Toàn Cầu Cao Võ

Chương 170: Giấc mơ làm giàu! (2)

"Việc quan trọng trước mắt, nhiệm vụ chủ yếu của các em vẫn là trở thành võ giả, học chiến pháp, học đầy đủ các môn cơ sở lý thuyết.
Chờ đến khi lên năm hai, có thể nhận nhiệm vụ, lúc đó đổi cũng chưa muộn."
"Đại học năm hai mới có thể nhận nhiệm vụ?"
"Cũng không phải, còn tùy thực lực thế nào, cái ta nói chính là tình hình chung chung thôi, huống hồ cũng không phải ai cũng có thể nhanh chóng đột phá võ giả, năm đầu tiên đại học chính là dùng để mọi người phấn đấu đột phá."
"Vậy cần điều kiện gì mới có thể nhận nhiệm vụ?"
"Võ giả là được, nhưng mà nhận nhiệm vụ rồi thì sống chết mặc bây, đừng xem nhiệm vụ là trò đùa, lúc đó có chết thì ráng chịu. Như bình thường, chờ trường học tổ chức vài buổi huấn luyện làm nhiệm vụ, đến khi các em có kinh nghiệm rồi hẵng nhận nhiệm vụ là phù hợp nhất."
"..."
Người thầy này biết gì đáp nấy, trường học vốn là nơi giải đáp thắc mắc cho học sinh, trừ một vài tin tức hoàn toàn không liên quan gì đến bọn họ, nếu không, Phương Bình hỏi gì, đối phương đều sẽ trả lời cái đó.
...
Bước ra khỏi phòng hậu cần, Phương Bình lắc đầu nói: "200 điểm thưởng xem ra không ít, trên thực tế cũng là mấy viên thuốc cấp hai, thuốc quá đắt rồi!"
Phó Xương Đỉnh tức giận nói: "Đừng có mà không biết thỏa mãn như vậy!
Bởi vì Ma Võ cũng có tham gia vào ngành chế tạo thuốc, cho nên giá thuốc rẻ đến dọa người!
Một viên Hộ Phủ Đan cấp hai giá trị trường 2 triệu, ở đây cũng chỉ cần có 60 điểm thưởng, cũng chính là 600 ngàn… Đương nhiên, muốn cầm tiền đi mua thì cũng phải cần đến 1,8 triệu, cũng gần ngang giá với giá thị trường rồi.
Trường học cũng vì ngăn học sinh dùng tiền mua thuốc rồi đem ra ngoài bán."
Hộ Phủ Đan cấp hai, có giá thị trường là 2 triệu, nhưng mà đối với người bình thường, dưới tình huống bình thường, có chỗ mua, 1,8 triệu là đã được lắm rồi.
Ở Ma Võ, dùng điểm thưởng đổi thuốc, 60 điểm thưởng cảm giác không nhiều, nhưng nếu dùng tiền mua, lấy tiền đổi điểm thưởng, vậy sẽ phải cần 1,8 triệu.
Cứ như vậy, Ma Võ chẳng đặt ra hạn chế nào, nhưng trên thực tế, đây chính là hạn chế lớn nhất!
Học sinh không có điều kiện để làm kinh doanh!
Phương Bình cũng cảm khái một chút, lần này cậu kiếm được không ít.
202 điểm thưởng, 10 viên phổ thông Khí Huyết Đan, đổi giá trị thuốc thành điểm thưởng, đó chính là 232 điểm thưởng!
Lúc điểm thưởng chưa đến tay, điểm tài phú của Phương Bình vẫn chưa xuất hiện tăng trưởng.
Nhưng vừa mới kiểm tra điểm thưởng xong, điểm thưởng xem như thuộc về Phương Bình, điểm tài phú của cậu lập tức tăng vọt.
10 phút trước, số liệu của Phương Bình như sau:
Tài phú: 1900000
Khí huyết: 209 cal
Tinh thần: 210 hz
Vì duy trì trạng thái đỉnh cao, Phương Bình vẫn đang tiêu hao điểm tài phú để duy trì khí huyết và tinh thần.
Tối hôm qua còn 2,1 triệu điểm tài phú, lúc nãy đánh nhau, tiêu hao khí huyết, cậu bỏ ra 200 ngàn để bù lại!
Nhưng tất cả tuyệt đối đáng giá!
Giờ khắc này, điểm tài phú của Phương Bình nhảy vọt mấy bậc!
Tài phú: 6640000
Khí huyết: 209 cal
Tinh thần: 210 hz
Điểm tài phú, lập tức tăng thêm 4,74 triệu, 1 điểm thưởng tương đương với 20 ngàn tài phú, đương nhiên, tính như thế vẫn còn dư ra 100 ngàn điểm tài phú.
Ánh mắt Phương Bình có chút tỏa sáng, cậu phát hiện, 100 ngàn điểm tài phú dư ra này bắt nguồn từ 10 viên phổ thông Khí Huyết Đan!
Trước đó, Phương Bình đã tính, một viên phổ thông Khí Huyết Đan có thể mang lại 70 ngàn điểm tài phú.
Hiện tại ở Ma Võ, một viên phổ thông Khí Huyết Đan có giá 3 điểm thưởng. Nhưng dựa theo tỷ lệ một điểm thưởng bằng 20 ngàn điểm tài phú, thì có sự chênh lệch giá cả.
Nói cách khác, nếu bây giờ Phương Bình đổi 202 điểm thưởng thành 67 viên phổ thông Khí Huyết Đan, rất có thể cậu sẽ có dư thêm 670 ngàn điểm tài phú!
"Hay là thử một chút nhỉ?"
Phương Bình có hơi động lòng, hiện tại đổi thành 67 viên phổ thông Khí Huyết Đan, có thể tăng thêm 670 ngàn điểm tài phú.
Mà đem bán 67 viên thuốc này đi, lại có thể kiếm thêm một món hời, cậu sẽ tiếp tục có thêm tiền mặt và điểm tài phú.
Đối với những người khác, loại mua bán này không có lời, bán đi rồi, bọn họ phải dùng lượng tiền tài với tỷ lệ 3:1 mới đổi lại điểm thưởng được, cũng không kiếm được tiền lời. Cho dù kiếm được tiền lời, cũng chỉ là chút tiền lẻ, không có ý nghĩa gì.
Nhưng mà Phương Bình thì khác, nếu cậu bán thuốc, hoặc nên nói, số tiền kiếm được so với điểm thưởng thì không có lời, nhưng mà điểm tài phú có thể tăng lên không ít.
"Then chốt là, bán thuốc số lượng lớn như vậy có khi nào bị nhà trường giám sát hay không?"
"Nếu có thể bán ra được với số lượng ít thì còn dễ nói, bán nhiều thuốc như vậy cũng không phải là trò đùa trẻ con, nói không chừng còn phải giảm giá mới bán ra được, dù kiếm không được nhiều tiền, nhưng chủ yếu là điểm tài phú…"
Phương Bình tính toán một trận, quyết định để đó tính sau.
Hiện tại điểm thưởng không quá nhiều, có những loại thuốc cậu cũng không mua được, ví như thuốc cấp hai, sau này chắc là có thể dùng được, tạm thời cứ giữ nguyên điểm thưởng vậy.
Chủ yếu vẫn là điểm tài phú hiện tại vẫn đủ, xem như bổ sung lại số điểm tài phú đã tiêu hao trong mấy ngày qua.
Hơn 6 triệu điểm tài phú, đủ để cậu dùng một quãng thời gian rồi!
"Ngày mai nghỉ ngơi, vừa khéo, mai mình sẽ tìm đạo sư nhờ hỗ trợ đột phá cấp một!"
Phương Bình đã có cảm giác mình không thể chờ đợi được nữa, ba lần tôi cốt có lợi hại đến đâu cũng chỉ là ba lần tôi cốt thôi.
Nếu như cậu không ăn gian một chút, lúc giao thủ cùng Triệu Lỗi và Phó Xương Đỉnh, Phương Bình không hẳn là đối thủ của bọn họ. Ít nhất thì xét cứng đối cứng, xương cốt của cậu không cứng cáp bằng đối phương.
Những võ giả này, cấp độ rèn luyện chuyên sâu xương chi trên hoặc dưới, hiệu quả tốt hơn rèn xương cốt toàn thân nhiều.

Ngày hôm sau, tân sinh viên được nghỉ.
Tân sinh viên được nghỉ, cả trường Ma Võ dường như cũng yên tĩnh lại.
Sáng sớm, sau khi Phương Bình hoàn thành buổi rèn luyện hằng ngày, ăn xong bữa sáng, liền chuẩn bị đi qua ký túc xá của giáo viên.
Vừa mới ra khỏi nhà ăn, lông mày Phương Bình khẽ nhíu.

Tần Phượng Thanh đứng bên ngoài nhà ăn, gương mặt ánh lên vẻ tinh nghịch, khoanh tay cười nói: "Đàn em yêu dấu, chúng ta rất có duyên đó nha."
"Anh Tần."
"Lúc đó nhìn thấy cậu, anh chỉ biết là khí huyết của cậu không yếu, đã hoàn thành hai lần tôi cốt, không ngờ lại là ba lần tôi cốt, xem ra mắt anh nhìn lầm rồi."
"Anh Tần chê cười rồi, em chỉ mới hoàn thành tôi cốt lần ba cách đây mấy ngày thôi."
"Thì ra là như vậy, anh còn tưởng mắt mình kém cỏi cơ đấy."
Tần Phượng Thanh dường như trút được gánh nặng, trên mặt nở nụ cười, nghe đi, không phải ta nhìn lầm, là cậu ta mới đột phá.
Kết thúc hàn thuyên, Tần Phượng Thanh lúc này mới quay lại chủ đề chính, nói: "Có biết hội võ đạo không?"
Phương Bình gật gật đầu: "Biết ạ, nhưng mà cụ thể như thế nào thì không biết rõ."
"Vừa đi vừa nói đi, lần trước không có cơ hội đi dạo nói chuyện với cậu, bây giờ thì được rồi."
Tần Phượng Thanh đã mời, Phương Bình cũng không từ chối, cậu và Tần Phượng Thanh chỉ có duyên gặp mặt một lần, người này hôm nay rõ là đang chờ cậu.
Nếu đã đề cập đến hội võ đạo, hẳn là có liên quan đến hội võ đạo.
Phương Bình đoán, có thể là hội võ đạo muốn tuyển người mới rồi.
...
Ký túc xá sinh viên, ký túc xá giảng viên và công nhân viên, căn hộ riêng...
Những nơi ở này đều được xây dựng xung quanh một cái hồ nhân tạo.
Mặc dù là hồ nhân tạo, nhưng diện tích cũng không nhỏ, rộng hơn trăm mẫu (1). Thầy trò Ma Võ đều thích gọi hồ này là cảng Tị Phong nghĩa là "cảng tránh gió".
Thực ra hồ này vốn có tên khác, nhưng bây giờ không có mấy người biết tới tên đó nữa rồi.
Tần Phượng Thanh cũng không biết, cậu ta giới thiệu cho Phương Bình vài câu liền cười nói: “Có biết vì sao gọi chỗ này là "cảng Tị Phong" không?”
Phương Bình khẽ lắc đầu.
“Bởi vì có những lúc, chỉ khi ở đây mới có thể tìm được bình yên.
Bước ra khỏi ký túc xá, đến trường học, em đều phải tranh, cướp, liều mạng!
Không chỉ trường học, bên ngoài xã hội cũng như vậy.
Ký túc xá cấm dùng võ, cấm người ngoài, mà người ngoài cũng không dám vào.
Cho nên nơi đây là cảng tránh gió cuối cùng của người học Ma Võ…”
---
(1) 1 mẫu = khoảng 3600 m2
Bạn cần đăng nhập để bình luận