Toàn Cầu Cao Võ

Chương 373: Lớp phổ cập kiến thức địa quật

Chu Nghiên gật gù, có chút thổn thức, cảm thán nói: "Tần Phượng Thanh cùng khóa, Tạ Lỗi năm hai, Phương Bình năm nhất… Hội trưởng à, tôi thấy năm tiếp theo, vị trí hội trưởng này của cậu muốn ngồi vững cũng hơi khó đó."
Không phải xem thường Trương Ngữ, nhưng những người khác đều đang phát triển rất nhanh.
Tiếp tục như vậy, vốn lên cấp bốn đã bị chậm lại rồi, một khi bị người khác đuổi tới, bọn họ nhất định sẽ khiêu chiến Trương Ngữ.
Vị trí hội trưởng hội võ đạo Ma Võ không dễ ngồi như vậy.
Hơn nữa, các học viên cấp năm của trường, hết học kỳ này cũng đều phải tốt nghiệp rồi.
Trương Ngữ làm hội trưởng hội võ đạo, nếu như trước khi tốt nghiệp không thể tiến vào cấp năm, vậy thì năm tiếp theo, Ma Võ có thể sẽ không có học viên cấp năm ở trường nữa rồi.
Tân sinh càng ngày càng mạnh, học sinh cũ khóa này lại thua kém khóa trước, e rằng hội trưởng hội võ đạo Trương ngữ của chúng ta sẽ phải chịu đủ mọi lên án.
Lời này Chu Nghiên không nói, nhưng hiển nhiên Trương Ngữ hiểu rõ trong lòng.
Đúng đấy, lại sắp tới kỳ tốt nghiệp rồi.
Mấy anh chị cấp năm đại học năm tư sắp rời trường rồi, trên thực tế, mấy anh chị kia cũng không có trong trường học, đều ở ngoài, hoặc ở địa quật.
Nhưng mà vẫn là học sinh Ma Võ.
Một khi tốt nghiệp, chính là học sinh tốt nghiệp, học viên cấp năm của nhà trường, chớp mắt sẽ không còn nữa rồi.
Trong lòng nghĩ lung ta lung tung, Trương Ngữ bỗng nhiên nói: "Cậu thấy để Phương Bình gia nhập hội võ đạo thì sao?"
"Gia nhập hội võ đạo?"
"Lấy thân phận hội phó gia nhập, em ấy và Tạ Lỗi đều có hi vọng lên cấp năm trước tốt nghiệp."
Trương Ngữ nhẹ giọng nói: "Thực ra tôi có phải là hội trưởng hay không cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà hội trưởng hội võ đạo Kinh Võ đã tiến vào đỉnh cấp bốn rồi, Vương Kim Dương của Nam Võ cũng tiến vào cấp bốn trung kỳ, hội trưởng của Hoa Quốc Võ Đại cũng muốn lên cấp bốn trung kỳ rồi.
Cuối năm nay, Võ Đại sẽ có thể tiến hành thi đấu giao lưu, nhưng theo tôi được biết, có thể không còn là thi đấu giữa tân sinh viên nữa, mà thi đấu giữa các hội võ đạo."
Thi đấu giao lưu lần thứ nhất giao cho tân sinh viên quyết định kết quả.
Nhưng lần thứ hai thì không hẳn như vậy nữa rồi.
Một trường học có mạnh hay không, thành quả bồi dưỡng học sinh thế nào còn phải nhìn cường giả trong trường thế nào, hội võ đạo chính là đại biểu cho tầng lớp học sinh là cường giả.
Trương Ngữ đoán, đợt thi đấu giao lưu cuối năm nay có khả năng sẽ là hội võ đạo xuất chiến.
Chu Nghiên không biết nên nói gì, dàn học sinh mới vào của Ma Võ đều hiển lộ các gương mặt trẻ tài năng, đàn anh đàn chị năm ba năm tư như bọn họ có vẻ yếu thế hơn rồi. E là Trương Ngữ cũng có chút cảm giác lực bất tòng tâm rồi.
Đối với đề nghị của Trương Ngữ, Chu Nghiên suy nghĩ một chút mới nói: "Học kỳ sau lại tính đi, hơn nữa… đừng thật sự bị Phương Bình đánh bại, nếu không…"
Trương Ngữ khẽ cười nói: "Không đến nỗi."
Nhưng trong lòng cậu đã quyết, mình cần phải vào địa quật một chuyến, nếu thật sự thua, mình còn chưa tốt nghiệp, biết giấu cái mặt già này đi đâu.
Chuyện xảy ra tối ngày hôm trước, ngày hôm sau toàn trường đều biết rồi.
Ban ngày, vừa đến lớp học, ánh mắt các bạn học đều có chút quỷ dị.
"Cấp ba!"
Đại học năm nhất còn chưa kết thúc, Phương Bình đã bước vào cấp ba, tốc độ như vậy, quả thực khiến người ta tự ti mặc cảm.
Toàn bộ Ma Võ hiện nay số lượng võ giả cấp ba cũng không quá nhiều.
Chờ học kỳ này kết thúc, các anh chị đại học năm tư tốt nghiệp, vậy thì càng ít võ giả cấp ba.
Hiện tại, có rất nhiều võ giả cấp ba đều là sinh viên năm ba, năm tư, không chỉ Ma Võ, mà ở các trường khác cũng vậy.
Kết thúc học kỳ này, các trường đều sẽ rơi vào một thời kỳ "thung lũng".
Trong thời gian này, ngoại trừ một số võ giả cấp bốn, số lượng võ giả cấp ba ở Ma Võ sẽ không vượt quá 50 người.
Chờ đến khai giảng năm học mới, con số này mới tiếp tục tăng lên.
Nói cách khác, đợi đến học kỳ sau, Phương Bình cũng có thể được gọi là bá chủ trong đám học sinh rồi.
Giống như lúc Phương Bình vừa mới nhập học, Tần Phượng Thanh vừa bước vào cấp ba, khi đó, Tần Phượng Thanh ở trường học cũng được xem như là một thành phần bá chủ trong số học sinh, nếu không, cũng không thể làm hội phó.
Trên thực tế, lần này lại càng rõ ràng.
Trước mắt, Tần Phượng Thanh là sinh viên năm ba đại học, ngược lại cũng sánh không bằng sinh viên đại học năm tư của khoá này. Sinh viên năm tư đại học năm nay có không ít thiên tài.
Khoá của Tần Phượng Thanh có thể biểu hiện xuất sắc hơn hay không, phải nhìn xem năm cuối có bao nhiêu cường giả xuất hiện.
...
Đối với ánh mắt của mọi người, Phương Bình cũng không để ý.
Ngoan ngoãn nghe giảng bài… à, ngủ gà ngủ gật.
Phương Bình quả thật hơi chờ mong đến lớp phổ cập kiến thức địa quật vào buổi tối.
Trước đó Bạch Nhược Khê đã nói qua một chút, nhưng cũng không phải là quá nhiều, đa phần đều chỉ nói sơ lược.
Nói tới Bạch Nhược Khê, Phương Bình bỗng nhiên quay đầu nói: "Cô Bạch dạo này không thấy, cô ấy không ở trường sao?"
Trần Vân Hi đang thất thần, Phương Bình bỗng nhiên quay đầu, dọa cô nàng hết hồn. Trần Vân Hi hít một hơi, nói: "Đi ra ngoài rồi."
"Đáng tiếc thật."
Trần Vân Hi khó hiểu, Phương Bình cảm thán nói: "Lớp huấn luyện đặc biệt mỗi tối không phải là cô Bạch dạy, vậy hy vọng cũng không phải lão Đường."
Đi học mà, giáo viên xinh đẹp nhìn bổ mắt.
Nếu thật sự là Đường Phong vào lớp giảng bài, Phương Bình sẽ tuyệt vọng.
Nhưng mà nghĩ lại chắc cũng không đến nỗi, Đường Phong đỉnh cấp sáu chắc không rảnh như vậy.
...
Học sinh của lớp huấn luyện đặc biệt thực ra ai cũng mong chờ đến tiết học buổi tối.
Hiện tại mọi người đều biết chuyện địa quật rồi.
Nhưng mà tình huống cụ thể như thế nào, mọi người đều không rõ ràng, chỉ là mơ hồ được biết thông tin vậy thôi.
...
Các tiết học ban ngày, đám học sinh cấp hai này đều vừa nghe vừa ngủ.
Chờ ăn xong bữa tối, tinh thần người nào người nấy đều khá phấn chấn, nhanh chóng đến lớp.
...
Bên trong phòng học.
Mọi người ngoan ngoãn ngồi, mỗi người còn cầm theo tập vở bút viết để chuẩn bị ghi chép, có người cầm điện thoại di động để chuẩn bị chụp ảnh, nhìn lớp thế này mới giống một lớp học đại học chứ.
Trước đó, sắc mặt từng người nhìn như xã hội đen vậy.
Vu Hướng Hoa và Trương Tử Vi cũng đến, sắc mặt hai người vẫn còn hơi tái nhợt, vào phòng học cũng không nhìn Phương Bình, rất tự nhiên đi về phía nhóm nhỏ của mình.
Phương Bình cũng chẳng có tâm tư quân tâm bọn họ, ngồi nghiêm chỉnh, chờ giảng viên bước vào cửa.
Không để cho mọi người đợi lâu, rất nhanh, một vị giảng viên già bước vào cửa.
"Chào các em, tôi là Dư Bác."
Thái độ của vị giảng viên này rất nhu hoà, cười cười tự giới thiệu tên mình, sau đó nhân tiện nói: "Tôi là người phụ trách giảng dạy cho các em về kiến thức nhân văn - lịch sử - văn hoá của địa quật."

"Để tìm hiểu về lịch sử của địa quật, chúng ta phải quay ngược thời gian về niên đại rất xa xôi…"
Câu đầu tiên của vị giảng viên già đã khiến mọi người quan tâm, có người không nhịn được nói: "Thầy ơi, không phải năm 1920..."
Giảng viên già cười nói: "Năm 1920 là thời gian lối vào địa quật thứ 3 bị mở ra, chứ không phải cái thứ nhất.
Chân chính tìm hiểu kỹ, lối vào địa quật đầu tiên có ghi chép rõ ràng thực ra là được phát hiện từ năm 1303.
Hoặc là nói, có khi còn sớm hơn một chút.
Năm 1303, phát hiện động đất ở Tây Sơn, dựa theo Nguyên Sử thuật lại: Đất nứt thành vực sâu, người dân bị đè chết, không cách nào sống."
"Hơn 700 năm?"
Tất cả mọi người kinh ngạc vô cùng, lần trước Bạch Nhược Khê không nói lối vào địa quật đầu tiên được phát hiện cách đây hơn 700 năm.
Giảng viên già cười nói: "Chỉ là suy đoán của chúng ta, không nhất định là thật, rốt cuộc thì chuyện hơn 700 năm trước, chúng ta cũng không rõ ràng.
Thế nhưng, suy đoán này có căn cứ.
Ở Tây Sơn có một tông phái tên là Quảng Thắng Tự, đã truyền thừa được mấy ngàn năm.
Căn cứ vào lịch sử của Quảng Thắng Tự và đôi câu vài lời ghi chép lại từ tiên hiền (1) của tông phái, hơn 700 năm trước, tiên hiền của Quảng Thắng Tự đã phát hiện Tiên Giới!"
Mọi người lập tức trở nên hứng thú.
"Tiên Giới?"
---
(1) Tiên hiền: bậc hiền tài đức độ thời xưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận