Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2769: Đạo Mạnh Nhất Tam Giới (3)

Tưởng mập chết bầm này rất to gan.
Ông nội hắn và Tưởng Hạo nói chuyện, hắn cũng dám ghi âm nghe lén.
Tưởng Siêu lắp bắp: "Yên tâm, thật ra, ta cũng không bán tình báo quan trọng gì, đầu trọc chỉ hỏi thăm một số tình hình gần đây, sau đó... sau đó ta bỏ ít tiền tìm người ta đưa tình báo đến địa điểm chỉ định là được rồi, ta cũng không biết khi nào đầu trọc sẽ đến lấy.
Lần này, người ta phái đi mang về cho ta một tin mật báo, những người khác xem không hiểu, đây là ám hiệu của ta và đầu trọc. Đầu trọc nói hắn cất rất nhiều thứ tốt ở một nơi, bảo ta đi lấy về, một phần trả nợ, một phần đổi cho hắn thứ mà hắn cần.."
Phương Bình hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Tưởng Siêu một lúc, lạnh giọng nói: "Ngươi tốt nhất đừng để ta biết, ngươi bán tình báo quan trọng ra ngoài, nếu không... dù lão tổ ngươi là Chiến Vương thì ta cũng đập chết ngươi!"
Tưởng Siêu ngượng ngùng nói: "Sao có thể! Thật sự chỉ là một chút tình báo không quan trọng, ta nghĩ, đầu trọc không phải cũng là người của chúng ta sao? Một mình hắn ở bên ngoài, nếu gặp cường giả lạ mặt, thì chẳng phải sẽ gặp phiền phức sao?
Đúng không? Cho nên mới cung cấp cho hắn một ít tin tức, ngay cả ta cũng có thể biết được, thì cũng không tính là bí mật lớn gì.."
Phương Bình lại hừ lạnh một tiếng, lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Gần đây hắn đang làm gì?"
"Chuyện này, ta cũng không biết"
Tưởng Siêu vò đầu nói: "Mật báo này là hai ngày trước hắn lưu lại, hắn nhắc đến một chuyện, nói gì mà... à, nói hắn đang du lịch khắp nơi, tên đầu trọc này nhàn rỗi không chuyện gì làm, còn rất nhiều chuyện, nói mấy ngày trước đã gặp phải một người đàn ông đánh nhau thua phụ nữ.."
Tưởng Siêu buồn bực nói: "Hắn... hắn xấu tính lắm, kêu ta theo dõi ngươi, xem ngươi có bị Trần Vân Hi đánh đến mức rời nhà trốn đi hay không, nhớ nói cho hắn biết!"
Phương Bình lừ mắt, bệnh tâm thần!
Rời nhà trốn đi? Đánh nhau đánh thua?
Chuyện này...
Nghĩ đến đây, Phương Bình khẽ động, lời này sao nghe quen quen. Ai đã từng nói?
Phương Bình hơi nhíu mày, lát sau, trong lòng hơi động!
Đánh nhau thua, rời nhà trốn đi... Ai?
Thương Miêu đã từng nói một lần.
Hồng Vũ?
Phương Bình lại nghĩ, chuyện này... mình đã từng nghe!
Tần Phượng Thanh có ý gì? Hồng Vũ... Hồng Vũ khôi phục rồi?
Phương Bình từng đến qua Vương Chiến Chi Địa, chiến trường không gian hình như biến mất, khi đó hắn đã hoài nghi người đàn ông kia chính là Hồng Vũ, lẽ nào Tần Phượng Thanh đã gặp Hồng Vũ, hiện ở cùng chỗ với Hồng Vũ?
Nói vòng vo, muốn làm gì? Nói thẳng không được sao?
Phương Bình đè suy tư này xuống, không nhắc lại chuyện này nữa, cau mày nói: "Nếu hắn đã lưu lại ít đồ... ngươi đi tìm Tư lệnh Quách Hiên, đi lấy đồ về! Cho ngươi 30%, còn lại nộp lên trên "
" Tưởng Siêu phiền muộn, đây là vật tư của ta mà, còn chưa lấy được đồ, ngươi đã muốn đoạt rồi?
"Bớt ra vẻ đi!" Phương Bình khẽ nói: "Đừng tỏ vẻ uất ức như vậy, ngươi bán tình báo Nhân tộc, đáng ra nên xét là gián điệp. Nếu không phải nhớ tới công trạng của nhà họ Tưởng, thì giờ ta đã giết ngươi rồi. Lần sau còn liên lạc, cung cấp tình báo cho hắn nữa thì giao cho Thiên Bộ xét duyệt trước, Thiên Bộ không cho phép, không được tiết lộ ra ngoài!
Tưởng mập, ngươi còn dám làm càn sau lưng ta, thì không ai gánh nổi ngươi"
Tưởng Siêu đau khổ, tủi thân nói: "Ta không hề phản bội Nhân tộc, gián... gián điệp gì chứ. Ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Lão tổ nhà ta còn đang chinh chiến đấy, ông già nhà ta cũng đang sống chết trên chiến trường, sao ta có thể phản bội Nhân tộc chứ?"
"Bớt nói nhảm, đi mau, ngươi tự đi liên hệ Tư lệnh Quách, bảo ông ấy đi địa quật cùng ngươi!"
"Bây giờ...
"Ngay bây giờ!"
Tưởng Siêu bất đắc dĩ, được, lần này không may, gặp phải Phương Bình, Phương Bình thật hung dữ.
"Ta đi đây, Phương Bình, ta thật sự không phản bội Nhân tộc.." Tưởng Siêu giải thích xong, tiếp tục nói: "Biến thái, anh giải thích giúp em vài câu đi, em không làm gì hết, cũng không thể mang tiếng như thế, nếu không sẽ bị người đánh chết!"
Tưởng Siêu lẩm bẩm, lê bước đi ra ngoài.
Hắn vừa đi, Tưởng Hạo bất đắc dĩ nói: "Bộ trưởng Phương, Tưởng Siêu mặc dù hồ đồ, nhưng không hồ đồ đến mức phản bội nhân loại, ta tin hắn sẽ không nói lung tung gì, huống hồ có một số việc, hắn căn bản cũng không rõ."
"Đề phòng mà thôi, tránh cho hắn làm ẩu!"
Phương Bình cười một tiếng, cũng không coi trọng chuyện này lắm, tự rót cho mình chén trà, Phương Bình cười nói: "Ngồi xuống nói chuyện đi"
Tưởng Hạo liếc nhìn hắn, cũng mỉm cười, ngồi xuống cạnh hắn.
Phương Bình nâng bình trà lên rót cho hắn chén trà, Tưởng Hạo liếc nhìn, cũng không lên tiếng.
Phương Bình nâng chén trà lên, tự mình nhấp một ngụm, nghĩ một chút rồi nói: "Tưởng Hạo, trước kia ta và ngươi từng kề vai chiến đấu ở Vương Chiến Chi Địa, Tưởng Hạo ngươi hành hạ cường giả địa quật đến chết, mặc dù ta cảm thấy không ổn, nhưng cũng coi ngươi là anh hùng Nhân tộc"
Tưởng Hạo nói khẽ: "Tình thế bắt buộc, hành động bất đắc dĩ.
"Ở thành Trấn Tinh, ban đầu, ngươi cũng nằm trong số người ít ỏi đứng về phía ta, dù nhà họ Dương căm thù ta, ngươi cũng là một trong mấy người ra mặt nói chuyện cho ta. Tưởng mập và ta cũng có quan hệ tốt, ngoài miệng gọi ngươi là biến thái, trên thực tế lại vô cùng sùng bái người anh là ngươi.."
Tưởng Hạo khẽ cúi người nói: "Bộ trưởng Phương khách khí rồi!"
"Không hề khách khí" Phương Bình cười nói: "Ngươi cũng là một trong những người trẻ tuổi xuất sắc nhất đương thời. Đám lão Vương, ta cũng không nhắc nữa. Người trẻ tuổi dưới ba mươi tuổi, tìm khắp nhân loại, có mấy người mạnh hơn ngươi?"
"Tần Phượng Thanh... tên đó có quá nhiều nhân tố bất ngờ, mà ngươi, ta thấy ngươi sắp vào cấp 9, chắc vài ngày nữa thôi, ta nói ngươi là người mạnh nhất thế hệ tuổi trẻ nhân loại, hẳn là không ai nghi ngờ... không phải sao?"
"Không dám nhận, Bộ trưởng Phương ở đây, ai dám xưng đệ nhất!"
"Ta không tính, bởi vì ta quá mạnh, không so với người trẻ tuổi"
"..." Tưởng Hạo bật cười.
Phương Bình thở dài: "Người mạnh nhất... ngươi nói, nếu không có ta, không có mấy người lão Vương, ngươi xuất thân từ thành Trấn Tinh, có phải lúc này nên gánh vác trách nhiệm nhân loại hay không?"
"Phía thành Trấn Tinh không có ý kiến, vậy có lẽ thánh địa khác cũng không có ý kiến, phía chính phủ, cường giả thành Trấn Tinh bằng lòng chịu trách nhiệm gánh vác, ta nghĩ cũng sẽ không có ai có ý kiến, không phải sao?"
"..." Tưởng Hạo không nói gì.
Phương Bình bỗng cười nói: "Muốn đi đường vô địch sao? Đường Nhân Hoàng! Đường Nhân Hoàng chân chính! Có lẽ không chỉ là Nhân Hoàng, Nhân tộc mới là gốc rễ vạn vật, ta cảm thấy đường Nhân Hoàng thật ra là con đường Hoàng Giả chân chính duy nhất của Tam Giới!"
Võ giả địa quật là nhân loại sao?
Phải! Ít nhất năm đó là vậy!
Sơ võ giả, cổ võ giả, cường giả chí tôn, chín Hoàng bốn Đế, là nhân loại sao?
Phải! Năm đó cũng là nhân loại!
Cho nên Phương Bình cảm thấy đường Nhân Hoàng chính là đại đạo duy nhất của Tam Giới có thể được xưng là đạo Hoàng Giả.
Tưởng Hạo khẽ thở dài, giọng điệu bình tĩnh nói: "Có chuyện gì Bộ trưởng Phương cứ nói thẳng"
Phương Bình nhìn hắn, trầm mặc.
Có một số việc, hắn không muốn nói, nhưng bây giờ hắn cần trợ giúp.
Cần trợ lực!
"Có người muốn giết ta" Phương Bình lên tiếng.
Tưởng Hạo không nói.
"Ta mà chết, mặc dù ta thừa nhận là ta sợ chết, nhưng nếu ta thật sự chết đi, Nhân tộc còn có thể duy trì thế cục như bây giờ sao? Dù chiến lực của ta không bằng cấp Đế, không bằng Thánh Nhân... nhưng Phương Bình ta là kiểu mẫu của Tân Võ, là thuốc trợ tim của nhân loại!"
Phương Bình nhìn về phía hắn: "Ta mà chết, Nhân Vương mới lên, người đó có thể đi ra đạo Nhân Hoàng mạnh nhất không? Đến lúc đó, lòng người ly tán, còn có thể sao? Có hi vọng sao? Hay là.."
Phương Bình nói khẽ: "Khi đó, có người sẽ đứng ra ngăn cơn sóng dữ? Rất nhiều người cảm thấy, ta chết, lão Trương chết, bọn họ đứng ra ngăn cơn sóng dữ thì không thành vấn đề. Đến lúc đó, vẫn có thể thu phục nhân tâm như thường, tiếp tục đi đạo Nhân Hoàng!"
"Nhân tộc, vẫn là vật trong tay bọn họ!"
Phương Bình cười nhạo: "Thật sự có thể sao? Cho rằng có chiến lực là được sao? Có tin trước khi chết, ta chỉ cần nói một câu là có thể khiến toàn bộ Nhân tộc phủ định các ngươi?"
1835 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận