Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1476

Trương Đào bắt người đổ vỏ rất thẳng thắn, ngươi đánh chết Lý Trường Sinh là được rồi, Lý Trường Sinh mới là người giết người ngoài sàn đấu, Phương Bình thì không.
Ông muốn ra mặt che chở Phương Bình, nhưng Phương Bình cũng đâu làm trái quy tắc. Đã như vậy, thì phải theo quy tắc mà nói chuyện.
Nhưng có thể đánh chết Lý Trường Sinh sao?
Lý Chấn bất đắc dĩ nói: "Thôi, chấm dứt ở đây đi. Thành Trấn Tinh bây giờ cũng sẽ không để người nhà họ Dương ra khỏi thành, qua một thời gian nữa, chờ mọi chuyện lắng xuống là được. Nhắc ngươi một câu cuối cùng, nếu mấy tên nhóc kia chết ở địa quật..."
"Chết là hết." Trương Đào nhẹ giọng nói: "Đi như thế nào, đi con đường nào, đều do bọn nó tự chọn. Ta có thể bảo vệ nhất thời, không thể bảo vệ một đời. Mà bọn nó thực ra cũng không cần ta bảo vệ."
"Có lẽ ngươi nói đúng."
Lý Chấn vừa nói xong, lông mày lập tức nhíu lại.
Ngay sau đó, Nam Vân Nguyệt hấp tấp vào cửa, vừa vào, bà nhìn hai người, sau đó cười nhạo: "Hai lão già các ngươi lại lén lút nói gì đó? Nói xấu ta?
Lại còn chặn lực lượng tinh thần của ta, làm gì xấu xa không muốn để người khác biết sao? Trương Đào, ngươi đừng suốt ngày lừa phỉnh Lý đại ngốc, lần này lại muốn bán hắn à?"
Sắc mặt Trương Đào đen kịt, Lý Chấn lạnh lùng nói: "Nam Vân Nguyệt, ngươi nói thêm câu nữa thử xem?"
Nam Vân Nguyệt cười nhạo nói: "Sao hả? Ngươi không phải là Lý đại ngốc à? Không cho người ta nói à? Mấy năm nay, ngươi bị Trương Đào bán bao nhiêu lần rồi, bị bán còn thay hắn đếm tiền."
Lý Chấn tái xanh mặt hừ lạnh một tiếng, cả nhà ngươi mới ngốc ấy! Nếu ngươi không phải nữ, ta hiện tại có thể tát chết ngươi!
Trương Đào tỏ vẻ vô tội, cũng mặc kệ chuyện này, ông nhìn Nam Vân Nguyệt nói: "Xác định có thể đột phá sao? Nếu như ngươi tuột xích thì phiền to đấy. Còn nữa, nếu ngươi không đột phá được, sau lần này, Lý Chấn sẽ cầm kiếm chém ngươi mấy ngàn nhát, lúc đó đừng trách ta không cản."
Nam Vân Nguyệt kiêu ngạo nói: "Ngươi cảm thấy ta sẽ đột phá không được sao?"
"Có thể giết mấy tên?"
"Ít nhất năm tên!"
"Nam Vân Nguyệt, ngươi cũng sắp hơn trăm tuổi, đừng đùa nghịch như con nít nữa, hiện tại chém gió rõ to, đến lúc làm không được thì coi chừng xấu mặt đấy. Trương Đào nhíu mày nói: "Năm tên... Nếu có thể, hãy tiêu diệt vài cây yêu thực! Nếu ngươi có thể nhanh chóng kết liễu chúng nó, có lẽ sẽ kiếm được một ít tinh hoa sinh mệnh."
Nam Vân Nguyệt lúc này cũng không còn đùa cợt, sắc mặt đanh lại, một lát sau, mở miệng nói: "Nếu như tập trung đánh yêu thực, vậy ta không hẳn có thể giết được 5 tên."
"Vậy thì nhìn thế cuộc."
Trương Đào nói xong, nhìn về phía Lý Chấn nói: "Lý Chấn, đi tìm Trấn Thiên Vương, xin một chữ 'Trấn' về..."
Lý Chấn khẽ cau mày.
Trương Đào trầm giọng, nghiêm túc nói: "Có lẽ tình thế sẽ không thuận lợi như chúng ta tưởng tượng. Trấn Thiên Vương đã đi ra hai con đường, cắt chém một chút không thành vấn đề. Vận dụng chữ 'Trấn' đúng lúc, có lẽ sẽ trấn áp được một số cấp chín!
Để Lý Trường Sinh giữ, hắn mới cấp tám, nếu dùng đúng lúc, trấn áp một hai tên cấp chín, nếu bạo phát, có lẽ có thể đánh giết đối thủ. Đối phương có lẽ cũng không ngờ được Lý Trường Sinh là người giữ chữ 'Trấn' này."
Thấy Lý Chấn vẫn không lên tiếng, Trương Đào hơi không kiên nhẫn nói: "Lý Trường Sinh là một nủa truyền nhân của ngươi, không phải của ta, ta sẽ đẩy hắn lên tiền tuyến, ngăn cản ba vị cấp chín! Chết rồi thì thôi, một tên sống không biết nay biết mai, có chút tác dụng đã tốt lắm rồi."
"Ngươi..."
Lý Chấn căm tức, suy nghĩ một chút, xoay người ra khỏi đại điện.
Hắn vừa đi, Nam Vân Nguyệt lắc đầu nói: "Tên ngốc này, ta nói hắn ngốc hắn còn không nhận. Trương Đào, đừng suốt ngày hãm hại hắn như vậy, coi chừng Trấn Thiên Vương đến tìm ngươi tính sổ đấy."
Trương Đào khịt mũi xem thường: "Cũng chẳng phải ta đến đòi, Lý Chấn tự đi xin cho truyền nhân của hắn hộ thân, liên quan gì tới ta?"
Nam Vân Nguyệt không còn lời nào để nói, thôi, ta quan tâm làm quái gì. Lý Chấn tự ngốc tự chịu, chẳng lẽ mình có thể dạy hắn làm thế nào để không ngốc sao? Đã sắp trăm tuổi rồi, cần gì phải lo chuyện bao đồng cho hắn.
Bên ngoài đều cho rằng, trong ba vị bộ trưởng, Lý Chấn là người dẫn đầu, đâu ai biết, Lý Chấn thường chẳng thèm động não, Trương Đào mới là người chỉ đạo của ba người.
...
Cùng lúc đó, ở Tây Sơn địa quật. Phương Bình mở miệng nói: "Chúng ta vẫn theo quy tắc cũ, giả mạo người của địa quật, Đầu Sắt cao to, ngươi làm thủ lĩnh, bọn ta làm thuộc hạ của ngươi."
Đầu Sắt gật gật đầu.
Một bên, Diêu Thành Quân vạch trần Phương Bình: "Hắn đúng là đầu sắt, làm thủ lĩnh, người khác sẽ chém hắn đầu tiên, nhưng không hẳn có thể chém chết."
Phương Bình lập tức nói: "Không thể nói như thế, Đầu Sắt, ngươi đừng nghe hắn, hắn cố tình gây xích mích chia rẽ chúng ta đó, ta không có ý đó."
"Ừ, ta biết, không thèm để ý hắn."
Lý Hàn Tùng liếc nhìn Diêu Thành Quân, tiểu nhân vô sỉ, cố tình gây xích mích ly gián, không hổ là người thao túng lực lượng tinh thần, quả nhiên gian trá hơn người thường.
Diêu Thành Quân không nói gì, ta chỉ nói lời thành thật mà thôi.
Phương Bình cười ha hả nói: "Lần này, chúng ta đừng đi vội, chờ thành Tây Sơn chậm rãi rút người đi đã. 1200 dặm, nếu không ngự không, đi đường cũng chỉ khoảng năm sáu tiếng mà thôi. Đến núi Vô Tẫn, chúng ta sẽ cẩn thận hơn một chút, lúc đó sẽ xem xét làm sao vượt qua."
Mọi người cũng không phản bác, bắt đầu đi về phía núi Vô Tẫn.
Vừa đi, Phương Bình vừa nhỏ giọng dùng tiếng địa quật nói: "Lần này, nhất định phải biết điều, biết điều, biết điều, phải biết điều!"
"Ta lặp đi lặp lại mấy lần rồi đó, các ngươi tuyệt đối đừng quấy rối đấy nhé. Nếu xảy ra chuyện gì, lần sau chúng ta xuống địa quật, sẽ khiến người người đuổi đánh đó. Chỉ riêng lần này đã gặp đủ chuyện rắc rối, nghi ngờ, chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt đến tương lai thống lĩnh giới võ đạo của chúng ta."
"..."
Mọi người yên lặng không nói, thầm nhủ trong lòng, ngươi nên căn dặn chính ngươi trước đi.
Phương Bình lại hơi rảnh hơi ngứa miệng, lại nói: "Sau này, chờ ta làm lãnh tụ giới võ đạo, Đầu Sắt sẽ làm Bộ trưởng Quân đội, lão Vương làm Bộ trưởng Bộ Giáo Dục, lão Diêu làm Bộ trưởng Cục điều tra và truy bắt..."
Ba người đồng loạt nhìn hắn, ngươi thì sao?
Phương Bình cười nói: "Ta không sao, ta không để ý những chức danh này."
Mọi người lại cạn lời, không nói gì, không ai tiếp lời hắn. Lúc này còn chưa có gì mà ngươi đã bắt đầu tính toán chia Bộ trưởng của ba bộ rồi?
Đến khi về lại mặt đất, ngươi nói lời này xem, thật không sợ chết à?
...
"Gào gừ!"
Đêm đen ở địa quật đen như mực. Yêu thú hoạt động về đêm bắt đầu gào thét.
Nhóm người Phương Bình không chọ ghẹo nhau nữa, ai nấy đều mặc giáp của địa quật, thu lại khí tức, vô cùng biết điều, lặng yên không tiếng động như những tảng đá.
Hơn 1200 dặm, đối mấy người mà nói, cũng không tính xa xôi.
Một tiếng... Hai tiếng...
Vượt qua núi lớn, vòng qua hồ rộng, trên đường đi cũng gặp phải một số ổ yêu tộc tụ tập, bọn họ đều không ra tay, có thể tránh đều cố gắng tránh.
Đến cảnh giới của bọn họ, yêu thú trung cấp hầu như không có chút uy hiếp nào.
Khi còn yếu, Phương Bình từng nghĩ, vì sao cường giả cấp Tông sư không tàn sát đám người yếu? Hiện tại, đến cảnh giới này, Phương Bình cũng đã hiểu.
Chân chính đột phá đến cảnh giới này, trừ khi cực kỳ cần thiết, nếu không, mọi người đều nhắm vào cường giả cùng cấp, nếu không cần thiết, ai sẽ rảnh rỗi tàn sát người yếu, chuốc lấy phiền phức cho mình làm gì?
Huống chi, ngươi giết người yếu của chúng ta, bọn ta cũng đồ sát người yếu của các ngươi, làm vậy thì triệt để loạn rồi.
Đi hơn 600 dặm đường, Diêu Thành Quân bỗng nhiên thấp giọng nói: "Phía trước là địa bàn của một con yêu thú cấp bảy, chúng ta đi đường vòng hay trực tiếp làm thịt nó?"
Phương Bình nhìn chung quanh một lần, nếu đi đường vòng, lộ trình sẽ xa hơn một đoạn đường rất dài.
Suy nghĩ một lát, hắn trầm giọng nói: "Làm thịt nó! Phải nhanh! Bốn người chúng ta liên thủ, toàn lực ứng phó, tranh thủ giết nó trong một chiêu!
"Được!"
Bốn người chớp mắt phóng khí huyết đến mức cực hạn, lực lượng thiên địa bắt đầu đan dệt xung quanh.
Trường thương của Diêu Thành Quân hiện ra, trường cung đỏ như máu của Vương Kim Dương cũng chớp mắt xuất hiện.
Lý Hàn Tùng nhìn binh khí của hai người, lại nhìn bao tay của mình, khẽ lắc đầu, hơi tiếc nuối nói: "Ta không có thần binh mang tính công kích."
Phương Bình hừ nói: "Ngươi nên biết thỏa mãn!"
Trong bốn người, chỉ có trang bị của hắn là kém nhất.
Ba người kia đều có thần binh truyền thừa từ đời trước, hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ có Phương Bình đến hiện tại chỉ có 3 thanh thần binh, một đôi giày cấp bảy, một trường đao cấp bảy một một đao cấp tám.
Ba thanh thần binh gộp lại vẫn kém xa thần binh truyền thừa của ba người kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận