Toàn Cầu Cao Võ

Chương 957: Thắng Thua Không Quan Trọng (2)

"Im lặng!"
Người lên tiếng mắng không phải là Lý Mặc mà là Bộ trưởng Vương!
Lý Trường Sinh muốn ăn đòn đúng không?
Người ta... Người ta Trịnh Nam Kỳ vẫn còn là một đứa trẻ, tôn trọng tinh thần võ đạo, đợi đối phương ngưng tụ xong, hoàn toàn không có vấn đề mà.
Bộ trưởng Vương trong lòng thầm an ủi một câu, rồi lại nhìn Trịnh Nam Kỳ... Bỏ đi, thằng nhóc nhà ngươi e là sẽ bị một đao cho đi bán muối rồi.
Phương Bình sắp ngưng tụ được 30 gal lực lượng thiên địa rồi, ngươi còn không ra tay ngăn lại, một đao của hắn cũng có thể đánh ngươi bay hồn, chút nữa ta vẫn nên ra tay mới được.
Bộ trưởng Vương im lặng nhìn... Khoảng 35 gal rồi.
Khoảng 40 gal rồi!
Ôi thanh niên à, còn không ngăn lại thì ta sẽ ra tay ngăn hắn lại mất.
45 gal rồi... Phương Bình, đủ rồi a!
Lực chịu đựng trên cơ thể ngươi cũng sắp đạt giới hạn rồi, tốt xấu gì cũng giữ chút mặt mũi chứ, ngươi thật sự muốn một đao diệt người ta thế sao?
Mặc dù 45 gal lực lượng thiên địa của Phương Bình có chênh lệch không nhỏ với cường giả bọn họ, nhưng trên bản chất là như nhau, chỉ khác người sử dụng mà thôi.
Ngưng tụ đến 50 gal, chắc chắn một đao có thể tiêu diệt đối phương.
Bộ trưởng Vương vẫn đang im lặng tính toán, trên lôi đài, Phương Bình có hơi khó xử.
Trịnh Nam Kỳ... Thật đơn thuần a!
Ta nên một đao đánh bại ngươi, hay là ngươi muốn bị một đao đánh bại đây hả?
Ngươi nhanh chóng ngăn cản ta đi chứ, dù thế nào ta cũng sẽ đánh với ngươi một lúc mà.
Phương Bình không ngưng tụ trước, thực ra đã có ý muốn nhường rồi, ngưng tụ không đủ lực lượng thiên địa, Trịnh Nam Võ cũng có thần binh trong tay, một đao không thể đánh bại được hắn.
Nhưng hiện tại... Phương Bình cũng muốn dừng lại rồi.
Thi đấu đã bắt đầu rồi, vậy mà tên này cứ đứng nhìn hắn như vậy!
Hắn cũng không che dấu sóng năng lượng a!
Đã rõ ràng như vậy rồi!
Cánh tay đã cảm nhận được có chút căng trướng, Phương Bình vẫn chủ động dừng lại, 45 gal, một đao chém ra, đồng chí tiểu Trịnh có thể tiếp chiêu không?
Trịnh Nam Kỳ cũng không phải thật sự đơn thuần ngốc nghếch.
Ngay khoảnh khắc Phương Bình dừng lại, Trịnh Nam Kỳ đột nhiên hành động, giữa không trung chỉ lưu lại tàn ảnh, ngay sau đó, trên nắm tay của Trịnh Nam Kỳ bộc phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt!
Hắn dùng thần binh găng tay!
Ánh mắt Phương Bình sáng như tuyết!
Chính là cái này, chính là đôi găng tay này, cho Đại Sư Tử dùng!
Đôi găng thần binh Huyết Tinh Quyền Sáo của Đại Sư Tử cũng là thần binh nổi tiếng toàn quốc.
Trước đó Phương Bình vẫn đang nghĩ, thần bình không phù hợp phải làm sao, xem ra bây giờ… Găng tay này cho Đại Sư Tử dùng, có lẽ không thành vấn đề nhỉ.
"Diệt Thần Nhất Đao Trảm!"
Ngay lúc Trịnh Nam Kỳ vung quyền tới, Phương Bình rút đao rồi!
Ầm!
Đao vừa rút ra, đất xung quanh lập tức dâng lên, bụi đất tung bay tứ phía.
Một cột sáng chọc trời lập tức xuất hiện.
Xung quanh thao trường, một vài sinh viên sơ cấp vội vàng lui ra sau, bị sóng năng lượng dư âm ảnh hưởng khiến bọn họ không ngừng lui ra phía sau.
Trên khu vực chủ trì, Lý Mặc rục rịch đứng dậy, đã chuẩn bị để có thể cứu viện bất cứ lúc nào.
"Ầm!"
Đầu tiên là một luồng ánh sáng chói mắt, một lát sau, cùng với tiếng nổ vang, một bóng người bay ngược ra.
Bụi bay trong không trung, Phương Bình thu đao vào vỏ, đạp không đứng thẳng, bụi đất xung quanh bay đến chỗ hắn lập tức rơi xuống, hồi phục yên tĩnh.
Phía xa, Trịnh Nam Kỳ rơi xuống, không ngừng thụt lùi, liên tục lui ra hơn trăm mét, mặt đất bị giẫm thành những vết nứt chằng chịt, lưới sắt bao quanh bên ngoài thao trường trực tiếp bị đụng bay mấy trăm mét.
Trịnh Nam Kỳ dùng hai chân ghì lại, cuối cùng trượt một đường dài mấy chục mét.
Mãi đến khi dừng lại, sắc mặt Trịnh Nam Kỳ lập tức trắng bệch, từ trong miệng phun ra một ngụm máu.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phương Bình đã hạ xuống trước mặt hắn, Trịnh Nam Kỳ mặt trắng như tuyết, lẩm bẩm nói: "Sinh viên đệ nhất Võ Đại..."
Đây chính là thực lực của Sinh viên đệ nhất Võ Đại sao?
Đây chính sinh viên võ đại mà hắn cảm thấy không ra gì đây sao?
Bị một đao đánh bại!
Hôm nay năm trận, những người khác có thảm, có mất mặt, thực ra cũng không tính là quá thảm.
Tưởng Siêu chỉ bị thương nhẹ mà thôi, Tần Phượng Thanh bị thương nặng, rất nặng.
Diêu Thành Quân cũng chỉ là miễn cưỡng đánh lui Khương Hi Nghiên, trên người cũng bị thương rất nhiều.
Vương Kim Dương, Lý Hàn Tùng cũng gian nan đánh thành hòa, không phải do thực lực mạnh hơn bọn họ.
Nhưng đấu với Phương Bình, hắn vậy mà không tiếp được một đao!
Đao vừa nãy, Phương Bình... hình như sau đó thu bớt lực, hắn có thể cảm nhận được lực bộc phát không giống khi Phương Bình xuất đao và lúc đao quyền giao nhau.
Đối diện, Phương Bình áy náy, hơi khom người nói: "Học trưởng Trịnh, là sinh viên võ đại, hiện nay lại là võ giả đệ nhất, ta không thể thua. Ma Võ... cũng không thua được, thật xin lỗi."
Trịnh Nam Kỳ chua xót, muốn nói lại thôi.
Phương Bình không nói chuyện, đi về phía trước đỡ lấy hắn, khẽ cười nói: "Hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ nhì, hôm nay chúng ta không say không về!"
Trên miệng thì đang nói, ánh mắt của Phương Bình lại nhìn lướt qua đôi găng tay.
Ôi đậu, thần bình tốt thật!
Bị đao này chém, găng tay vẫn là găng tay, không lưu lại chút dấu vết nào, lợi hại!
May chưa chém hư, nếu không thì mất đôi găng tay này rồi.
...
Tại thao trường, Phương Bình một đao đánh bại Trịnh Nam Kỳ.
Kết thúc trận đấu, Tần Phượng Thanh lại nuốt một quả năng lượng, vuốt vuốt cái bụng, không thể ăn nữa rồi!
Ăn nữa, năng lượng quá nhiều, tiêu hóa không nổi.
Thấy Lý Phi mấy người gần như không chịu nổi kích động này, Tần Phượng Thanh giả bộ nhỏ tiếng nói: "Thực ra Phương Bình đã nhẹ tay rồi, ít nhất cũng giữ lại một nửa thực lực, các ngươi... chậc, có lẽ hắn cũng không ngờ được... Thực lực lão Trịnh lại yếu đến mức đó."
Tần Phượng Thanh lắc đầu không thôi, làm biểu tình rất bất lực, vỗ vào một bên của Tưởng Siêu, thở dài nói: "Mập à, thật sự không phải đả kích ngươi, nếu như là ngươi thì chỉ cần nửa đao thôi, dư sức cho ngươi chầu trời rồi.
Trước đó ta nói một mình hắn đánh mười người các ngươi cũng được, các ngươi không tin..."
Sắc mặt Lý Phi rất khó coi nói: "Hắn ngưng tụ rất lâu..."
Tần Phượng Thanh lại thở dài nói: "Hắn cố ý nhường đấy, muốn để lão Trịnh ngăn cản hắn, giữ chút mặt mũi cho các ngươi, nếu không, hắn cần nhiều thời gian ngưng tụ sức mạnh như vậy sao?
Ai mà biết… các ngươi không ai có kinh nghiệm thực chiến chứ.
Hắn tùy cơ ứng biến, không thấy lúc sau bản thân hắn cũng không bộc phát nữa hay sao?
Sớm biết như vậy... Nên tiếp tục nhường đó."
"Tần Phượng Thanh!"
Vương Kim Dương khẽ quát một tiếng, trách mắng: "Đừng ăn nói lung tung!"
Tần Phượng Thanh hiểu ra, cười khan nói: "Chút nữa mọi người đừng có nói với lão Trịnh, nếu hắn ấy biết sẽ không chịu được đả kích. Chuyện này mọi người đừng nói, bây giờ xem ra, lão Trịnh hình như cũng không bị thương, Phương Bình ngưng tụ lâu như vậy, mới miễn cưỡng đánh lui hắn, có lẽ hắn sẽ dễ chịu hơn chút."
Những người khác không lên tiếng, Tưởng Siêu lấy tay lau mồ hôi dù không có, mắng chửi xối xả: "Đậu xanh, quá hung tàn! Hắn... Hôm qua không phải nói hắn nhân cơ hội diệt được đỉnh cấp sáu bị thương sao?"
Tần Phượng Thanh cạn lời nói: "Cho dù đối phương bị thương... Nhưng lúc đó hắn cũng là cấp năm trung kỳ, hiện tại cũng đã là đỉnh cấp năm rồi, thực lực đã tăng lên nhiều, các ngươi nghĩ thế nào thế?"
Tưởng Siêu vẻ mặt buồn bực, tức giận nói: "Ta thấy hắn là một người rất hiền hòa, thế nào lại cuồng bạo như vậy?"
"Hiền hòa..."
Tần Phượng Thanh cũng muốn chửi thề, nhưng nghĩ lại, nếu mắng, có lẽ sẽ bị Phương Bình xử tử, đành cười một cái nói: "Hắn là hội trưởng hội võ đạo Ma Võ, đương nhiên phải thân thiện với khách rồi.
Nhưng võ giả mà, một khi giao thủ thì đương nhiên phải điên cuồng một chút."
"Hắn không phải mới xuống địa quật bốn lần thôi sao?"
"Đúng a, nhưng mỗi lần hắn xuống địa quật đều giao thủ với cường giả cấp cao, vì vậy thực lực tương đối mạnh hơn một chút."
"..."
Mấy người liền ngậm miệng, một lúc lâu sau, Lý Phi thấp trầm nói: "Xem ra chúng ta đều là ếch ngồi đáy giếng."
Vốn dĩ, nếu như thua, có lẽ bọn họ sẽ rất khó tiếp nhận.
Nhưng hôm nay, đánh từ trận đầu cho tới bây giờ, chưa có trận nào dễ chịu.
Đấu qua mấy vòng, bọn họ đều đã nghĩ đến chuyện sẽ thua.
Cộng thêm đối thủ cũng qua đây ngồi, không hề quá kiêu ngạo, quá càn rỡ, nói chuyện cùng bọn họ đến bây giờ, trong lòng mấy người bọn họ đã cảm thấy dễ chịu hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận