Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2725: Hành Trình Đến Thần Đình Kết Thúc (2)

Suy nghĩ một chút, Phương Bình trực tiếp nhảy xuống giếng. Trong giếng như một thế giới mới, miệng giếng tuy nhỏ, nhưng khi rơi xuống, bên dưới rộng như đại dương mênh mông. Lúc này đây, Phương Bình đang trôi nổi ở trên vùng biển này.
Vốc một vốc nước giếng, chỉ là nước bình thường, không có gì đặc biệt.
Phương Bình tra xét một phen, cũng không phát hiện có bất cứ khác thường nào.
Bốn bé mập cũng đang bơi lội thoải mái trong nước.
Khi chúng nó rơi xuống nước, Phương Bình đã hơi căng thẳng, bởi khi xuống nước, chúng nó gần như hoàn toàn biến mất. Cũng may, ngay sau đó, mấy bé mập nổi lên mặt nước, kêu chí chóe, không rời đi.
Phương Bình thở phào nhẹ nhõm, vừa định thu mấy bé mập vào cửa sinh mệnh, sắc mặt khẽ thay đổi, không ra tay.
Mấy bé mập này còn có tác dụng với hắn, hắn vẫn chưa hoàn toàn tu bổ hạch não, tuy tốc độ của mấy bé mập này hơi chậm, nhưng ít nhất vẫn có hiệu quả, sao hắn có thể thả chúng nó rời đi được?
Bốn bé mập đều là hình người mini, trần như nhộng. Lúc này, có hai bé bay đến trước mặt Phương Bình, kêu lên chí chóe, ngón tay mập mạp chỉ vào đầu Phương Bình.
Phương Bình nhìn chằm chằm một hồi, hình như đã hiểu chúng nó nói cái gì, cửa sinh mệnh xuất hiện, hắn mở cửa sinh mệnh ra.
Vừa mở ra, hai bé mập còn đang ở dưới nước lập tức lặn xuống dưới, không lâu sau, hai bé trông có vẻ cố gắng kéo một khối băng bay lên, hai bé còn lại cũng nhảy xuống hỗ trợ.
Bốn bé mập thở hổn hển kéo khối băng kia lên, muốn di chuyển khối băng này vào trong cửa sinh mệnh của Phương Bình.
Phương Bình cảm giác được, mấy đứa này... muốn dọn nhà!
Khối băng này trông như bảo vật gì đó, mấy đứa nhỏ này có lẽ muốn chuyển vào trong cửa sinh mệnh của hắn.
Nhưng Phương Bình cau mày, đây là thứ gì?
Cửa sinh mệnh cũng không thể chứa đồ lung tung!
Hắn muốn tránh đi, lúc này, Thiên Mộc bỗng xuất hiện bên cạnh hắn, nhìn thấy khối băng mà bốn bé mập đang kéo, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói: "Cái này... cái này là... để lão hủ nghĩ lại..."
"Nước Bản Nguyên?" Thiên Mộc không quá chắc chắn, lẩm bẩm: "Lẽ nào Suối Trường Sinh được sinh ra từ giọt nước này?"
"Giọt nước?"
Phương Bình nhìn khối băng kia, hơi ngây người, các ngươi có thể đừng dùng đơn vị linh tinh được hay không?!
Bốn bé mập, lúc trước Địa Hình nói với hắn, đây là bốn giọt suối cổ.
Bây giờ, một khối băng, Thiên Mộc lại gọi là một giọt Nước Bản Nguyên.
Giọt, được dùng như thế sao?
"Hình như là nó!" Ánh mắt Thiên Mộc khẽ nhúc nhích: "Tương truyền, năm xưa khi người kia mở ra đại đạo, đã tìm được Đất Bản Nguyên, Nước Bản Nguyên ở thế giới bản nguyên. Ngươi nên biết, nước và đất là hai yếu tố cơ bản tạo thành thế giới.
Đất Bản Nguyên còn có người từng thấy, từng gặp, còn Nước Bản Nguyên chỉ nghe chứ chưa ai gặp.
Giọt nước này, có lẽ chính là Nước Bản Nguyên.
"Có thể tạo sông suối trong thế giới bản nguyên hả?"
"Lão hủ không biết!"
Nói xong, Thiên Mộc cười nói: "Đây nơi ở của mấy giọt Suối Trường Sinh, cũng là nơi chúng nó sinh ra, bây giờ Thần Đình bị hủy, nếu tiểu hữu không ngại, có thể để cho chúng sống tạm trong cửa sinh mệnh"
Phương Bình suy nghĩ một chút, không nói nữa, tiếp tục mở rộng cửa sinh mệnh.
Bốn bé mập cố gắng kéo khối băng bay vào trong cửa sinh mệnh của Phương Bình.
Phương Bình đứng quan sát, bốn bé kéo khối băng vào sâu bên trong, sau đó, chúng nó hòa vào trong băng, rồi lại lú đầu ra... Hình như trong khối băng cũng là một thế giới.
Mấy bé ra ra vào vào, trong đó, một bé mập nhất quay đầu nhìn Phương Bình, như đang cân nhắc gì đó, ngay sau đó, cả bốn bé mập cùng hành động, kéo hạch não sắp tu bổ xong của Phương Bình về phía khối băng.
Phương Bình vừa định ngăn cản, đã cố gắng kiềm chế tâm tư cho rằng mấy bé này có ý định đánh cắp hạch não của hắn, im lặng quan sát.
Bốn bé mập kéo hạch não lên phía trên khối băng.
Sau đó, một màn khiến Phương Bình sững người xuất hiện.
Trên khối băng xuất hiện hai cái ống trong suốt, một cái cắm vào hạch não, một cái nằm trong tay bé mập, nó chỉ vào Phương Bình, sau đó chỉ vào cái ống, chờ mong nhìn hắn.
Phương Bình nhìn về phía Thiên Mộc, hắn đại khái hiểu ý tụi nó, nhưng muốn chứng minh suy nghĩ của mình.
Thiên Mộc cũng đang nhìn, lúc này, thấy vậy, nó buồn cười: "Lão hủ hơi hơi hiểu ý chúng nó, ngươi cung cấp một số thứ cần thiết cho chúng nó, chúng nó giúp ngươi tu bổ hạch não, đôi bên cùng có lợi..." Phương Bình không nói gì, mấy đứa nhỏ này bảo hắn đưa đồ ăn cho chúng nó thông qua cái ống trong tay bé mập, rồi chúng nó sẽ giúp Phương Bình tu bổ hạch não theo đường ống nối vào hạch não.
Mấy nhóc mập này chẳng lẽ có linh trí?
"Mộc lão, chúng nó có linh trí sao? Cây cối thành yêu thực, động vật thành yêu thú, cái này có thể hiểu được, nhưng chẳng lẽ vài giọt nước cũng có thể thành yêu?" Phương Bình không rõ, nước cũng có thể thành yêu tộc sao?
"Vạn vật đều có linh!" Thiên Mộc cười nói: "Nước lẽ nào không có linh tính sao? Huống hồ, đây không phải là nước tầm thường, hẳn là tinh linh được sinh ra trong Nước Bản Nguyên, không hẳn không thể thành yêu. Đương nhiên, hiện tại còn chưa phải yêu, có lẽ chỉ là phản ứng bản năng..
Nói xong, ánh mắt Thiên Mộc trầm xuống, nói: "Hạch não của tiểu hữu vẫn chưa tu bổ hoàn thiện sao? Thủy tinh linh thức của phân thân Khôn Vương mà còn không thể tu bổ toàn diện, lão hủ thấy, mấy vết nứt còn lại có lẽ cần đến thủy tinh linh thức của bản tôn cấp Thiên Vương!
Thiên Vương bình thường không hẳn có tác dụng, có lẽ cần đến thủy tinh linh thức cấp Thiên Vương mạnh như Khôn Vương mới có thể tu bổ hoàn toàn" Phương Bình khẽ gật đầu, ngay vào lúc này, thế giới nước dưới chân bỗng nhiên tan vỡ!
Thiên Mộc thấy thế, hơi nhíu mày nói: "Đi thôi, suối cổ trường sinh sắp tan vỡ rồi! Quả nhiên, suối cổ trường sinh được sinh ra là nhờ giọt nước này!"
Hiện tại, mấy bé mập chuẩn bị dọn nhà, giọt nước bị chuyển đi, nơi này xem như bỏ.
Phương Bình vội vàng rời khỏi đáy giếng. Mới vừa bay ra ngoài, giếng cổ kiên cố mà dư âm chiến đấu của hai vị Thiên Vương không thể phá hủy bỗng tan vỡ, nổ tung.
Suối Cổ Trường Sinh, hoàn toàn biến mất rồi!
Phương Bình bất ngờ, trầm giọng nói: "Nếu giọt nước này vẫn luôn ở đây, vì sao không ai đến lấy?"
Thiên Mộc cười nói: "Những người khác chắc là không tìm được, mấy tên nhóc kia sinh ra trong giọt nước này, đương nhiên có thể tìm được, nhưng người khác thì không chắc.
Phương Bình khẽ gật đầu, không còn lên tiếng.
Về phần mấy bé mập này, mình cứ chậm rãi quan sát đã, nếu không ổn thì chọn ngày đẹp trời ăn luôn cho rồi.
Phương Bình không nhìn về phía giếng cổ đã vỡ nữa, quay đầu nhìn về phía vách núi ở xa xa.
Hắn không ngờ Ngộ Đạo Nhai sẽ trở thành bộ dáng như hiện tại.
Đây là một vách núi hết sức bình thường.
Nơi này thật sự có tác dụng ngộ đạo diệu kỳ thế sao?
Phương Bình đạp không đi về phía bên kia.
Một lát sau, Phương Bình bước lên vách núi.
Thiên Mộc vừa định đi theo sau, bỗng nhiên biến sắc, ngay sau đó, cả người Thiên Mộc bùng lên ánh sáng xán lạn, hóa thân trực tiếp tan vỡ!
Xa xa, gương mặt già nua xuất hiện trên thân cây bản thể, biểu cảm kinh hãi, chuyện gì xảy ra?
Phương Bình cũng bất ngờ, nghiêng đầu nhìn lại.
"Tiểu hữu... chuyện này..."
Thiên Mộc cũng không ngờ chuyện sẽ thành như vậy, ngay sau đó, hai người bỗng nhiên không nói lời nào.
Bởi vì lúc này, trên vách núi bỗng nhiên có thêm một người!
Một người nhìn không rõ mặt mũi.
Người này chắp hai tay sau lưng, đứng sau lưng Phương Bình, không nhúc nhích, dù không nhìn rõ mặt, cũng có thể cảm nhận được, người này đang ngẩng đầu nhìn trời.
Người này mặc trường bào màu trắng, nhìn không rõ chất liệu. Đối phương không nói một lời, không phát ra tiếng động.
Sắc mặt Phương Bình khó coi, người này... Đến từ lúc nào? Là ai?
Phương Bình chậm rãi chuyển động bước chân, nhưng bị Thiên Mộc cản lại: "Đừng di chuyển! Người này... Có lẽchính là người năm xưa mở đường! Có lẽ cũng vì có người này mà Ngộ Đạo Nhai mới xuất hiện!"
"Hả? Ảo ảnh?" Phương Bình bất ngờ, đây là ảo ảnh?
Hắn thực ra từng gặp ảo ảnh của cường giả!
Lúc trước, ở Chiến Thiên Cung, hắn thấy ảo ảnh của Chiến Thiên Đế.
Những cường giả này, hình như đều thích ngửa đầu nhìn trời. Chiến Thiên Đế, Thiên Cẩu đều như vậy, người trước mặt cũng thế.
Bọn họ không mệt, không mỏi cổ ư?
1722 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận