Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2068: Phương Bình, Ngươi Còn Non Lắm! (2)

Từ Bính trầm ngâm, hỏi: “Tiểu hữu nói phục tùng mệnh lệnh, cụ thể là muốn ám chỉ cái gì?”
“Tỷ như đi chịu chết!”
Phương Bình thẳng thắn, lạnh nhạt nói: “Nếu gặp phải nguy cơ, cần hy sinh một số người ở lại chống đối với kẻ địch, nhất định phải có người ở lại!
Đương nhiên, đây là tình huống bất đắc dĩ, hoạ hoằn lắm mới xảy ra! Nhưng những năm qua, Hoa Quốc gặp phải không ít lần như vậy.
Đến thời khắc quan trọng, trong số chúng ta, Từ tiền bối là người mạnh nhất, theo quy tắc của Hoa Quốc, cường giả ở lại, người yếu rút đi!
Điều này, ta đã nói rõ từ trước.
Một khi gặp phải nguy cơ không thể chống lại, thì Từ tiền bối ở lại, nếu không đủ thì Tác Giáp tiền bối cũng phải ở lại, cứ như vậy mà suy ra!”
Tác Giáp lạnh lùng nói: “Vậy nếu chết chắc thì sao?”
“Vậy thì chết!” Phương Bình trả lời thẳng thắn: “Dù gặp phải Chân Thần, cường giả cũng phải tranh thủ kéo dài thời gian cho người yếu rút đi! Đương nhiên, nếu gặp phải Chân Thần thì cũng khó mà chạy được, đến lúc đó, xác suất cao là mọi người cùng chết.”
Mọi người trầm mặc.
Trong nhóm người, một số thanh niên trẻ tuổi không nhịn được nói: "Nào có chuyện cường giả phải bảo vệ người yếu!"
“Tại Hoa Quốc, đây chính là đạo lý!”
Phương Bình nhìn về phía thanh niên vừa mới nói chuyện: "Chuyện này không phải do Phương Bình nhằm vào ai, ở Hoa Quốc, đây là chuyện đương nhiên! Nếu không tin, các vị có thể đi hỏi! Hoa Quốc chống đỡ với địa quật nhiều năm, Chân Thần đều ở ngoài Ngự Hải Sơn làm tuyến phòng ngự đầu tiên!
Chân Thần phe ta không chết, Chân Thần phe địch đừng mong nhập cảnh vào Hoa Quốc một bước! Tương tự như vậy, trấn thủ cấp chín ở địa quật không chết thì cấp chín của đối phương cũng đừng mong bước vào nhân gian một bước!
Đây chính là Hoa Quốc!"
“Hoang đường!” Tác Giáp khẽ quát một tiếng!
Quá hoang đường! Cường giả lại phải bảo vệ kẻ yếu, mắc gì phải như vậy?
Từ xưa đến nay, chỉ có người yếu hàu hạ cường giả, nào có chuyện ngược lại.
“Hoang đường?” Lúc này, lão Lý đứng bên cạnh mới lạnh giọng nói: "Không hề hoang đường chút nào! Đây chính là hiện trạng! Này, ngươi nên ăn nói cho cẩn thận, một câu của ngươi vừa phủ định nỗ lực của tuyệt đỉnh và mấy ngàn cường giả cao cấp!
Các vị có thể không ủng hộ, nhưng tuyệt đối không được chửi bới!"
Hoang đường sao? Không hề!
Lời của Tác Giáp khiến ánh mắt của mọi người ở đây thay đổi hơi tiêu cực.
Ngươi có thể không ủng hộ lý tưởng của bọn ta, nhưng ngươi không được phép nói ra. Nói ra, nghĩa là đang chửi mọi người ngu xuẩn! Mà chính sự ngu xuẩn này đã xây dựng được một thời đại Tân Võ huy hoàng!
Từ Bính thấy cảnh này, hơi thay đổi sắc mặt, trừng mắt với Tác Giáp.
Không nên nói lung tung!
Tuy ông ta cũng cảm thấy chuyện này quá hoang đường, nhưng nói lời này trước mặt đối phương, khác nào tự chuốc phiền phức?
Tác Giáp bị mọi người trừng mắt, hắn cảm thấy quá oan ức!
Võ giả nhân gian thật sự rất quá đáng!
Một vị võ giả kim thân chen vào cuộc nói chuyện của bọn họ thì không ai nói gì, còn hắn chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi, lại bị một võ giả kim thân quát mắng!
Không chỉ vậy, những người khác đều trừng hắn! Muốn làm gì đây?
Tác Giáp cũng là cường giả cấp chín, sao có thể nhịn được, lúc này, hắn nhìn về phía Phương Bình, sắc mặt âm trầm nói: "Phương Bình, lần này chúng ta ra Huyền Minh Thiên giúp đỡ, từ đầu đến giờ, các ngươi đã luôn nhắm vào chúng ta, đây chính là đạo tiếp khách của nhân gian hiện tại sao?"
“Giúp đỡ?” Phương Bình suy nghĩ một chút, hỏi: "Phương Bình thật ra chỉ muốn hỏi một câu, tất cả những thứ hiện tại rốt cuộc do ai tạo ra?"
Tác Giáp lạnh lùng nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”
"Địa quật, cũng chính Địa Giới mà các ngươi nói, một lòng một dạ muốn xâm lấn nhân gian, rốt cuộc là vì sao bọn họ lại như vậy? Bọn họ chủ động xâm lấn, hay là có người đang tính kế, cố ý để bọn họ xâm lấn?
Đường nối giữa Trái Đất và địa quật vốn là đóng kín, nhưng hiện tại lại bị mở ra, chẳng lẽ là do võ giả địa quật mở ra? Chẳng lẽ không phải có một số người cố tình nói gì đó, để lộ ra tin tức gì, dụ dỗ bọn họ mở đường nối sao?
Về phần ai làm thì Phương Bình không biết!"
Nói đến đây, Phương Bình lại nói: "Nhưng các vị nói lần này các vị đến giúp đỡ nhân loại… nói như vậy, các vị cảm thấy tình cảnh hiện tại là do bọn ta tạo thành sao?"
Tác Giáp lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời.
“Còn nữa, các vị thật ra không coi mình là nhân loại, đúng không?”
“...”
Mọi người vẫn không nói gì.
“Cũng phải, các ngươi là tiên là thần, đương nhiên cho rằng mình không có quan hệ gì với nhân loại!”
Phương Bình cười nói: "Tốt lắm, đã như vậy, nói chuyện thoải mái có lẽ càng tốt hơn! Ta không quanh co lòng vòng nữa, ta mặc kệ Huyền Minh Thiên có mục đích gì, ta không quan tâm. Bây giờ, nếu song phương hợp tác thì bắt đầu từ bây giờ, các vị phải nghe theo sắp xếp của ta, ta nói cái gì thì làm cái đó!
Nếu có thể làm được điều này, đêm nay ta sẽ sắp xếp tiệc rượu đón khách long trọng, chiêu đãi các vị tiền bối đường xa mà đến!"
"Tiểu hữu đừng hiểu lầm, nếu thật sự cần mọi người giúp sức, bọn ta đương nhiên sẽ ra sức…"
“Không phải ra sức, là phục tùng mệnh lệnh!”
Phương Bình cải chính nói: “Lẽ nào các vị vẫn chưa hiểu ý ta? Nếu đã ra khỏi Huyền Minh Thiên, bước vào Trái Đất, vậy bây giờ, mọi người đều có người quản lý, có ràng buộc, không thể tùy ý muốn làm gì thì làm."
“Tiểu hữu...” Từ Bính than thở: "Cần gì phải hùng hổ dọa người, lần này chúng ta ra Huyền Minh Thiên, thật sự có thiện ý, nhưng tiểu hữu lại nhiều lần thể hiện địch ý…"
“Địch ý?” Phương Bình cười nói: "Ừ, có một chút, nhưng không có gì nhiều. Ta nói phục tùng mệnh lệnh là thật, đó là quy tắc ở đây! Ta cũng thật lòng hy vọng có thể hợp tác với các vị, cùng nhau tiến tới chiến thắng, nhưng tiền đề là, Thiên Bộ đồng lòng!"
"Ở Thiên Bộ, các ngươi chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của ta, giống như các ngươi phục tùng Huyền Minh Thiên Đế vậy thôi! Đây chính là quy tắc của nhân gian!"
"Ngươi mà cũng xứng so sánh với Đại Đế?"
Tác Giáp giận tím mặt, đâu chỉ Tác Giáp, mọi người tại đây đều hơi phẫn nộ.
Lúc này, lão Lý bỗng than thở: "Nói rồi mà, không làm được đâu! Thông thái rởm này đã ăn sâu vào tận xương tủy của họ rồi! Loại người này, thích cứng không thích mềm, đã quen cá lớn nuốt cá bé, ngươi có nói nhiều hơn nữa thì cũng chỉ tốn bước bọt mà thôi."
Phương Bình buồn cười nói: “Này là do ngài bảo ta xác định chứ bộ?”
“Đó là do ta chưa gặp họ bao giờ…”
Lão Lý bất đắc dĩ nói: "Ai ngờ họ ngang bướng như trâu vậy đâu! À không, cũng không phải là ngang bướng, người ta căn bản là khinh thường chúng ta, chẳng có ý định hợp tác, không có cách nào nói chuyện."
“Vậy ngài nói xem, nên làm gì bây giờ?” Phương Bình hỏi một câu.
Hai người nói chuyện tự nhiên, không quan tâm đến khách, Tác Giáp cảm giác mình muốn phát điên rồi.
Lão Lý cân nhắc một hồi, bỗng nhiên nhìn về phía bọn họ, nói: "Như vậy đi, các ngươi ở Huyền Minh Thiên, các ngươi muốn làm gì thì làm, không ai quản! Nhưng đến Trái Đất, đến Thiên Bộ, thì phải nghe theo Phương Bình!
Về phần cuộc sống riêng của các người như thế nào, bọn ta không can thiệp, chỉ cần không phạm pháp, thì cũng không thành vấn đề.
Bình thường, nên tác chiến thì tác chiến, cũng sẽ cho các vị hưởng đãi ngộ như nhân loại, thế nào?"
Từ Bính cười nói: "Với tư cách là võ giả bản nguyên, lão hủ cảm thấy, bọn ta vẫn có chính kiến của mình. Năm xưa, bọn ta cũng từng tham dự một số đại chiến, khi nào cần viện trợ, bọn ta sẽ không ra vẻ không biết chuyện…"
"Ý của tiền bối là, các vị sẽ xem xét có nên ra tay hay không?"
Phương Bình phiên dịch lại ý của ông, Từ Bính chỉ cười không nói, đây chính là ý mà ông muốn nói.
Điều Quỳ từ đầu đến giờ vẫn không nói lời nào cũng lạnh lùng lên tiếng: "Năm xưa, các nơi cũng mời cường giả trợ chiến và cho biết khi nào xuất chiến, nhưng chưa từng có cái gì gọi là nghe theo mệnh lệnh, xuất chiến hay không đều do bọn ta quyết định!"
Nói cách khác, nhân gian không có tư cách ra lệnh cho bọn họ.
Lão Lý thở dài, nhìn về phía Phương Bình, lắc đầu một cái. Không có cách nào nói chuyện!
Lời ta nói trước đó ngươi coi như lúc đó ta không được tỉnh táo đi, mấy người này muốn có tự do ở mức tốt nhất, xuất chiến hay không thì tùy tâm trạng.
Vừa không muốn xuất chiến, không chia sẻ công pháp, còn phải đề phòng họ làm loạn… Vậy sao phải cho họ ra khỏi Huyền Minh Thiên?
Cường giả nhân loại vốn không nhiều, đề phòng địa quật còn không đủ, giờ còn phải đề phòng những người này, vậy không phải loạn càng thêm loạn sao?
Ngay khi lão Lý lắc đầu, phía sau nhóm người, có người lên tiếng hừ lạnh, khẽ quát: "Khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán! Do dự thiếu quyết đoán, sao có thể thống lĩnh một bộ?"
“Tư lệnh Điền!”
“Tướng quân!”
“...”
Lúc này, không ít người kích động, dồn dập hô lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận