Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1251

Tưởng Hạo liếc mắt nhìn xa xăm, khẽ cười: "Chắc không thật sự bị người truy sát đến chết đó chứ? Không dễ gì có thể tìm được vị trí kết giới mỏng manh, thôi kệ, ngươi tự cầu phúc đi, cứu được thì cứu, không được thì... chỉ có thể giúp ngươi báo thù thôi."
Tưởng Hạo đạp không rời đi, trước khi đi, hắn cười nhạt nói: "Đừng đi theo ta, nếu không... ta giết ngươi!"
chờ hắn rời đi, trong hư không, một bóng người lóe lên.
Dương Thanh nhìn lướt qua thi thể dưới đất, lại nhìn về hướng Tưởng Hạo rời đi, ánh mắt mờ mịt.
"Ông nội... Ta có nên đi không?"
Lúc này, Dương Thanh không còn hăng hái, không còn cao ngạo không ai bì nổi như xưa.
Cha mất sớm, lão tổ không còn, ông nội chết trận, ông hai bị giết, còn các vị chú bác cũng đều mất mạng tại Giới Vực rồi.
Bây giờ, nhà họ Dương to lớn chỉ còn một mình hắn là võ giả cao cấp!
"Ta có nên đi hay không..."
Dương Thanh tự lẩm bẩm, ta có thể đi sao?
Vị trưởng bối thân thiết với gia đình hắn đã nói, đừng nghĩ đến chuyện báo thù, Dương Hạ và Dương Phong bị giết là vì bọn họ phạm vào điều kiêng kỵ, tối kỵ!
Bọn họ ra tay với Phương Bình trên giải thanh niên thi đấu, khác nào vả mặt Minh Vương và Võ Vương.
Ma Võ thuộc sự quản lý của Võ Vương, đệ nhất danh giáo thực ra cũng chính là thể diện của Võ Vương. Dương Hạ ra tay với Phương Bình, không chết thì thôi, nếu chết ngay trên lôi đài, cũng không thể nói gì được.
Báo thù, Dương Thanh chỉ là một cấp bảy, làm sao báo thù?
Thành Trấn Tinh có gia tộc thân thiết với nhà họ Dương, thậm chí có gia tộc có mối quan hệ thân thích, nhưng chuyện này liên quan đến hai vị cường giả tuyệt đỉnh, thậm chí còn có thể liên quan đến cả Trấn Thiên Vương!
Ai sẽ vì chuyện nhà họ Dương mà làm chuyện nguy hiểm như vậy?
Không có hy vọng báo thù, gia tộc suy sụp... Mấy ngày nay, Dương Thanh rất mờ mịt, cũng rất cô độc.
Ngày xưa, hắn căn bản không cần cân nhắc bất cứ thứ gì, chỉ cần tập trung tăng thực lực của mình là đủ.
Hiện nay, hắn có quá nhiều điều phải cân nhắc!
Nhà họ Dương còn rất nhiều người khác, hắn lại là gia chủ đương nhiệm, trước đây, hắn có có thể không buồn không lo, lang bạt khắp nơi, nhưng hiện nay, đi bước nào sợ hãi bước nấy.
"Ông nội, ta nên làm gì đây? Đây... là cơ hội duy nhất để giết hắn! Bây giờ khu vực cấp sáu rơi vào nguy hiểm, võ giả vùng cấm và đám người Tưởng Hạo cũng chuẩn bị gia nhập... Ta nên đi đâu?"
"Ở Vương Chiến Chi Địa, không bị tuyệt đỉnh điều khiển. Giết hắn rồi, không ai biết là ta làm, dù có người đoán được, nhưng không có chứng cứ, cũng không thể làm gì được ta..."
"Nhưng mà..."
Lúc này, Dương Thanh ngập ngừng, tranh đấu!
Không biết qua bao lâu, hai mắt Dương Thanh đỏ như máu, nhìn như một con thú bị thương, nhỏ giọng thảm thiết nói: "Nhưng hắn đã giết Dương Phong, giết giáo viên của hắn, giết cả ông hai!
Hắn cố ý, cố ý muốn giết bọn họ!
Lão tổ qua đời, ông nội cũng không còn, hắn bắt nạt Dương gia chúng ta không có người, không ai có thực lực trả thù!
Hắn ỷ vào thiên tư cao hơn người, được tuyệt đỉnh coi trong, trắng trợn tính kế mấy người ông hai, không hề kiêng dè gì!
Ông nội, ông có nghe không?
Bỏ qua lần này, hắn lên cấp bảy, Thanh Nhi cũng không còn cách nào báo thù... Ông nội..."
Lúc này, ánh mắt Dương Thanh lóe lên vẻ tuyệt vọng, lần này mà không giết hắn, có lẽ sẽ không còn cơ hội rồi!
"Phương Bình!"
Dương Thanh thấp giọng gào lên, ngay sau đó, hắn di chuyển, bóng người bay về phía kết giới.
Cấp bảy vùng cấm xuống khu vực cấp sáu, kế tiếp sẽ có một trận hỗn chiến, hắn có thể nhân cơ hội giết Phương Bình, sau đó chạy về lại khu vực cấp bảy, ai biết được là hắn làm?
Hơn nữa... hắn căn bản không tin mấy lời Võ Vương nói!
Võ Vương từng cho người chuyển lời với hắn, Phương Bình không hề thu được di hài của lão tổ. Nhưng Phương Bình là người của Võ Vương, Võ Vương nói không có là không có sao?
"Dù di hài lão tổ không nằm trong tay Phương Bình, thì hắn vẫn đáng chết!"
Nợ máu trả bằng máu!
Phương Bình giết người thân của hắn, vị cường giả kim thân cấp tám duy nhất của nhà họ Dương vì hắn mà chết.
Thù này không báo, làm sao an lòng?
...
Khu vực cấp sáu.
Khu rừng đã biến mất không còn tăm hơi, lúc này, đám người Phương Bình lại xuất hiện trên mặt đất.
Đám người Lý Hàn Tùng vô cùng cảnh giác, dò xét chung quanh.
Tưởng Siêu thì chỉ nhìn chằm chằm vào Phương Bình, nhìn xong thì lại ăn mấy quả năng lượng.
Không biết qua bao lâu, Tưởng Siêu không nhịn được nói: "Phương Bình, ngươi không bị thương chứ?"
Tên này cũng không bị thương!
Nhưng hiện tại, Phương Bình đã ngồi đây cả ngày, không hề nhúc nhích hay có ý muốn di chuyển.
Đôi mắt hắn cũng chăm chăm nhìn lên bầu trời, nhìn cái gì mà nhìn hoài vậy?
Phương Bình vẫn luôn yên tĩnh nghiêm nghị trả lời: "Ta đang xem đường!"
"Xem đường?"
"Xem con đường bản nguyên!"
Phương Bình trầm giọng nói: "Trên bầu trời, phía trên dòng năng lượng chính là vị trí con đường bản nguyên hỗn loạn của Vương Chiến Chi Địa. Nhìn bản chất của một vật thông qua hiện tượng, ta đang quan sát con đường bản nguyên của nơi này.
Con đường bản nguyên có hỗn loạn đến đâu thì cũng là con đường bản nguyên!
Trấn Thiên Vương đã đi ra con đường thứ hai, mà con đường bản nguyên ở nơi này có tới mấy trăm ngàn...
Năm đó, có bao nhiêu võ giả bước lên con đường bản nguyên chết đi, thì nơi đây có bấy nhiêu con đường bản nguyên, cuối cùng tất cả hợp nhất, hình thành con đường bản nguyên hỗn loạn..."
Nói xong, Phương Bình rù rì nói: "Ta đang nghĩ, con đường vạn đạo hợp nhất là con đường của Lý lão sư, hay là con đường hỗn loạn ở đây?
Con đường võ đạo của Lý lão sư cắt đứt hết tất cả con đường khác, chỉ có một đường để đi!
Mà con đường bản nguyên hỗn loạn ở nơi này không chỉ có một con đường, cũng không phải là thể hỗn tạp, mà là một con đường mới..."
"Thật phức tạp!"
Tưởng Siêu nghe mà chẳng hiểu gì, thấy hơi nhức đầu: "Quá cao thâm, nghe không hiểu. Phương Bình, ngươi mới cấp sáu mà đã bắt đầu nghiên cứu cái này rồi sao?"
Con đường võ đạo đi như thế nào không phải là chuyện mà võ giả trung cấp nên lo lắng. Võ giả trung cấp tu luyện từng bước là được rồi. Dù đến cấp tám cũng không cần quá quan tâm lưu ý.
Người cần quan tâm đến chuyện này thì cần phải đến cấp chín trước đã.
Đương nhiên, võ giả đỉnh cấp tám cũng có thể bắt đầu tìm kiếm nghiên cứu, nhưng Phương Bình còn lâu mới lên cấp tám.
Phương Bình nhàn rỗi không có chuyện gì làm, ngồi ở đây một ngày là để nghiên cứu cái này? Hơn nữa, ngươi có thể nhìn xuyên qua năng lượng hỗn loạn sao?
Ở Vương Chiến Chi Địa, khoảng trời gần nhất chính là dòng năng lượng hỗn loạn ngay trên đầu.
Phía trên dòng năng lượng mới là con đường bản nguyên lộn xộn và hỗn loạn.
Phía trên nữa... chưa từng có ai đi qua, có lẽ là kết giới đi ra ngoài.
Vương Chiến Chi Địa như một cái chén úp ngược, kết giới phong tỏa toàn bộ nơi này.
Về phần ở giữa kết giới và con đường bản nguyên hỗn loạn liệu có tồn tại thứ gì khác không, không ai biết, võ giả mạo muội xông vào khu vực con đường bản nguyên hỗn loạn đều chết hết rồi.
Tuyệt đỉnh vào thì không cần xông, vừa bước vào thôi sẽ bị con đường bản nguyên công kích ngay.
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, hời hợt nói: "Cấp tám xa xôi lắm sao?"
Nghe lời này, Tưởng Siêu muốn nói lại thôi, sau đó có chút không có gì để nói.
Cấp tám xa xôi với Phương Bình lắm sao?
Hình như cũng không xa lắm, trong tầm với!
Quan trọng là, hiện chúng ta đang ở Vương Chiến Chi Địa, ngươi không làm gì mà ngồi đây xem với nhìn con đường bản nguyên, bị rảnh hả!
Mà rảnh thật, giết không ít người, đoạt không ít đồ rồi còn gì.
Phương Bình cũng không giải thích, tiếp tục nhìn chằm chằm bầu trời.
Quan sát con đường bản nguyên cái gì... Toàn là thứ vô nghĩa.
Nhưng đang yên đang lành, bắt cả đám dừng lại, dù sao cũng phải tìm cái cớ, tìm việc để làm.
Về phần mọi người có tin hay không thì không liên quan đến Phương Bình.
Nhưng mà lần này tăng cấp chậm quá.
Lần trước tăng cấp cần một ngày, lần này... Phương Bình đoán, có lẽ phải cần hai ngày.
Hiện tại cũng đã đêm ngày 6 rồi, hắn ngồi ở đây từ tối ngày 5.
"E là còn phải ngồi tới hết ngày mai mới được..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận