Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1304

Ma Võ.
Trên sân thượng tòa nhà cao nhất.
Phương Bình đang chơi thần binh.
Khi đám người lão Lý chạy đến, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này: Phương Bình đang điều khiển thần binh xếp chữ. Lúc thì xếp thành chữ "một", lúc thì xếp thành chữ "mình", chơi mà nhập tâm vô cùng.
Có tiền làm gì cũng được!
Ai có tiền đến mức cầm mấy chục thần binh xếp chữ thế kia.
Nhóm người Hoàng Cảnh nhìn chằm chằm đống thần binh, đến khi chuẩn bị mở miệng, Phương Bình bỗng nhiên ném toàn bộ thần binh cho Tần Phượng Thanh đang thèm khát lơ lửng ở giữa không trung.
Tần Phượng Thanh ngây người!
Tùy ý cho ta như vậy luôn?
Lúc này, Tần Phượng Thanh thật sự kinh ngạc ngây người! Cho ta 22 thanh... Ta... ta sợ!
Tần Phượng Thanh sợ hãi, không biết nên làm gì, Phương Bình không bị điên chứ?
Thấy Tần Phượng Thanh dại mặt ra, Phương Bình cười nói: "Lão Tần, 22 thanh thần binh này cho ngươi cầm, kêu ông Phương nghe thử."
"Ông Phương!"
Tần Phượng Thanh thẳng thắn dứt khoát, không hề chần chừ, ha ha, phát tài rồi! Gọi xong, hắn quay đầu bỏ chạy, hắn sợ Phương Bình lừa hắn.
Kết quả, hắn chạy đi, Phương Bình cũng không đuổi theo, lần này, những người khác ngây người, thật sự cho thằng nhóc Tần Phượng Thanh kia?
Phương Bình cười ha hả: "Các ngài đừng nhìn ta như vậy, con người ta rộng rãi lắm. Đương nhiên là cho hắn cầm đỡ ghiền đó, 22 thanh thần binh kia đều là của Bộ trưởng Trương, hắn mà làm mất thanh nào, Bộ trưởng Trương có thể xử hắn trong một nốt nhạc."
Trong 22 thanh thần binh này, có 12 thanh là phí bảo kê của hắn, lão Diêu quyên tặng 10 thanh, tất cả đều là của lão Trương.
"Khụ khụ khụ..."
Mấy vị Tông sư cũng không nhịn được, phải ho khan, thằng nhóc xấu tính.
Xa xa, Tần Phượng Thanh đã chạy đi được một đoạn thực ra cũng đang nghe ngóng, nghe Phương Bình nói thế, hắn sụp đổ.
Mợ nó, đồ xấu xa!
Đồ của lão Trương, sao ta dám lấy?
Người khác thì không sao, đây là Trương Đào đó, cường giả tuyệt đỉnh. Dám lấy đồ của lão Trương, hắn đừng mong sống tiếp ở Trái Đất... Không, xuống địa quật cũng đừng mong sống yên ổn. Nơi duy nhất có thể chạy đến chắc là Cấm Kỵ Hải!
Mọi người nhìn thấy Tần Phượng Thanh đáp xuống nóc một tòa nhà khác, ôm thần binh rồi vuốt ve đến ngây người, ai nấy bật cười, lão Lý cười cười hỏi: "Lần này gây chuyện lớn lắm hả, chọc đến tuyệt đỉnh luôn?"
22 thanh thần binh, đều cho Trương Đào. Đủ biết gây náo động lớn đến mức nào!
Ông quá hiểu Phương Bình, nếu nói thần binh này cho Trương Đào mượn, ông sẽ tin. Nhưng lời vừa rồi đã nói rõ, thần binh này phải cho lão Trương, vậy thì chuyện lần này hẳn phải là chuyện siêu lớn.
"Tuyệt đỉnh..."
Phương Bình thổn thức, bất đắc dĩ nói: "Lần này, xem như ta đã được mở mang tầm mắt. Ở Vương Chiến Chi Địa, ta gặp được 10 vị tuyệt đỉnh! Ghê chưa ghê chưa?"
Tính cả Trương Đào và Chiến Vương, đúng là có 10 vị. Trước đó có 8 vị, sau đó có thêm hai người đến sau.
Những giáo viên của Ma Võ này đã từng thấy 10 vị tuyệt đỉnh chưa?
Không cần phải chém gió gì cả, chỉ cần nói số lượng tuyệt đỉnh các phe, Phương Bình cảm thấy đủ để khiến đa số cấp chín cảm thấy tự ti vì không có trải nghiệm bằng mình.
Kết quả cũng không ngoài dự đoán, khi hắn nói như vậy, nhóm người lão Lý đúng là kinh ngạc ngơ người.
Kẻ gây sự đúng là rất biết cách gây sự!
Vậy mà có thể sống sót trở về, đúng là không dễ dàng.
Bọn họ cũng không hỏi kỹ, lão Lý vừa định mở miệng lần nữa, Phương Bình bỗng nghiêm nghị nói: "Học trò đã vào Ma Võ được hai năm, từ lúc không biết gì cho đến khi sắp đột phá cao cấp như bây giờ, đã nhận được sự ưu ái, chăm sóc của các thầy cô trường mình!
Trước đây, các ngài chăm sóc ta, gánh vác bầu trời này cho ta. Nay, học trò sắp đột phá cao cấp, rèn đúc thành công kim thân, cũng có năng lực hỗ trợ các ngài gánh vác khung trời này rồi!
Lần này, học trò tiêu diệt mấy chục cấp bảy, sau này, học trò sẽ càng nỗ lực, càng cố gắng để báo đáp ân tình chở che bảo vệ của các thầy cô!"
"..."
Mọi người im lặng.
Hoàng Cảnh do dự một chút, cười như mếu nói: "Quả là con ngoan trò giỏi, nhưng mà... Hôm nay đừng nhắc đến những chuyện này nha, mới trở về mà, hẳn là còn mệt lắm phải không."
Biết ngay là không thoát khỏi ải này, quả nhiên, đến rồi!
"Hai năm", "Cao cấp", "Tiêu diệt mấy chục cấp bảy"...
Vừa mới về đã nhắc đến chuyện này, có cần thiết không? Có cần thiết không!
Mọi người bất đắc dĩ, Đường Phong trưng ra biểu cảm 'sớm đã biết ngươi muốn nói cái gì'. Nếu không phải do Phương Bình khiến người khác phải ái ngại chuyện hắn khoe công, liệu ông có cần phải dẫn người khác chạy trốn không?
Cười đùa một chút, lão Lý nhìn hắn một hồi, khẽ gật đầu nói: "Thực lực tăng nhanh đó, tuy yếu hơn ta lúc ta cấp sáu một chút, nhưng được vậy là mừng rồi."
Mọi người nhìn Phương Bình, lại nhìn lão Lý.
Nhìn một hồi, Đường Phong và Hoàng Cảnh cùng nhìn Lữ Phượng Nhu, sau này, ngươi đừng nói Phương Bình là học trò của ngươi nha. Đây không phải là học trò của ngươi đâu, rõ là học trò của Lý Trường Sinh, tính cách y chang nhau! Nhìn đi, khoác lác chém gió cũng như đúc từ một khuôn ra kìa.
Lữ Phượng Nhu không lên tiếng, mặc kệ người khác thấy như thế nào, bà xem như mình chưa thấy chưa nghe gì hết.
"Khi nào có thể đột phá lên cấp bảy?"
Lữ Phượng Nhu không cho hai người không biết xấu hổ này ca tụng lẫn nhau, hỏi nhanh một câu.
Phương Bình tính toán một chút, suy nghĩ một lát rồi nói: "Đại khái khoảng 10 ngày, bớt ra hai ngày xử lý một số chuyện, có lẽ vào tháng 8. Vừa hay, tháng 8 này là sinh nhật tròn 20 tuổi của ta, ta và Bộ trưởng Trương đã nói, phải mời ông ấy đến tham dự tiệc Tông sư của ta...
Cô ơi, cô có người thân bạn bè gì cấp Tông sư thì cứ mời hết đến nhé."
Mọi người nhức đầu không thôi, Hoàng Cảnh bất lực, vì sao nói cái gì ngươi cũng có thể nhắc đến chuyện này?
Nhưng nghĩ đến chuyện thằng nhóc này chẳng mấy chốc sẽ đột phá cấp bảy...
Ông còn chưa nghĩ xong, Phương Bình đã nói tiếp: "Lần này đột phá cấp bảy, không biết có được xếp hạng nhất trên bảng xếp hạng cấp bảy không, mà chắc không đâu, hai vị hội trưởng của Hiệp Hội Võ Đạo vẫn luôn bắt nạt ta, chắc còn chẳng cho ta vào top 10 ấy chứ. Nhưng cũng không sao, chờ ngày nào đó, ta tiêu diệt được cấp tám, lúc đó, hai vị hội trưởng có ra khỏi cửa cũng phải nên cẩn thận một chút..."
"Khụ khụ khụ!"
Lữ Phượng Nhu ho nhẹ: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa! Kể bọn ta nghe xem, lần này đi Vương Chiến Chi Địa, đã xảy ra chuyện gì?"
Về phần đệ nhất cấp bảy hay top 10 cấp bảy... Ngươi để ý đến cảm nhận của mọi người một chút có được hay không?
Phải đến chào hỏi Hiệp Hội Võ Đạo một chuyến mới được, nếu dám xếp hạng Phương Bình cao hơn bà... Bà đây sẽ gọi Ngô Khuê Sơn đến đánh người.
Mất mặt quá mà!
Nếu thằng nhóc này tốt nghiệp rồi vượt qua bà, bà chấp nhận, chẳng sao cả. Nhưng nó mới vào Ma Võ hai năm đã vượt qua bà, quả thực khiến người khác không ngóc đầu lên được.
Thấy sắc mặt bà không tốt, Phương Bình cười khan một tiếng, không nói nữa.
Không vội nói chuyện Vương Chiến Chi Địa, Phương Bình nhìn đám học viên đang chạy đến, lớn tiếng nói: "Mọi người cực khổ rồi, tặng mỗi người 10 tiếng tu luyện ở phòng năng lượng, ai cũng có phần!"
"Hội trưởng vạn tuế!"
"..."
Nhóm người Đường Phong nhìn hắn ra oai, chờ đám học sinh hài lòng rời đi, Đường Phong suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói: "Phương Bình, đừng để mọi người luôn ỷ lại vào ngươi, đây không phải chuyện tốt.
Ngươi muốn nâng cao thực lực của mọi người, điều này chúng ta có thể hiểu, cũng mừng vì ngươi làm vậy. Nhưng liên tục sử dụng tài nguyên để nâng cao thực lực... đó không phải là võ giả mà chúng ta cần."
Phương Bình gật gù, liếc mắt nhìn nhóm học viên ở dưới rời đi, chậm rãi nói: "Ta biết, võ giả chỉ tu luyện bằng tài nguyên, cuối cùng chỉ có thể là võ giả thuần khí huyết, hơn nữa... nói thật, tiếp tục như vậy, mọi người không hẳn sẽ cảm ơn ta, sẽ thấy ta làm vậy là tốt cho họ.
Người hơi cực đoan chắc đã thầm mắng chửi ta vô số lần rồi.
Võ giả đều là người kiêu ngạo! Lòng kiêu ngạo này đang bị ta dần dần mài mòn..."
Phương Bình nói xong, cười nói: "Có lẽ, rất nhiều người cảm thấy, họ đang ăn xin của ta, ngoài miệng hô hào hội trưởng tuyệt vời, nhưng trong lòng thì tự ti phẫn nộ, cảm thấy ta đang làm nhục bọn họ."
"Ngươi biết, vậy ngươi còn..."
"Thực ra chuyện này cũng đơn giản thôi, ta chỉ tăng thực lực bọn họ lên trước một chút mà thôi, tốt xấu gì cũng có chút năng lực, không đến nỗi vừa vào địa quật là xong đời."
Nói xong, Phương Bình trầm giọng nói: "Thưa thầy cô, qua mấy ngày nữa, ta muốn phát động một cuộc chiến tranh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận