Toàn Cầu Cao Võ

Chương 323: Thật nhiều sức lao động miễn phí!

Trong khi cậu đang xem xét tư liệu, Phó Xương Đỉnh bên cạnh có chút tức giận nói: "Vì sao tôi xin vào cậu lại không cho gia nhập?"
Phương Bình liếc mắt nhìn cậu ta một cái, lại nhìn đám Dương Tiểu Mạn cũng đang tức giận bên cạnh, bĩu môi nói: "Các cậu không chịu khổ nổi đâu, đều là công tử tiểu thư nhà giàu, tôi làm sao mà hầu nổi mấy cậu."
"Cậu!"
Phó Xương Đỉnh hơi tức giận nói: "Cậu coi thường bọn tớ?"
"Ai thèm!"
Phương Bình khinh bỉ một tiếng, mở miệng nói: "Thế này nhé, bây giờ cậu đi đánh người vừa rồi mới xỉa xói tôi đi, tôi sẽ cho cậu vào hội."
Phó Xương Đỉnh: "..."
Dương Tiểu Mạn: "..."
Triệu Tuyết Mai: "..."
Mọi người kinh ngạc ngây người, cái thằng này rốt cuộc mưu mô cỡ nào chứ!
Người kia chỉ nói một câu như vậy, Phương Bình cũng đã mắng lại, người ta cũng không dám lên tiếng nữa rồi, thế mà bây giờ cậu lại giựt dây bảo Phó Xương Đỉnh đi đánh người ta một trận!
Nhìn thấy mọi người đều dại ra, Phương Bình lắc đầu một cái, vừa đi vừa than thở: "Con cháu của các gia tộc lớn chính là như vậy đó, bởi vậy tôi mới không thu nhận các cậu vào hội, tránh phá hoại bầu không khí tốt đẹp của hội Bình Viên.
Làm hội trưởng, tôi nhờ cậu làm một chuyện nhỏ như thế này cũng không được, vậy sau này, làm sao tôi dám yên tâm giao phía sau lưng cho các cậu?
Chiến hữu là gì, là người mặc kệ đúng sai, các cậu đều sẽ là người đầu tiên bênh vực tôi, đứng về phía tôi, đó mới là chiến hữu của tôi.
Đáng tiếc, các cậu lại không phù hợp với yêu cầu của tôi..."
Phương Bình tiếc nuối không thôi, bên cạnh, có hội viên vừa mới vào hội, nghe vậy lập tức kích động nói: "Hội trưởng nói không sai, võ giả chúng ta nên như vậy!"
"Nên nên cái đầu cậu!"
Mấy người Phó Xương Đỉnh mắng to trong lòng, cậu có ngốc hay không vậy, lời của lão Phương thế mà cậu cũng tin!
Cậu ấy rốt cuộc đã cho các cậu lợi ích gì?
Cứ chờ mà xem, cuối cùng, cái gì của các cậu sẽ là của hội trưởng, cái gì của hội trưởng vẫn là của hội trưởng, sớm muộn các cậu đều bị bóc lột không còn mảnh vải che thân cho coi!
Trở lại ký túc xá, Phương Bình vừa mới chuẩn bị ngồi xuống xét duyệt đơn gia nhập hội, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Mở cửa ra nhìn, nhìn thấy mấy người Phó Xương Đỉnh, Phương Bình hơi mất kiên nhẫn nói: "Lại có chuyện gì? Tôi đang bận lắm."
"Phương Bình, nói bọn này nghe, cậu thành lập đoàn hội làm gì?"
Phó Xương Đỉnh hiếu kỳ, lại nói: "Yên tâm đi, bọn tôi đảm bảo không truyền ra ngoài."
"Tôi nói rồi, bởi vì mọi người đều có chung một giấc mơ, vì giấc mơ mà phấn đấu, cậu còn muốn biết cái gì nữa?"
"Tin cậu có mà cạp đất!"
Phó Xương Đỉnh nói xong, lại nháy mắt nói: "Nói thật nhé, thực lực của hội viên cậu quá yếu, mới vừa rồi tôi nhìn qua, võ giả chỉ lèo tèo vài người, còn lại đều là tôm tép.
Để bọn tôi gia nhập đi, ít nhất cũng có mặt tiền đẹp."
"Các cậu rảnh quá không có chuyện gì làm à?"
Phó Xương Đỉnh không phản ứng hắn, Triệu Tuyết Mai chân thành hơn một chút, nhẹ giọng nói: "Phương Bình, ở học kỳ trước, bọn tôi đều tiêu hao quá lớn, bây giờ trong nhà cũng khó có thể chống đỡ, mọi người đều muốn tìm phương pháp kiếm tiền.
Nếu như cậu có phương pháp như vậy, thì chỉ cho bọn tôi với nhé?"
Học kỳ trước, bọn họ thực sự tiêu hao rất nhiều tài nguyên, tiền bạc.
Dù cho sau đó có thêm điểm thưởng, nhưng những điểm thưởng này, chỉ tính đột phá lên cấp hai, đổi vũ khí thuận tay hơn chút là đã nhanh chóng xài hết rồi.
Muốn tiếp tục tu luyện tiếp, vậy phải dựa vào chính mình.
Gia tộc lớn có khi còn phiền phức hơn nhiều, ông nội của Phó Xương Đỉnh lẽ nào có thể lấy hết tài nguyên cho thằng cháu này dùng hay sao?
Phó Xương Đỉnh có tới bảy tám người cô chú, anh chị em họ hàng tính ra cũng tới 40, 50 người.
Mỗi người tiêu hao 100 triệu, tính ra chính là vài tỷ, có nhiều tiền lắm của đến mức nào cũng không chịu nổi tiêu tốn nhiêu đó.
Phương Bình không biết nên nói gì: "Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tôi nói rồi, chỉ là thành lập một đoàn hội hỗ trợ lẫn nhau, các cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì."
"Thật?"
"Thích tin thì tin, tôi phải đi đây, không tiễn."
Mặc dù Phó Xương Đỉnh trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng suy nghĩ một chút, cũng không hỏi thêm.
Vừa mới chuẩn bị rời đi, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Thực ra cũng không phải không thể cho các cậu vào hội. Nhưng mà vào hội rồi, đến lúc cần phải ra mặt vì đoàn hội, các cậu có thể làm được sao?"
"Cậu nói ra mặt vì đoàn hội là gì?"
"Sau này, nếu có người đến phá hội, quấy rối, các cậu phải đứng ra giải quyết.
Còn nữa, giúp đỡ giải đáp một vài thắc mắc võ đạo cho tân sinh viên.
Chờ sau này đoàn hội ngày càng đi vào quỹ đạo, các cậu chính là đại công thần, là nguyên lão. Hội chúng ta không hẳn không thể nhận được một phần tài nguyên phân phối giống như hội võ đạo!
Tôi thành lập đoàn hội, thực ra cũng vì nghĩ như thế.
Hội voc đạo hiện tại đều bị học sinh cũ chiếm hết rồi.
Tân sinh viên như chúng ta biết đến bao giờ mới có cơ hội thể hiện?
Cho nên, tôi chuẩn bị bắt đầu từ số không…”
Lời này nghe giả tạo làm sao, cái gì mà mắt đầu từ số không, nghĩ bọn họ ngốc sao?
Nhưng mà lòng hiếu kỳ hại chết mèo, mấy người bọn họ suy nghĩ một chút, sau đó đều gật đầu đáp ứng rồi.
Nhìn bọn họ rời đi, Phương Bình bĩu môi, thầm nói: "Ngu ngốc, sức lao động đưa tới cửa không thu không được."
Nói hết, Phương Bình tiếp tục nhìn phiếu đăng ký.
...
Ngày mùng 9 tháng 2, Tết Nguyên Tiêu.
Phương Bình tổ chức buổi họp đầu tiên của hội Bình Viên tại văn phòng ở tòa nhà của hội võ đạo!
Văn phòng lúc này, so với ngày đầu đi xem văn phòng thì gọn gàng và sạch sẽ hơn nhiều, bên trong cũng có một vài cái máy tính và ghế dựa.
"Các bạn, ngày hôm nay, đoàn hội tổ chức buổi họp toàn hội viên lần đầu tiên sau khi thành lập!"
“Ngày hôm nay, tính các ban đang ngồi ở đây, và cả tôi nữa, tổng cộng có 108 người! Con số rất đẹp, sau này, tương lai chúng ta chính là 108 vị nguyên lão của hội Bình Viên, là 108 vị Tông sư!”
“Chúng ta phải có giấc mơ, hoài bão, trở thành Tông sư không hẳn là không có hy vọng.”
“Nội quy của hội Bình Viên không nhiều, mọi người đều bình đẳng, vì võ đạo mới gia nhập.”
“Nhưng… không có nội quy ắt sẽ loạn!
Khác biệt về thực lực luôn tồn tại!
Ở Võ Đại, mọi người không quan tâm những cái khác, võ giả truy cầu thực lực, cũng là mục tiêu của chúng ta, phải xem đây là cơ sở nền tảng thì chúng ta mới có động lực phát triển!
Tôi, Phương Bình, đảm nhiệm chức hội trưởng, một ngày nào đó, hội mình có ai thích hợp đảm nhiệm chức vụ này hơn tôi, mạnh hơn tôi, vậy tôi sẽ tự nhường chức lại.
Ở hội Bình Viên, tôi hy vọng các bạn có thể tuân thủ một vài nội quy của hội, có như vậy, đoàn hội mới có thể gắn bó, cùng nhau phát triển.”
Phía dưới có người bĩu môi, Phương Bình liếc mắt nhìn một cái, không ngoài ý muốn, là đám người Phó Xương Đỉnh.
Cũng không biết cho bọn họ vào hội là chuyện tốt hay chuyện xấu, Phương Bình ghim vụ này, sau đó sẽ tính sổ với mấy người!
“Bây giờ tôi sẽ công bố một tin tốt, nhà trường gần đây muốn thực hiện cải cách, nhân cơ hội đó, tôi đã tranh thủ xin nhà trường cho chúng ta một cơ hội tốt!
Nhà trường đã quyết định sau này sử dụng nền tảng web để thực hiện việc mua đổi tài nguyên trên mạng.
Điều này có nghĩa là học sinh có thể không cần đi đến phòng hậu cần để mua đổi tài nguyên, mà có thể kết nối internet, tiến thành mua đổi thông qua trang web.
Mà lúc này, sẽ cần một vài học sinh tình nguyện hỗ trợ vận chuyển…”
“Đây không phải là làm người giao hàng sao?”
Có người nói thầm một tiếng, Phương Bình lập tức quát lớn, nói: “Vô nghĩa, các cậu không chịu động não nghĩ xem, các đàn anh chị có điểm thưởng để mua đổi tài nguyên là người yếu sao?
Đó đều là những người đã từng làm nhiệm vụ, là đàn anh đàn chị cấp ba, thậm chí là cấp bốn!
Làm nhân viên chuyển phát nhanh, có thể mỗi ngày đến nhà võ giả giao hàng hay sao?
Ngay ở trong trường, chỉ mất vài bước chân, cơ hội này, biết bao nhiêu người muốn giành cũng giành không được!
Là do tôi đã tìm viện trưởng, hy vọng thầy ấy có thể cho học sinh mới như chúng ta cơ hội nhỏ nhoi, viện trưởng mới đáp ứng để chúng ta thử xem sao.
Cơ hội này, không phải ai cũng có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận