Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2146: Đóng Gói Mang Về (3)

Bởi vì cấp Đế còn chưa có thay đổi về chất, chưa đạt đến mức chênh lệch thực lực cực kỳ lớn, cường giả cấp Chân Vương vẫn có thể vây giết đối phương, dù có mạnh như lão Trương, nếu bây giờ có hơn mười vị Chân Vương vây giết ông, ông cũng rất có thể sẽ bị đánh chết.
Ma Đế thì sao? Hắn có thể đánh ngang tay với mười vị Đại Đế! Tương đương với bốn mươi, năm mươi Chân Vương!
Kiếp trước Lão Vương mạnh đến thế sao? Không, có lẽ càng mạnh hơn!
Ma Đế nói có lẽ có thể chiến Hoàng Giả, dựa vào giọng điệu của Đế Nhạc, lúc Ma Đế nói lời này, e là đang mặc cảm tự ti mình không bằng đối phương, nghĩa là có thể còn mạnh hơn nữa?
Ngay khi Phương Bình đang nghĩ ngợi thì Tưởng Siêu bỗng nhiên hoảng hốt kêu lên: "Ai?"
Mọi người đồng loạt giật mình!
Ban đầu mọi người cũng không phát hiện, nhưng bây giờ nhìn theo tầm mắt Tưởng Siêu, ai cũng thấy rõ bên trên tẩm cung bên trái đang có bóng người đứng thẳng, ngửa đầu nhìn trời.
Đám người Phương Bình như gặp đại địch!
Ai ở đó? Không cảm ứng được bất cứ thứ gì!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc vô cùng, lẽ nào đó chính là Ma Đế?
Ngay khi bọn họ còn đang bận kinh sợ thì bóng người lại thở dài một tiếng.
Không có âm thanh!
Trong đầu mọi người đột nhiên xuất hiện cảnh tượng đó, như có người đang thở dài!
Bóng người thở dài một tiếng, trong chớp mắt tán loạn, biến mất không còn.
Lão Lý bỗng nhiên nói: "Không phải người! Hình như là cái bóng!"
Điền Mục cũng nói: "Không sai! Có lẽ là năm đó có cường giả tử vong ở đây... Không, có lẽ là quanh năm suốt tháng sống ở đây, để lại một cái bóng!"
Mọi người dồn dập nhìn về phía lão Vương!
Đây là tẩm cung của Chiến Thiên Đế, có người đứng trên nóc nhà ngửa đầu nhìn trời, thở dài.
Không phải Chiến Thiên Đế thì là ai? Chẳng lẽ là Ma Đế?
Phương Bình nhìn về phía Đế Nhạc, trầm giọng nói: "Bóng người này, ngươi có biết là gì không?"
Đế Nhạc còn kinh ngạc hơn hắn, vội vàng truyền âm nói: "Tiểu yêu không biết, tiểu yêu rất ít khi tới hậu viện! Nhưng cũng không phải là chủ nhân..."
Bóng người rất mờ, không nhìn ra hình dạng cụ thể, cũng không nhìn ra trang phục. Nhưng Đế Nhạc biết Mạc Vấn Kiếm, đương nhiên sẽ không nhận sai.
Vậy chắc chắn không phải Mạc Vấn Kiếm!
Đầu Sắt không nhịn được nói: "Lão Vương, đó là ngươi đúng không? Tự dựng chạy lên trên nóc nhà thở dài làm gì? Bị người yêu bỏ hả?"
Vương Kim Dương liếc hắn một cái, sắc mặt trắng bệch, không thèm để ý.
Đầu Sắt lại nói: "Nhưng Phương Bình nói Chiến Thần là nữ mà? Tên vừa nãy là nam mà?"
Diêu Thành Quân cũng không nhịn được, khẽ quát: "Câm miệng!"
Phương Bình nói mà ngươi cũng tin. Hắn nói cái gì thì ngươi tin cái đó hả?
Bây giờ bọn họ cũng không chắc Chiến Thiên Đế có phải là lão Vương không, nhưng xác suất cũng khá cao. Tuy nhiên, vấn đề đó cũng không còn quan trọng nữa, hai tòa tẩm cung phía trước vẫn còn đang chờ bọn họ bước vào đây.
Phương Bình nhìn một chút, sau đó nhìn về phía lão Vương, lão Vương mở miệng nói: "Bên phải là tẩm cung Ma Đế... Trái tim hẳn là ở đó!"
"Mạc Vấn Kiếm thật biến thái!" Phương Bình mắng một câu!
Ngươi để trái tim của người ta trong phòng là muốn làm gì? Còn để hẳn trong tẩm cung!
Hơn nửa đêm, ngươi vào phòng ngắm nghía quả tim chơi à?
"Vậy trước tiên vào chỗ của Mạc Vấn Kiếm..."
Hắn vừa muốn cất bước, Vương Kim Dương bỗng nhiên nói: "Thi thể của những cấp Đế kia ở đâu?"
Đế Nhạc trầm mặc chốc lát, chậm rãi nói: "Hẳn là ở trong tẩm cung của chủ nhân, phòng tu luyện của chủ nhân có phong ấn dưới lòng đất, bình thường chủ nhân sẽ tu luyện trong đó, trấn áp những thi thể kia.”
Phương Bình chắc chắn Mạc Vấn Kiếm là tên biến thái. Dám chôn thi thể của cấp Đế dưới tẩm cung của mình, đi ngủ cũng muốn ngắm đúng không? Càng biết nhiều, càng cảm thấy người này có bệnh, biến thái vô cùng.
"Đế thi ở tẩm cung..." Vương Kim Dương cau mày, nhìn về phía Phương Bình nói: "Vậy có lẽ trái tim của ta cũng ở chỗ đế thi, lúc mới gặp Huyết Yêu, ta đã cảm thấy có gì đó không đúng, quá mạnh, có lẽ không chỉ là Đế Huyết, còn có bị trái tim ảnh hưởng..."
"Đi vào rồi tính sau!"
"Cẩn thận một chút!" Vương Kim Dương vẫn nói, có lẽ tẩm cung của Mạc Vấn Kiếm mới chính là khu vực nguy hiểm!
Bọn họ vừa muốn cất bước, phía sau, Tưởng Siêu kinh ngạc nói: "Chư vị, đống hoa cỏ này đều là bảo vật..."
Thế mà lại không lấy! Thật sự vượt ngoài tưởng tượng của hắn!
Dù năng lực cảm ứng của hắn không quá mạnh, hắn cũng có thể cảm ứng được những hoa cỏ này tràn đầy năng lượng, nồng nặc đến mức đáng sợ. Còn mạnh hơn quả của Đế Huyết Thụ nhiều, chí bảo đó!
Thế mà vẫn không lấy?
Phương Bình vừa đi vừa nói: "Không vội, cứ để đấy, đóng gói mang đi sau, đừng đào lung ta lung tung, chuyển nguyên một khối đi đẹp hơn."
Tưởng Siêu nhe răng trợn mắt, được rồi, ta đánh giá cao các ngươi rồi!
Biết ngay mà, nhiều thứ tốt như vậy, làm sao Phương Bình không lấy cho được. Không ngờ hắn đã sớm quyết định xong, muốn vác toàn bộ tòa cung điện này đi luôn!
Tưởng Siêu cũng lười nói thêm, nhưng hắn vẫn liếc mắt nhìn Đế Nhạc, Phương Bình không hái trái cây của nó, hành động này cũng không bình thường. Sẽ không mang đi luôn đấy chứ?
Cũng đúng, lấy mỗi quả cũng không phù hợp phong cách của Phương Bình, nói không chừng lát nữa hắn sẽ bưng cả cái cây đi luôn, thuận tay chế tạo thần binh cấp chín.
Tưởng Siêu có chút đồng tình nhìn về phía Đế Nhạc, ngươi tốt nhất không nên tính kế Phương Bình. Chỉ cần an phận, Phương Bình đại khái sẽ không động vào nó. Nhưng nếu dám vọng động, cứ chờ biến thành thần binh đi.
Đế Nhạc đang bay tà tà đằng trước bỗng nhiên thấy lành lạnh, hai cái gò má già nua hiện lên sau lưng, liếc mắt nhìn Tưởng Siêu.
Tưởng Siêu chửi thầm một câu, yêu thực thật khó nhìn, đằng trước đằng sau, đằng nào cũng có mặt.

"Mạc Vấn Kiếm!"
"Bản đế nhất định phải giết ngươi!"
"Giết! Giết! Giết!"
Mọi người vừa bước vào tẩm cung, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, nhưng bên trong lại tràn đầy tiếng la hét giận dữ vang vọng không ngừng.
Tiếng la hét kêu giết liên tục vang lên trong căn phòng trống trải. Mọi người cảm thấy da gà nổi lên khắp người. Oán độc, phẫn hận, không cam lòng, tuyệt vọng... các thể loại tâm trạng khác nhau được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn qua những tiếng thét đó.
Trong phòng như có bóng mờ hiện ra, chớp mắt đã tan biến, chớp mắt lại xuất hiện. Những cái bóng đeo vương miện đế hoàng không ngừng xuất hiện. Tiếng than oán độc cũng là của bọn họ.
Khi đoàn người Phương Bình đi vào, đối phương giống như có thể nhìn thấy bọn họ, một cái bóng trông tương đối rõ ràng bỗng nhiên nhìn về phía Đế Nhạc, sau đó điên cuồng cười to.
"Đế Nhạc! Thả bản đế ra ngoài! Thả bản đế ra, ta giúp ngươi trở thành Chân Thần!"
"Đế Nhạc, mau thả bản đế!" Bóng mờ như đã lâm vào điên cuồng.
Nhóm người Phương Bình cảnh giác cực cao, đây đều là những Đại Đế đã tham chiến năm xưa, bọn họ không chết! Linh thức còn sót lại trên thi thể đã thức tỉnh sau nhiều năm tử vong.
Mà giờ khắc này, Đế Nhạc cũng dùng sóng tinh thần nói: "Những Đế Tôn đã chết này căn bản không thể tụ được bóng mờ thành thực thể như hiện tại, xem ra khi chủ nhân không có ở đây, phong ấn cũng càng ngày càng yếu."
Nó đang nói chuyện, Phương Bình lại ra hiệu cho lão Lý coi chừng nó. Những Đại Đế này điên cuồng như thế nhưng vẫn còn nhận thức Đế Nhạc, có vấn đề, có lẽ hai bên đã gặp nhau, trò chuyện, hai bên hoàn toàn có thể bắt tay hợp tác với nhau.
Phảng phất như cảm nhận được sự cảnh giác của nhóm người Phương Bình, Đế Nhạc giải thích: "Chúng ta hấp thu máu của họ để trưởng thành, năm đó, khi linh thức của những Đại Đế này thức tỉnh, chúng ta cũng từng gặp mấy lần."
Bóng mờ không quản bọn họ nói cái gì, tiếp tục gầm lên: "Thả bản đế! Mạc Vấn Kiếm dám to gan nghịch thiên, nhất định phải chết! Nhất định phải chết!"
Phương Bình cảm thấy hơi đau đầu, thực sự rất muốn đánh chết mấy tên này.
Có tổng cộng ba cái bóng, cái đằng trước kia là rõ ràng nhất, hai cái phía sau mờ hơn rất nhiều. Phương Bình cảm ứng một phen, cái bóng hẳn chỉ là một vệt lực lượng tinh thần phát ra ngoài, không có lực sát thương quá mạnh.
Suy nghĩ một chút, Phương Bình mở miệng nói: "Các vị Đế Tôn, bình tĩnh đừng nóng! Lần này chúng ta đến đây là vì giải cứu mấy vị Đế Tôn! Nhưng các cụ cũng từng nói, buôn bán không lời thì chỉ có lỗ, trông mấy vị vẫn còn chút thần trí, yêu cầu của ta cũng không cao, Đế Tôn chỉ cần giao tuyệt học ra đây, ta sẽ tha cho các ngươi."
"Làm càn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận