện này." Ngô Xuyên cắt lời cậu, lại giải thích: "Vương là Vương, gọi Giảo là Thú Vương, nói rõ Giảo là con Kim Giác Thú mạnh nhất trong vùng, Giảo cũng không phải là chỉ có một. Kẻ mạnh nhất bộ tộc sẽ được gọi là Thú Vương, Thú Vương cấp 4, cấp 5 cũng có.”
"Thì ra là vậy..."
Ngô Xuyên hơi đau đầu nói: "Trở về đề tài chính, nói chuyện Giảo đi."
"Há, em quen biết Giảo rất lâu rồi…"
Mọi người lại lần nữa không nói gì, ngươi mới đi vào hai lần, đã quen biết rất lâu?
Nhưng Phương Bình nói lần trước cậu đã gặp, hơn nữa còn cùng sống chung một đêm, sắc mặt mọi người hơi khác thường. Phương Bình tìm đường chết như vậy, thế mà còn sống!
Điền Mục cảm thấy hứng thú nói: "Em nói, em cho nó ăn khí huyết, nó không giết em?"
Phương Bình lắc đầu nói: "Không phải, Giảo rất thông minh, chỉ sợ nó xem em như lương thực dự trữ, các cường giả khác đều bị nó hút không còn một giọt máu, có lẽ vì em biến dị, khí huyết khôi phục cực nhanh, có thể không ngừng bổ sung khí huyết cho nó.
Hơn nữa, lần trước có lẽ nó đang thăng cấp, em lại dẫn một số võ giả trung cấp đến cho nó, chắc là nó có ý muốn ta tiếp tục dẫn đồ ăn tới…”
Mọi người lại lần nữa không biết nên nói gì, Tần Phượng Thanh giống như phát hiện cơ mật, lớn tiếng nói: "Lần trước cậu giết bọn kia là vì thế sao?"
Phương Bình liếc mắt, tức giận nói: "Anh quản em giết thế nào, đã nói là dùng kế giết rồi mà? Anh, Tần Phượng Thanh có khả năng này sao? Nếu em không quen nó, lần này anh chờ chết đi, anh cho rằng nó sẽ bỏ qua cho anh sao? Giảo thả anh, sau đó đuổi theo anh cũng có thể giết anh."
Điền Mục lại nói: "Tiểu tử, thế nghĩa là, em có thể điều khiển Giảo?"
Phương Bình cười khổ nói: "Không thể, sao em có thể điều khiển nó được, nó ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, trừ phi anh mang thịt đến cho nó…”
"Phải không?"
Điền Mục đăm chiêu, Ngô Xuyên cũng có vẻ như phát hiện cái gì, nhìn về phía Phương Bình.
Phương Bình vội vàng nói: "Dù sao em cũng không đi Giảo Vương Lâm nữa đâu, quá nguy hiểm, em lại không muốn chết."
Mọi người dồn dập bật cười, Ngô Xuyên cũng không tiếp tục nhìn cậu, mở miệng nói: "Mọi người đã biết rõ hết rồi, hơn nữa thành chủ Thiên Môn ra tay, nói rõ người kia và thành Thiên Môn có quan hệ, cũng có nghĩa là thành Thiên Môn lại lần nữa có 8 người cao cấp.”
Nói xong, Ngô Xuyên bỗng nhiên nói: "Các em đánh giết võ giả ở Lang Đầu sơn, huy chương đâu?"
Tần Phượng Thanh lấy mấy cái huy chương ra, Ngô Xuyên cách không thu vào trong tay, lật mặt trái lên, tức khắc nhăn mày nói: "Thành Tây Phượng!"
Trên huy chương của võ giả địa quật, chính diện là đẳng cấp, sau lưng là thành huy. Giờ khắc này, mọi người đều thấy, phía sau huy chương là một con Phượng Hoàng vô cùng sống động.
Mọi người dồn dập biến sắc.
"Người của Thành Tây Phượng, ThànhThiên Môn cứu viện…"
"Lẽ nào hai thành sắp biến thành ba thành rồi?"
"Nhất định phải lập tức báo cáo, nghiêm ngặt giám sát nhất cử nhất động của Thành Tây Phượng!" Các Tông sư cảnh giác ngay trong chớp mắt, đây không phải chuyện nhỏ.
Cường giả Thành Tây Phượng có chuyện, Thành Tây Phượng không thèm cứu viện, trái lại Thành Thiên Môn ra tay, đây là tình huống gì?
Phương Bình thấy mọi người coi trọng như vậy, lập tức nhảy nhót nói: "Các vị Tông sư, tình báo này rất quan trọng sao? Em phải mạo hiểm mạng sống mới phát hiện…” Hắn còn chưa dứt lời, Ngô Xuyên vung tay lên, Phương Bình và Tần Phượng Thanh đã mờ mịt xuất hiện ngoài quân doanh.

"Liên quan gì tới anh?"
Tần Phượng Thanh tức giận muốn phun máu, từ lúc vào cửa mình nói được mấy câu chứ? Kết quả Điền Mục đánh hắn, Ngô Xuyên cũng đuổi anh ta ra khỏi cửa, anh ta có tội gì chứ!
Mạnh mẽ trừng Phương Bình, Tần Phượng Thanh hừ nói: "Cách anh xa một chút!"
"Câm miệng!" Phương Bình quát lớn một tiếng, suy nghĩ một chút nói: "Bây giờ chúng ta làm sao đây?"
"Mò được một vố lớn, nên trở về tu luyện rồi."
Phương Bình khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói: "Lần sau đến đào mỏ, nhớ kêu em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận