Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1347

Giảo nhìn chằm chằm Phương Bình một lúc, lát sau, đôi mắt màu vàng khổng lồ khẽ đảo, đầu to hơi lắc lư, hướng về phía thành Thiên Môn gật một cái.
Phương Bình bật cười lớn nói: "Giảo đại vương, chuyện đoạt mỏ không vội, bên đó còn có hai vị cấp chín đấy, rất nguy hiểm. Dù có cướp được thì cũng rất khó mang đi, không cẩn thận sẽ mất mạng.
Giảo đại vương tu luyện đến cảnh giới này cũng không dễ dàng.
Nếu mất mạng ở đây... quá thiệt thòi, còn chưa làm vương cấm địa, chưa kịp vào vùng cấm, bên Ngự Hải Sơn còn có vô số yêu thú giống cái đang chờ đại vương đến sủng ái..."
"Gào!"
Giảo phẫn nộ gào một tiếng, thể hiện sự bất mãn. Lần này, đầu bếp có vẻ rất phách lối, trước kia gặp mình cúi đầu xoay người, hiện lại dám đứng thẳng nói chuyện với mình!
Trong lòng Phương Bình thầm mắng một tiếng, phẫn nộ con mẹ ngươi.
Ngươi tưởng ta vẫn như trước kia sao? Ngươi tưởng bây giờ ngươi chỉ cần thổi một hơi là có thể giết chết ta sao? Ngươi tưởng ngươi rất ngầu sao?
Chẳng qua không thèm trừng trị ngươi, giờ đây, Ma Võ ta có ít nhất hai người có thể giải quyết ngươi, ngươi có gì mà đắc ý.
Tất nhiên, mắng thì mắng, nhưng vẫn phải nhịn nhục vì đại cục, Phương Bình mỉm cười nịnh nọt, khẽ ho một tiếng nói: "Giảo đại vương đừng nóng giận, lần này ta tới đây là để giúp đại vương xử lý vấn đề này đây."
Dứt lời, Phương Bình bắn mạnh một chút khí huyết tới, nhưng Giảo không nuốt vào ngay, mà cảm ứng một phen, rồi mới nuốt vào miệng.
Phương Bình giận quá hóa cười. Mẹ kiếp, ngươi còn sợ ta hạ độc ngươi sao? Độc dược có thể hạ độc chết cấp tám, chẳng lẽ lãng phí dùng để hại ngươi?
Hiện Phương Bình cũng không quan tâm đến việc tiêu hao chút khí huyết đó, vừa đút khí huyết, vừa suy nghĩ làm sao mở miệng. Kết quả... kết quả hắn vừa chuẩn bị nói chuyện, cái sừng màu vàng của Giảo bỗng hiện lên một vệt lực lượng thiên địa. Ý tứ rất rõ ràng, không ăn khí huyết nữa, muốn ăn lực lượng thiên địa!
"Mẹ nó, đồ chó lớn nhà ngươi, trước sau gì ta cũng thịt ngươi, ăn uống chùa mà còn đòi hỏi, còn muốn lực lượng thiên địa..."
Phương Bình tiếp tục điên cuồng thầm mắng, hiện bản thân hắn đã tinh huyết hợp nhất, cũng có thể sinh ra lực lượng thiên địa, cũng là không phải là không có. Mắng xong một trận, trong tay Phương Bình hiện lên một gal lực lượng thiên địa, bắn mạnh tới.
Giảo nuốt vào cái ực, cái đầu khổng lồ không ngừng đung đưa, tỏ vẻ cực kì hài lòng, sau đó, miệng mở rộng ra, gật đầu với Phương Bình, ra hiệu có thể nói tiếp, cũng tiếp tục cho nó ăn.
"Khó trách Long Vương đã làm thịt thú cưỡi rồi, ai mà nuôi nổi thứ này?"
Hiện Phương Bình đã rõ tại sao cường giả nhân loại không thu phục thú cưỡi, khó mà nuôi được.
Thả bọn chúng đi săn, sau khi ra ngoài chưa chắc có thể trở về.
Tự mình nuôi, con nào con nấy nếu đều giống như Giảo, chỉ đòi ăn lực lượng thiên địa, thì mọi người đừng tu luyện nữa, làm thú cưỡi cho rồi, còn không bằng làm thịt, làm ra một thanh thần binh thì có lợi hơn.
Dù nghĩ vậy, Phương Bình vẫn vừa cho ăn vừa cười nói: "Giảo đại vương, ngài muốn đoạt lấy mỏ khoáng, phải không?"
"Gào!"
"Hiểu rồi, hiểu rồi, của ngài, chắc chắn là của ngài." Phương Bình gật đầu, bật cười lớn: "Ý của ta là, độ khó quá lớn. Hiện mỏ khoáng khổng lồ này đang được hai vị cấp chín canh giữ.
Trước kia, nhân loại chúng ta còn khai chiến với thành Thiên Môn, còn có thể kiềm chế đối phương một chút. Nhưng bây giờ, bọn họ không đánh, thực lực chúng ta không bằng người, cũng sẽ không tiếp tục giúp đỡ kiềm chế bọn họ.
Bây giờ, muốn đoạt lấy mỏ khoáng, chỉ có thể liều mạng, xử lý hai cấp chín, mới có thể giành được. Nhưng hai vị cấp chín... thật quá khó khăn."
Phương Bình không khỏi lắc đầu, thở dài: "Trừ phi, Giảo đại vương có thể gọi tới bốn năm vị Thú Vương cấp chín từ Bách Thú Lâm trợ chiến, bằng không, đừng đùa."
Đôi mắt to của Giảo có vẻ bất mãn. Nói nhảm, có thể gọi tới đã sớm gọi rồi.
Quan trọng là, dù có gọi tới được, tiêu diệt được gỗ ngốc và thành chủ, mình còn được lợi lộc gì sao?
Phương Bình thấy thế, tiếp tục cho ăn, lại nhỏ giọng nói: "Nhưng... cũng không phải không hề có hy vọng!"
Ánh mắt Phương Bình sáng rực nói: "Giảo đại vương đã cứu ta mấy lần, võ giả phục sinh chúng ta có ơn tất báo... Ngài hiểu ý của ta không? Ngài mang đến lợi ích cho ta thì ta nhất định mang lại lợi ích cho ngài…”
“Hiện, nhân loại không muốn khai chiến với thành Thiên Môn, nhưng ở thế giới loài người, ta cũng là chúa tể một phương..."
"Gào!"
Giảo lần nữa nổi giận, ngươi lừa gạt yêu thú à!
"Thật mà, ta đúng là chúa tể một phương của nhân loại, ta có lão tổ tuyệt đỉnh... chính cũng chính là Chân Vương đó! Trước kia, khi ta yếu ớt, tổ tông Chân Vương ghét bỏ ta, cho nên ta chỉ có thể một mình rèn luyện. Nhưng giờ ta đã mạnh mẽ, cũng có chút uy danh tại thế giới loài người, nên lão tổ Chân Vương thấy vừa mắt. Thế là, lão tổ cho ta chút quyền lực, dưới trướng cũng có vài người."
Giảo không rống nữa, Phương Bình cười nói: "Cho nên nếu Giảo đại vương thật sự muốn đoạt mỏ, ta có thể giúp một tay. Nhưng mà..." Phương Bình cau mày nói: "Không thể tùy tiện phát động chiến tranh! Dù ta đã được ngài cứu mạng mấy lần, cũng không thể vì ta mà nhân loại lâm vào vũng bùn chiến tranh."
Giảo nhìn hắn chằm chằm, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Phương Bình lại nói: "Nếu như ngài đồng ý cho ta một chút lợi ích, xem như bỏ tiền ra thuê người làm, nếu lợi ích đủ lớn, chúng ta có thể nhúng tay vào việc này. Dù khơi mào chiến tranh... cũng không quan trọng, dù sao lão tổ ta là Chân Vương, ta cũng không sợ những thứ này.
Tất nhiên, ngài phải một mình chống lại một vị cấp chín, cũng không biết ngài có được hay không… Bằng không, hai cấp chín thật quá khó đối phó!"
Giảo lắc lư đầu to, rống lên một tiếng, ánh mắt có vẻ hoài nghi.
Phương Bình cười nói: "Lợi ích không cần nhiều, chỉ cần nhất định phải tiêu diệt Thiên Môn Thụ, tốt nhất là tiêu diệt nó toàn thây!
Ngài lấy mỏ khoáng, bọn ta lấy thi thể yêu thực, dù sao mỏ khoáng khổng lồ rất quan trọng với địa quật, nếu chúng ta lấy đi sẽ dễ xảy ra chuyện.
Nhưng yêu thực cấp chín bị tiêu diệt, bọn ta mang xác đi, không thành vấn đề. Ngài xuất thân từ Bách Thú Lâm, nên ta nghĩ chắc ngài cũng hiểu được điều này phải không?"
Giảo gật đầu to, không sai, nó có thể lấy đi mỏ khoáng, nhưng võ giả của Phục Sinh Chi Địa không được. Bởi vì mỏ khoáng vốn là của yêu tộc.
Mỏ khoáng khổng lồ ở đây thuộc về gỗ ngốc, mình tiêu diệt gỗ ngốc, cướp lấy thì không sao. Nhưng võ giả của Phục Sinh Chi Địa, muốn đoạt đi, thì sẽ có Chân Vương nhúng tay.
Làm yêu thú của cấm địa, nó cũng biết những điều này.
Đầu bếp muốn thi thể của gỗ ngốc... Giảo nhìn chằm chằm hắn một hồi, rất khó, đoạt mỏ và tiêu diệt vương giả, không phải cứ nói là làm được.
Phương Bình thấy thế lại nói: "Dù sao ngài cũng là vương của một tộc, chẳng lẽ không bạn bè người thân sao, ngài mang theo bạn bè người thân của ngài, chỉ cần có thể giữ chặt thành chủ thành Thiên Môn, thì ta sẽ dẫn người đi vây giết Thiên Môn Thụ!
Đợi tiêu diệt xong Thiên Môn Thụ, ta sẽ cho người đi giúp ngài, tiếp tục tiêu diệt thành chủ thành Thiên Môn.
Bằng không, dù ngài cướp được mỏ khoáng... Ta thấy sớm muộn hắn sẽ trả thù. Ai có thể dễ dàng bỏ qua điều này? Mất đi mỏ khoáng, thành chủ thành Thiên Môn cũng phải gặp phiền phức lớn, để thoát khỏi phiền phức, không phải chắc chắn hắn sẽ tìm ngài tiếp tục liều mạng sao?
Cho nên, muốn cướp mỏ, nhất định phải giết người, chỉ có tiêu diệt bọn họ rồi mới có thể giải quyết hậu hoạn, ngài hiểu ý ta nói không?"
Người thân bạn bè? Đầu to của Giảo tiếp tục lắc lư, bản vương dẫn yêu bám lấy chủ thành, đầu bếp có thể tiêu diệt gỗ ngốc? Tiêu diệt gỗ ngốc rồi, mình lấy mỏ, hắn lấy thi thể gỗ ngốc? Nhưng nếu hắn có thể tiêu diệt gỗ ngốc, chẳng phải là...
Giảo vẫn còn đang suy nghĩ, Phương Bình khẽ nói: "Thật ra... việc này chút khó xử, sau khi giết được Thiên Môn Thụ, ta sẽ không thừa nhận là ta làm. Tất nhiên, chắc chắn sẽ bị nhân loại địa quật biết.
Cho nên, đến lúc đó… phiền Giảo đại vương đứng ra, nói là ngài mời chúng ta giúp đỡ tiêu diệt nó. Không biết, Giảo đại vương có thể làm được điều đó hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận