Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1289

Phương Bình kiểm tra một hồi, bắt đầu tìm kiếm chung quanh.
Di tích!
Hôm nay hắn cần tìm di tích, cần phải tìm được công pháp, tuy rằng độ khả thi không lớn.
Khu vực cấp sáu bị người thăm dò nhiều năm như vậy, nếu thật sự có công pháp, thì phải có người tìm được. Nơi này năm đó là chiến trường… Ra chiến trường mang theo công pháp đều là đồ ngốc.
Ai xuất chiến sẽ mang theo công pháp chứ? Nếu không phải ngu đần thì là cái gì! Nhưng Phương Bình vẫn là hy vọng có thể tìm được một ít manh mối.
Những võ giả nhân loại chết ở chỗ này, đến từ đâu? Có phải là Giới Vực?
Nếu đúng vậy, thì Giới Vực chính là sào huyệt của bọn họ, công pháp sẽ không mang theo trên người, nhưng sào huyệt chắc chắn sẽ có công pháp.
Không còn kẻ địch, chuyên tâm tìm di tích, tốc độ Phương Bình lại cực nhanh, nhanh chóng tìm được một di tích.
Đáng tiếc, Phương Bình mạnh mẽ tiến công một hồi, di tích lại không cho hắn tiến vào. Điều này khiến Phương Bình rất bất mãn, đương nhiên là Phương Bình cũng có cách, thay đổi khí tức một hồi, những tên đã chết lâu rồi này không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng sau khi đi vào, Phương Bình lại thất vọng!
Một bộ hài cốt ánh kim xán lạn!
Không có vật hóa hình mà lão Diêu nói, cũng không có sức mạnh truyền thừa nào. Bộ hài cốt này trước khi chết hẳn là cấp chín. Đáng tiếc đã chết quá nhiều năm, bản nguyên đã tiêu tan từ lâu, chỉ còn hài cốt, cũng không đáng giá, giống như bộ xương của Thiết Mộc lúc trước vậy.
Nhưng cũng không phải không thu hoạch được gì, đối phương để lại một thanh thần binh! Không thu vào cửa tam tiêu, hẳn là cố ý để lại cho hậu nhân.
Một thanh thần binh đã sớm lu mờ… Không, cũng không phải là thần binh, Phương Bình phán đoán một hồi, hẳn là loại binh khí mà võ giả địa quật trước kia thường dùng. Tuy không có tính linh hoạt của thần binh, nhưng chất liệu có thể so với thần binh cấp tám, thậm chí còn tốt hơn thần binh cấp tám nhiều.
"Quỷ nghèo!"
Phương Bình lấy đi binh khí, mắng một tiếng, thuận tiện cũng nhặt xác dùm cái tên này, nói thế nào đi nữa cũng là cường giả cấp chín, vẫn có giá trị.
Phương Bình phát hiện di tích thứ nhất, muốn tìm cái thứ hai lại khá khó. Cái chỗ chết tiệt này vẫn đang luôn thay đổi địa hình. Có lúc, Phương Bình thậm chí còn gặp lại khu vực đã thăm dò qua, khiến hắn rất bất đắc dĩ.
Nhưng mất hơn nửa ngày, Phương Bình ngự không hơn ngàn dặm, vẫn có thể tìm được một di tích khác.
Lần này là di tích của nhân loại!
Di tích thứ hai này tự động cho Phương Bình tiến vào. Lần này, Phương Bình không dã man như lần trước, trong cung điện bị hủy hoại, cũng có một bộ hài cốt ánh kim xán lạn, Phương Bình hơi cúi đầu tỏ vẻ tôn trọng. Đây là hài cốt của cường giả nhân loại!
Mặc kệ năm đó là người tốt hay người xấu, vì sao mà chiến, đều là tiền bối. Có lẽ công pháp cổ tu năm đó, mọi người đều biết, không xem là bảo bối, vị này cũng không để lại công pháp. Binh khí cũng không để lại! Cái gì cũng không có!
Phương Bình vốn có chút thất vọng, nhưng rất nhanh, Phương Bình phát hiện mình sai rồi.
Hắn phát hiện bảo bối rồi! Vị tiền bối nhân loại này thật sự để lại bảo bối, vẫn là loại bảo bối khiến người ta phải bất ngờ. Đó là một ngọc bội!
Ban đầu Phương Bình còn tưởng đây là trang sức đeo trên người, nhưng sau một khắc, sắc mặt Phương Bình thay đổi.
"Nhẫn chứa đồ… Không, ngọc bội chứa đồ!"
Phương Bình dùng lực lượng tinh thần phát hiện ngọc bội mang có chứa một không gian nhỏ, Phương Bình chấn động!
"Đây là trang bị chứa đồ!"
"Võ giả nhân loại quả nhiên có cái này, hơn nữa đã có từ lâu… Năm đó, hẳn là có rất nhiều trang bị chứa đồ nhỉ?"
Phương Bình không biết, hình như hắn cũng chưa từng nghe nói là có người phát hiện trang bị chứa đồ ở đây. Có lẽ là hắn gặp may, có lẽ là những người khác không phát hiện được, rốt cuộc đối với võ giả mà nói, thứ này là bảo vật vô giá!
Không gian trong ngọc bội không gian, chỉ có một mét khối. Đối với Phương Bình mà nói, thật sự là rất nhỏ. Nhưng nếu mang ra ngoài, e là cấp chín cũng phải tranh đoạt.
"Thứ tốt! Không ngờ…"
Ngọc bội chứa đồ sẽ không trống, Phương Bình phát hiện đá năng lượng, phát hiện một vài bình thuốc bên trong. Còn thuốc đó có tác dụng gì, hắn không biết, xác suất lớn là khôi phục thực lực.
Nhưng những thứ đồ này, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, cũng không biết còn có thể dùng không. Trừ nhưng thứ đó ra, thứ cuối cùng lại khiến đồng tử Phương Bình thu nhỏ lại!
Một cái lệnh bài!
Một cái lệnh bài cổ điển nặng nề, Phương Bình vội vàng điều khiển lực lượng tinh thần lấy lệnh bài ra.
Hắn phát hiện một vấn đề, hình như chỉ có võ giả có thể phóng lực lượng tinh thần ra ngoài mới có thể sử dụng ngọc bội chứa đồ này, đương nhiên là chuyện này không có liên quan gì đến hắn, võ giả đến tinh huyết hợp nhất đều có thể dùng.
Phương Bình không lo vấn đề này nữa, lấy lệnh bài ra cẩn thận xem. Lệnh bài rất nặng, chất liệu… chất liệu khá giống vật liệu phong cấm lực lượng tinh thần. Phương Bình cẩn thận cảm ứng, xác định nó đúng là loại vật liệu đó!
"Người xưa đúng là có tiền, lấy cái này chế tạo lệnh bài… Không, có lẽ năm đó thứ này căn bản không đáng giá, tấm bia vỡ kia chính là cái này. Có thể có liên quan đến Giới Vực!"
Phương Bình kiểm tra thử, nhưng có rất ít nội dung trên lệnh bài, xung quanh được khảm hoa văn mây bay. Hai bên lệnh bài có điêu khắc hai chữ cổ. Lần trước ở Giới Vực, Phương Bình còn mù chữ, sau đó cũng tự học một ít văn tự cổ đại.
"Mặt này hẳn là… Dương!" Phương Bình phán đoán một hồi, chắc là chữ "Dương".
Không biết vị cấp chín đã chết này tên họ là gì. Bên còn lại, Phương Bình nhìn hồi lâu, đại khái cũng xác định được là chữ "Lưu".
"Lưu Dương? Họ tên của vị tiền bối này sao?" Phương Bình không quá chắc chắn, chỉ có một cái lệnh bài, tin tức để lại quá ít. Tuy nhiên, từng có người nhận được lệnh bài, về hỏi một chút, cũng có thể biết được một vài thứ.
"Trương Bằng nói rất khó lấy được mà?"
"Mới vào di tích thứ hai mà mình đã lấy được, cũng quá đơn giản!" Phương Bình rất phiền muộn, Trương Bằng nói điêu rồi.
Hắn không biết hiện tại hắn gióng trống khua chiêng thăm dò di tích là chuyện lạ để đời thế nào, trước đây căn bản không thể làm được như vậy.
Đối với cấp sáu nhân loại mà nói, tiến vào hai di tích, gần như là mơ hão. Đa số võ giả có thể tìm tới một di tích là tốt lắm rồi.
Hơn nữa, không phải chỉ một lần là có thể gặp được, rất nhiều người căn bản không gặp được trong lần đầu tiên, chỉ đến làm quen hoàn cảnh, lần thứ hai, lần thứ ba…
Có rất nhiều võ giả đều sẽ ở lại đây một hai năm. Ba năm cũng có, sáu năm trở lên cũng có. Những võ giả lớn tuổi đến đây đều ở lại hoặc thăm dò trên 3 năm cả... Nhưng nhân loại thì không có nhiều người ở đây đến ba năm, bởi vì đến lúc đó, võ giả xui xẻo đến mức không đột phá nổi cũng không dám tiến vào một mình.
"Vấn đề là, những thứ này, cũng không thể giúp mình nhanh chóng đột phá được?”
Thật ra Phương Bình không có hứng thú đột phá lắm, nếu bây giờ muốn đột phá, hắn bế quan mười ngày, tám ngày, sinh mệnh chi môn đại khái sẽ đóng kín. Nhưng dù mình không cần, vẫn phải mang đồ tốt về, nói không chừng có thể giúp những người khác nhanh chóng tiến vào cấp bảy.
"Không biết đống thuốc trong nhẫn chứa đồ có thể trợ giúp người đột phá hay không, đan dược của võ giả cổ xưa, có lẽ là thứ tốt nhỉ?"
Phương Bình nhìn lướt qua, có đại khái hơn 10 bình, cũng không biết cổ võ giả luyện dược thế nào, vật liệu là cái gì, phải xét nghiệm thử mới có thể dùng.
Sau khi thu lại hài cốt của vị tiền bối có thể tên là "Lưu Dương" này, Phương Bình bắt đầu tiếp tục tìm kiếm di tích.
Không có kẻ địch, cảm giác rất thoải mái!
Trên đường, Phương Bình gặp một con yêu thú cấp bảy sơ kỳ, nó bị Phương Bình dùng tay không đánh nhục thân nứt toác, cuối cùng lại bị Phương Bình nện chết.
Phương Bình lại càng đắc ý thêm!
Nếu như không cần cân nhắc đến phiền phức sau khi ra ngoài, lần này hắn kiếm lời vô số. Tuy không đột phá cấp bảy, nhưng cũng không sao.
Rất nhiều thần binh, rất nhiều thứ tốt, cộng thêm một ngọc bội chứa đồ, còn có một cái lệnh bài… Những thứ đồ này, tuyệt đỉnh cũng sẽ phải đỏ mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận