Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1969: Trí Nhớ Hơi Kém (3)

1000 mét sau lưng Kỳ Huyễn Vũ, Thương Miêu vừa ăn xiên nướng, vừa làu bàu nói: "Đường bị người khác đi rồi, không đi tiếp được! Ai làm vậy? Thật là xấu xa, đi đạo của người khác làm gì!"
"Nhưng hắn đi trước, đâm chết người đi đạo của hắn thì có thể đi tiếp rồi! Nếu không thì chỉ có thể đi đường vòng, nhưng đi đường vòng khó lắm!"
Thương Miêu đánh giá một phen, thôi quên đi, kệ nó, cũng chẳng phải bản miêu làm, quan tâm làm gì.
Sau đó, nó lại nhìn nhóm người Trần Diệu Tổ đang rất cảnh giác, tiếp tục tự nói tự nghe: "Không được, tinh khí thần không đủ, không đi được tới cuối cùng. Trừ phi... Trừ phi làm sao mới được?”
Thương Miêu lại quên, nó nhìn mặt trời trên cao, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ ra: "À, trừ phi cùng tinh khí thần của Chân Thần bổ sung! À há, bản miêu đã nhớ ra! Đâm chết một Chân Thần, để tinh khí thần của người đó tràn ra… có thể kích thích bọn họ!"
Cuối cùng Thương Miêu cũng nhớ ra.
Mà nhóm người này hình như sắp không xong rồi, họ đã hao hết sức lực, tiếp tục như thế, đừng nói là lần này không thể đột phá, lần sau cũng chẳng thể thành công.
Cơ hội đầu tiên cũng là cơ hội lớn nhất, thất bại một lần, lần sau không trải đường tốt, đường sẽ sụp đổ.
"Đâm chết một Chân Thần là được rồi, người kia… thật ngốc! Cho giả thần kích thích cũng vô dụng!"
Thương Miêu tiếp tục lẩm bẩm, mấy người này thật nhàm chán. Đánh tới đánh lui cũng như không.
Mặc kệ những người này, Thương Miêu nhìn về phía Ngự Hải Sơn, người kia muốn qua đó đánh nhau sao? Nhưng bên kia không ai đánh thắng được hắn, tẻ nhạt.
Lẽ nào người kia muốn tiêu diệt một Chân Thần để bổ sung tiêu hao cho những người này?
Suy nghĩ hồi lâu, Thương Miêu tiếp tục ăn xiên nướng, lại nhìn mặt trời, bản miêu có phải là đã quên chuyện gì?
Chờ thức ăn mèo, chờ chó lớn, chờ xem cuộc vui...
Còn có cái gì nữa không?
“Quên rồi thì thôi!”
...
Cùng lúc đó, tại Giới Vực, bóng người mờ ảo lay động.
“Thương Miêu!” Công Quyên Tử sắp điên rồi.
Con mèo kia đâu? Nếu nó còn không về, kết giới sẽ biến mất, hắn phải lập tức đóng kết giới rồi!
“Con mèo ngốc này, lẽ nào ngủ rồi? Không thể nào!” Công Quyên Tử rầu chết đi được!
Đi ra ngoài kiếm ăn chút thôi mà, với thực lực của Thương Miêu, tùy tiện cũng có thể ôm một mớ đồ ăn về, nhưng hiện tại nó đang ở đâu rồi?
Một khi đóng kết giới, có lẽ không thể mở lại. Nếu lại mở ra, kết giới sẽ vỡ tan, biến mất.
Bóng mờ rung động không ngừng, cho nó thêm 5 phút, nếu nó không trở về… thì xem như nó tự đi mất!
“Hẳn là nó sắp trở về rồi, cũng sắp rồi! Nó mới tỉnh ngủ không bao lâu, không đến nỗi sẽ ngủ lại ngay!” Công Quyên Tử tự an ủi bản thân một trận, nó sắp về rồi.
Nó vừa ngủ nhiều năm như vậy, đâu thể nào vừa ra ngoài là ngủ liền được, lúc này nó đang tinh lực dồi dào mới phải.
Thương Miêu đúng là tinh lực dồi dào, chỉ là trí nhớ hơi kém một chút. Nó hiện tại không nhớ đến chuyện phải đi về.
Nó quá bận, phải theo dõi người, phải chờ chó, phải chờ người kia trả thù lao cho nó. Nó bận lắm, ai mà nhớ phải về động thiên.
...
Khi Công Quyên Tử còn đang chờ đợi Thương Miêu trở về, Phương Bình lãnh đạm nhìn mấy người Cơ Nam chém giết.
8 người, một mình Kỳ Huyễn Vũ chém chết 4 người. Mấy người còn lại cũng bắt đầu lần lượt bị giết, nhưng mấy người này cũng không phải người yếu, biết lần này chắc chắn phải chết, nên lúc sắp chết, 4 người đều tự bạo.
Một người trong mấy vị thần tướng dưới trướng Cơ Dao trực tiếp bị hai người liên thủ nổ tan xác.
Chưa đầy ba phút, nơi đây chỉ còn lại 7 người 1 yêu.
Phương Bình, Cơ Dao, Cơ Nam, cùng 4 vị cường giả bản nguyên và Phượng Tước.
Trong đó có 5 vị cấp 9! Mà trước đó, nơi này có chừng 53 vị cấp 9! Trong khoảng thời gian ngắn, chết 48 vị cường giả cấp 9!
Phương Bình cười khẩy, xem kịch vui.
Hơn 100 vị cấp 9 vào vực, riêng nội chiến nơi này mà đã chết gần 50 vị cấp 9, ngang với số cấp 9 của Hoa quốc, đây chính là địa quật!
Một tướng công thành vạn cốt khô!
Cơ Dao vì ngôi vị vương chủ, nhà họ Cơ vì bảo đảm đời thứ ba lên ngôi, lòng dạ hết sức ác độc, có lẽ theo bọn họ nghĩ, tất cả những thứ này đều là một trò chơi mà thôi.
Phương Bình đang xem kịch, Cơ Nam đã giết chết vị cường giả điên cuồng dùng quyền kia, rồi hơi nhíu mày, bỗng nhìn về phía Phương Bình, lạnh lùng nói: "Có phải ngươi phát hiện thần đạo của hắn thiếu hụt hay không?"
Hắn cảm thấy có chút không bình thường. Vị cường giả dùng quyền này mới vào bản nguyên, nhưng sau khi giao chiến với Phương Bình, lại không hề có ý định tránh né, quyết tử chiến với hắn đến cùng, hết sức điên cuồng. Dù cuối cùng bị giết, đối phương cũng trong trạng thái điên cuồng.
Phương Bình hờ hững nói: "Phải thì như thế nào? Không phải lại như thế nào? Cơ Nam, đừng coi thường ta, ngươi không có tư cách này. Kỳ Huyễn Vũ nói ta không xứng nói chuyện hợp tác, lão rùa già sống lâu, ta không tính toán với ông ấy, ông ấy có thực lực coi thường ta. Ngươi... Không đủ tư cách."
Sắc mặt Cơ Nam u ám, lạnh lùng nói: "Phương Bình, ngươi rất ngông cuồng! Có lẽ ngươi có thực lực thần đạo, nhưng ngươi đã quên, thần đạo, cũng chia mạnh yếu."
Phương Bình khịt mũi coi thường, cười nhạo nói: "Ngươi thử một chút xem! Lười lãng phí tinh lực ra tay với các ngươi mà thôi, không tin ngươi cứ thử ra tay, nhìn xem nếu ngươi và ta giao đấu, cuối cùng ai chết? Ngươi thật sự cho rằng ông đây sẽ chỉ đần độn dùng nắm đấm nện ngươi sao? Ngu xuẩn!"
Phương Bình vẻ mặt phách lối, xem thường!
Đúng, Cơ Nam rất mạnh. Là cường giả trên bảng xếp hạng thần tướng, con đường bản nguyên ít nhất đã đi được 500 mét. Vậy thì như thế nào?
Sức mạnh tăng cường 0.5 lần, năng lượng cơ sở không yếu, dù sao cũng là người của gia tộc Chân Vương, có thể so với 140.000 cal khí huyết, sau khi cộng với sức mạnh tăng cường thì là 210.000 cal khí huyết.
Nhưng Cơ Nam vừa mới ra tay, Phương Bình đã nhìn ra, khả năng khống chế lực lượng chừng 75%, lực chiến chừng 150.000 cal khí huyết, có thể đánh vỡ không gian, cũng được xem là cường giả đỉnh cao. Nhưng cũng chỉ như thế thôi.
Lúc này, ở vực Nam Thất, nhân loại đã chiếm ưu thế, chỉ có Kỳ Huyễn Vũ là một biến số, nhưng ông ấy dám ra tay sao? Phương Bình không hề nghi ngờ, chỉ cần ông ta ra tay với nhân loại, Trương Đào nhất định vào vực giết đối phương.
Dù nơi đây còn có mấy vị thần tướng khác, Phương Bình cũng không hề sợ hãi, nhàn nhạt nói: "Đừng giả vờ giả vịt trước mặt ta, nhà họ Cơ muốn hợp tác thì nên ngoan ngoãn một chút. Thiên Mệnh vương đình không có thực lực, cũng đừng lộn xộn.
Các thế lực lớn bao gồm nhân loại, Thiên Thực, Thiên Mệnh, Yêu Tộc, tính ra thì Thiên Mệnh vương đình yếu nhất, các ngươi nên tự biết thân biết phận."
Phương Bình rất phách lối, phách lối đến mức khiến sắc mặt Cơ Nam u ám như sắp chảy nước.
Vẻ mặt Cơ Dao cũng rất khó coi, lạnh lùng nói: "Phương Bình, ngươi đừng quên, lần này là bản cung cứu được các ngươi."
Phương Bình bật cười lớn nói: "Chưa quên! Nhưng các ngươi cũng không phải không có mục đích, mọi người vì lợi ích chung mà thôi, ngươi thật sự cho rằng chúng ta cùng phe sao? Buồn cười!"
"Cơ Dao, ở trước mặt ta, người không có tư cách kiêu ngạo. Mặc kệ cha ngươi hay là ông nội ngươi có phải là cường giả Chân Vương hay không, ta không quan tâm. Cha ngươi và ông nội ngươi không dám ra tay với ta, nếu bọn họ ra tay, Võ Vương chắc chắn lấy mạng bọn họ. Không tin các ngươi có thể thử xem."
Phương Bình núp dưới bóng của lão Trương, bây giờ hắn rất bội phục lão Trương, ông ấy rất mạnh, có lẽ không khó để trấn áp Mệnh Vương. Dù trước đó có gây hấn, giận dỗi với lão Trương, nhưng lần này Phương Bình cảm thấy trở về có thể nhận ông ấy làm cha nuôi, hắn muốn tìm chỗ dựa vững chắc.
Chiến Vương... Không được! Chiến Vương không đánh lại được Mệnh Vương, đối đầu hai vị Chân Vương bình thường cũng có chút áp lực, Chiến Vương không phải là chỗ dựa vững chắc, tìm lão Trương vẫn tốt hơn.
Cơ Dao hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: "E là Võ Vương còn không phải đối thủ vương tổ, Phương Bình, đừng phách lối!"
Phương Bình xem thường, ngươi thì biết cái mốc xì gì.
Thực lực mà Trương Đào biểu hiện ra ngoài có lẽ chỉ ngang Lý Chấn, hơi kém hơn Mệnh Vương một chút. Nhưng Phương Bình cảm thấy, có lẽ lão Trương không yếu hơn Trấn Thiên Vương, Mệnh Vương chắc chắn không thể là đối thủ của ông ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận