Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2740: Áo Gấm Không Cần Giấu (3)

"Nhân tộc.." Lúc này, cũng có người đang cảm khái.
Các Thánh Nhân trốn chạy trước đó, có người đứng trên Cấm Kỵ Hải, nghiêng nhìn những thành trì nhân loại trên bờ biển, rõ ràng cảm nhận được gì đó không bình thường.
"Nhân tộc hình như mạnh hơn rồi, kết giới Thiên Nhân có xu thế di động" Có người lẩm bẩm một tiếng, nhìn ra một số thứ, Nhân tộc có xu thế mở rộng.
"Thiên Mộc, Thương Miêu, Nhân Vương.."
Nghĩ tới những cường giả đang ở Nhân Gian, ngay cả Thánh Nhân cũng lắc đầu, dù chỉ có một vị Thánh Nhân, nhưng không thể khinh thường. Người bên ngoài đang cảm khái.
Trong Thiên Phần giả, hiện tại lão Trương đang trốn chạy, phía sau, ba đại hộ giáo, Bình Dục Thiên Đế, hơn mười vị Đế Tôn liên thủ đuổi giết ông!
Mọi người đều tái mặt, sợ hãi.
Võ Vương chứng đạo Thiên Vương rồi! Mà còn tế Thanh Tinh Đế Tôn để chứng đạo Thiên Vương! Nhưng, vì giết vị Thánh Nhân này, ông cũng bị thương không nhẹ, đừng thấy ông ở thế giới bản nguyên tùy tiện cười nói, trên thực tế đang chạy trốn đến tận đẩu tận đâu.
Lão Trương chạy một lúc, trên người vết máu loang lổ, trong tay còn xách Chiến Vương bị đánh thê thảm, quay đầu liền mắng: "Đừng ép ta, ta không muốn giết các ngươi mà thôi, còn ép ta, ta quay lại giết sạch từng tên một!"
"Võ Vương, ngươi không chứng đạo Thiên Vương thì thôi, chứng đạo Thiên Vương, hôm nay ngươi hẳn phải chết!"
Trong ba đại hộ giáo, có người quát lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng.
Cũng có ghen ghét!
Bọn họ thành thánh đã bao nhiêu năm? Có người đã hơn chục ngàn năm!
Thiên Giới chưa sụp đổ, bọn họ đã là Thánh Nhân, hiện Thiên Giới đã sụp đổ tám ngàn năm, nhưng bọn họ vẫn là Thánh Nhân.
Nhưng Trương Đào, lại có thể thành Thiên Vương, làm sao không ghen ghét.
"Buông lời độc ác gì chứ, mấy lão già các ngươi, đừng để ta bắt lẻ, cả đời cứ túm lại với nhau, bằng không... cứ chờ chết đi!"
Trương Đào không hề sợ bọn họ, thở hổn hển nói: "Ta nhắc nhở các ngươi, lúc nào ta cũng có thể khôi phục chiến lực, vừa khôi phục trạng thái mạnh nhất, mấy Thánh Nhân không dễ giết, nhưng cấp Đế, các ngươi cẩn thận một chút nhá!"
Vừa dứt lời, sắc mặt một số cường giả cấp Đế vừa đuổi theo tới đều khẽ biến.
Bình Dục Thiên Đế lạnh giọng quát: "Đừng để hắn quấy rối! Giờ không giết hắn, sau này còn nguy hiểm hơn! Ba vị, Khôn Vương còn không chịu ra tay sao?"
Ba đại hộ giáo im lặng, ra tay? Ra tay cái gì!
Bên kia, lão già Trấn Thiên Vương đang lôi kéo Nguyệt Linh và Thiên Cực, chặn cứng mấy người Khôn Vương, phá trận!
Đúng, còn đang phá trận.
Sắp phá được trận, Trấn Thiên Vương đã nói, hiện ai dám đi ông ta sẽ không quan tâm lợi ích của mọi người, ông ta sẽ liên thủ tất cả mọi người tiêu diệt đối phương, tránh lãng phí công sức của mọi người.
Giết Võ Vương, hiện chỉ có thể dựa vào bọn họ.
Dù không giết được, cũng phải ngăn chặn, phá đại trận xong, Khôn Vương sẽ nhanh chóng đến.
Không chỉ Khôn Vương, mấy vị Tốn Vương, Cấn Vương đều sẽ tới, đại khái cũng sẽ ra tay.
Chiến Vương đang được xách trong tay Trương Đào cũng truyền âm mắng: "Đồ khốn, ngươi bị thương, ta cũng ngươi, ta bị thương, ngươi lại xách ta, đây là chuyện người làm ư?"
"Ngươi chắc chắn chứ?" Trương Đào truyền âm nói: "Ngươi ở phía sau ta, phía sau nhiều người như vậy, họ đồng loạt ra tay đánh ngươi một đòn thì ngươi banh xác á!"
Chiến Vương: "..."
Chiến Vương không phản bác được, nói gì mà đúng thế! Nhưng sao ta lại không cam tâm như thế chứ?
Khi Trương Đào bị thương, sao ta lại không nghĩ tới dùng lời này chặn họng hắn chứ?
Lão Trương bĩu môi, với trí thông minh này của ngươi còn muốn đấu với ta, xách theo ngươi thì ngươi ngoan ngoãn đi, lắm lời thế không biết.
Lát sau, cơ thể lão Trương hơi chấn động, suýt nữa bị người phía sau đánh trúng, sau đó lão Trương liền không nhịn được mắng: "Tên nhóc này đang làm gì? Muốn ta no chết hả?"
Chiến Vương ngơ ngác, có ý gì?
Lão Trương hùng hổ nói: "Ta vừa mới lên cấp, đại đạo không rõ, khó mà khai thác, còn tiếp tục thổi phồng ta, mẹ kiếp, ta chẳng phải sẽ bị chết no à?"
"Thằng nhóc khốn kiếp đáng chết này, làm cái quỷ gì, gần đây tiến bộ quá nhanh, lực khống chế của ta cũng hạ xuống không ít"
Chiến Vương hình như nghe hiểu, suýt nữa chửi ầm lên!
Ngươi... đang chê thực lực mình tăng nhanh? Ngươi có nghĩ đến cảm nhận của người khác không? Ngươi có nghĩ đến một lão già trong lòng còn đang giãy dụa vì cấp Đế không, hả?
Lần này, vì trở thành cấp Đế, lão già ta toàn thân đẫm máu, kim thân vỡ vụn mấy lần, ngươi làm sao có mặt mũi nói ra lời này?
Trương Đào đâu quan tâm ông, còn đang tức giận bất bình nói: "Ta bảo hắn giúp nhân loại mạnh một chút, không có bảo hắn ba ngày làm mạnh hai nơi, ta mới tiến vào đây hơn một tháng"
Chiến Vương rầu rĩ, kệ, mình giả chết. Ngươi cứ tha hồ mắng đi.
Ông cảm thấy Trương Đào đang khoe khoang.
Chiến Vương im lặng, lão Trương mắng vài câu, không được đáp lại, hình như cũng cảm thấy không thú vị, không ai cổ động, không giả bộ được.
Nhưng trong lòng lại vui vẻ, Phương Bình đang làm gì? Không có mình, sao cứ cảm thấy tên nhóc này đang buông thả bản thân, càng làm càng mạnh thế?
Quay lại Ma Đô.
Phát biểu một hồi, Phương Bình cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Có một số việc không thể kìm nén, kìm nén sẽ dẫn đến suy nghĩ không thông.
Ví dụ như hắn đã hủy tà giáo, công trạng lớn như thế mà không nói ra thì có khác gì phường trộm cướp đâu.
"Cũng vì khích lệ toàn nhân loại nên ta mới nói, bằng không."
Thấy Ngô Khuê Sơn nhìn mình, Phương Bình khôi phục bình thường, giải thích một câu. Ngô Khuê Sơn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, cười nói: "Hiểu rồi! Vì khích lệ lòng người, bằng không, trước đây khi đột phá ngươi cũng sẽ không lựa chọn lên sân thượng của trường, cấp 5 đột phá cấp 6 càng sẽ không chạy từ biển về trường học.." Phương Bình trừng mắt, Thương Miêu, Giảo, Lực Vô Kỳ, Thiên Mộc bên cạnh đều hơi sửng sốt.
Còn có chuyện này?
Khi Thương Miêu quen biết Phương Bình, Phương Bình cũng đã cấp 8 kim thân tầng bảy, tất nhiên không được chứng kiến những chuyện này. Bây giờ mới biết, tên này không phải đến giờ mới vô sỉ, mà đã như vậy từ lâu rồi.
Phương Bình lườm lão Ngô một cái, muốn đánh nhau à? Cũng đã là chuyện năm nào tháng nào rồi, nhắc lại những chuyện đó làm gì?
Phương Bình không tiếp lời, mở miệng nói: "Bộ trưởng Ngô, vậy phiền ngài đưa Mộc lão đến Thiên Đảo trước, để Mộc lão nghỉ ngơi ở Thiên Đảo.
Hắn không dám để Thiên Mộc ở Ma Đô, đưa tới Thiên Đảo là thích hợp nhất.
Ngô Khuê Sơn không nói gì, ông khách khí hơn Phương Bình nhiều, vội vàng bắt chuyện với Thiên Mộc, giới thiệu phong thổ ở Trái Đất.
Một vị cường giả cấp Thánh Nhân hiện đang giúp đỡ nhân loại, đương nhiên ông phải khách khí.
Một người một cây nhanh chóng rời đi.
Phương Bình lại nhìn về phía Lực Vô Kỳ và Giảo, cười nói: "Hai người các ngươi cũng đi Thiên Đảo...
Hai yêu thú giả câm vờ điếc, giống như không nghe thấy.
Lực Vô Kỳ mờ mịt, mở to hai mắt nhìn, nhìn lông trên người Giảo, như thể muốn bắt rận.
Giảo cúi đầu, lấy chân vuốt đuôi Thương Miêu, có vẻ muốn nắm cái đuôi lên chơi một chút.
Đi?
Không đi!
Phương Bình và Thương Miêu chắc là muốn đi ăn, có đánh chết bọn chúng cũng không đi.
Giảo vừa vuốt đuôi Thương Miêu, vừa nói sang chuyện khác: "Chú... Miêu, sao lão tổ nhà ta mới xuất hiện đã đi rồi?"
Đuôi to của Thương Miêu đập bốp một cái khiến chân Giảo sưng lên, con chó nhỏ này trở nên to gan rồi à? Còn dám vuốt đuôi của mình?
Giảo cũng không thèm để ý, da dày thịt béo, bị đánh có là gì, nói sang chuyện khác, đi theo kiếm ăn, mấy ngày tới, nó chắc chắn phải quấn lấy Thương Miêu.
"Chú Miêu, lão tổ nhà ta để lại cho ta một môn công pháp, chính là thần công Đại Cật Bát Phương mà người nói, cái đó lợi hại không?" Thương Miêu đứng bật dậy, bốp một tiếng, tát nó suýt nữa té xỉu.
"Chó con, ai bảo ngươi gọi chú Miêu?" Thương Miêu không vui.
Ngươi gọi chó lớn là lão tổ, gọi bản miêu là gì?
"Cụ Miêu!" Giảo đổi giọng, không có gì khó, thấy sang bắt quàng làm họ là được.
Nó mạnh dạn, bên cạnh, Lực Vô Kỳ không động đậy, luôn cảm giác mình đang tìm đường chết.
Những người này muốn đi ăn, mình lại để ý, hiện nó rất sợ cuối cùng ngay cả nó cũng bị coi là thịt bò mà nướng, mặc dù nó vốn dĩ là trâu.
Thấy hai yêu thú này không đi, Phương Bình cũng buồn bực.
Không nói chuyện này nữa, Phương Bình nhanh chóng nói: "Mèo lớn, vậy ngươi về trước đi, ta đi nơi khác xem xem"
"Tên lừa đảo.." Thương Miêu không nỡ, ngươi đi đâu thế? Bản miêu chờ bữa tiệc này lâu lắm rồi!
Nhìn dáng vẻ không nỡ này của nó, Phương Bình bất đắc dĩ thở dài, mèo này, vì ăn, thật không cần mặt mũi gì. Bình thường cũng không thấy ngươi đối xử với ta như thế, mỗi lần hỏi chút chuyện, còn ước gì ta lập tức xéo đi.
"Sẽ nhanh quay lại!" Phương Bình cũng mặc kệ nó, dứt lời, bóng dáng lóe lên, biến mất ngay tại chỗ.
1729 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận