Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1977: Con Mèo Đáng Thương (3)

"Miêu gia!" Phương Bình thật muốn khóc, Tùng Vương tới rồi.
Ở Thiên Nam địa quật, hắn đã làm hỏng chuyện của Tùng Vương, dù thần tướng dưới trướng Tùng Vương liều chết với người nhà họ Dương, nhưng những người khác đều chết rồi, duy chỉ có hắn còn sống, không tìm hắn tính sổ thì tìm ai.
Đây chính là kẻ có thâm thù đại hận với mình, một khi tiến vào rồi, chắc chắn người đầu tiên phải chết là mình.
Dưới tình thế cấp bách, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Miêu gia, ta không đi! Ngươi giết hắn được chứ? Ngươi cần thức ăn mèo đúng không? Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Tiêu diệt hắn rồi, ta cho ngươi, không, lão Trương... Không, Nhân Hoàng cho ngươi! Hắn nắm giữ cả thế giới nhân loại, cái gì cũng có, vô số bảo bối, muốn cái gì có cái đó."
Dứt lời, lại vội vàng nói: "Mà miêu gia có phải là đối thủ của Chân Vương không đấy?"
Hắn không biết thực lực Thương Miêu thế nào. Nếu con mèo này thật sự không đánh nhau thì cả bọn chờ chết đi. Còn không bằng bây giờ chạy, mau tìm Nam Vân Nguyệt bảo vệ.
Thương Miêu rất muốn xù lông!? Nó không phải là đối thủ Chân Thần? Chân Thần vào vực… thực lực rất yếu!
Cái đuôi to của Thương Miêu quất qua người Phương Bình, cũng đánh Phương Bình đầu óc choáng váng, con mèo này đừng phát điên, hắn cũng không chịu nổi dư âm của đại chiến, cho dù Thương Miêu là đối thủ Tùng Vương thì cũng thả cho ta chạy trước đi chớ!
Phương Bình không thể đi, lúc này, bên cạnh hắn cũng tập trung không ít người. Có một số người đã chạy được một đoạn, nhìn thấy Phương Bình không chạy theo thì lại quay trở về.
Đầu Sắt nhanh chóng hạ xuống đất, nhìn về phía Phương Bình, vẻ mặt lo lắng.
Lão Lý cũng vội vàng nhìn về phía Thương Miêu, vội nói: "Thương Miêu tiền bối, trước thả Phương Bình rời đi, có yêu cầu gì, chờ..."
Thương Miêu rất bình tĩnh, tiếp tục gối lên người Giảo, cái đuôi gõ Phương Bình, nửa người còn tại ngâm trong nước biển, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Một lát sau, bỗng nhiên nói: "Bản miêu đâm chết hắn... Cho ta thêm 100 túi thức ăn cho mèo!"
"Còn nữa còn nữa, bản miêu..." Nó muốn nói mình không trở về được, nhưng nghĩ lại thì không thể nói, như vậy sẽ mất mặt mèo.
"Bản miêu muốn ở đây xây một cung mèo, phải ở ven biển, có thể câu cá, các ngươi phải giúp bản miêu xây một cái... Còn phải nuôi chuột, ừm, nuôi Khoáng Thử, nuôi béo béo mập mập."
Thương Miêu bỗng cảm thấy thèm thuồng, không thể quay về… hình như cũng không tệ.
Có thể câu cá, có thể nuôi Khoáng Thử, có thể trồng hoa, ủ rượu Quỳnh Tương. Còn có thể phơi nắng, ánh nắng ở động thiên không tốt. Lựa chọn không tồi!
Rảnh rỗi, có thể đi đến bên ngoài động thiên, nhưng không đi vào, để thăm Công Quyên Tử.
Thương Miêu nghĩ đi nghĩ lại, sắp ngủ gật, mơ hồ nói: "Giường ở cung mèo, phải mềm mại, không được, chà, bản miêu phải ngâm mình ở trong nước biển mới được, phải xây cho ta cái ao lớn..."
Nó còn đang tự thuật, Phương Bình lại thở dài một tiếng, thôi xong. Con mèo này điên rồi!
Chân vương đến rồi!
Chết tiệt, con mèo tào lao này không để cho mình đi, lão Trương làm việc không đáng tin cậy, ngươi nợ thức ăn cho mèo thì liên quan quái gì đến ta, quá oan uổng!
"Lão sư, các ngài đi mau! Ta thu lại khí tức, hắn chưa chắc có thể phát hiện ta! Nhanh!"
Bên này đang nói, Thương Miêu tỉnh lại, vội vàng nói: "Nhiêu đó thôi được rồi, ê này... có được không?"
Phương Bình bất đắc dĩ, cười khan nói: "Không thành vấn đề, chuyện nhỏ! Nhưng có thể để cho chúng ta rời đi trước được hay không, Miêu huynh không sợ Chân Vương, nhưng một khi bọn ta bị dư âm lan đến..."
"Lan đến?" Thương Miêu giống như đang suy nghĩ hàm nghĩa của từ này, lúc lâu sau mới thầm nói: "Làm sao lan đến?"
Dứt lời, Thương Miêu nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía bóng người rung trời nơi xa.
Lẩm bẩm vài câu, cái đuôi mèo lắc lắc.
Một lát sau, trên vuốt Thương Miêu xuất hiện một... cần câu cá khổng lồ?
Phương Bình ngây người!
Là cần câu cá, hắn đã nhìn thấy lưỡi câu!
Cần câu cá xuất hiện, Thương Miêu vung vẩy một chút, không thành thạo lắm, nói: "Rất lâu rồi chưa câu cá, không nhớ làm sao câu, các ngươi không được nhìn, không câu được, cũng không được cười, nếu không sẽ đem các ngươi cho chó lớn ăn."
Dứt lời, cần câu cá của Thương Miêu đột nhiên xé rách không gian.
Lưỡi câu màu vàng biến mất trong chớp mắt.
Nơi xa, Tùng Vương còn đang phá không mà đi, bước chân ngừng lại, một tiếng thét thảm thiết động trời lập tức truyền vang tại vực Nam Thất.
"Chết tiệt!"
m thanh này ngắn ngủi mà gấp rút, khi mấy người Phương Bình còn đang sững sờ thì Thương Miêu lại vểnh mông mèo lên, hổn hển kéo cần câu, thở hổn hển nói: "Quên mất câu cá như thế nào rồi, tên này không giống cá, sức lực khỏe thật… Thiệt thòi rồi, thiệt thòi rồi, câu được hắn lại không thể ăn."
"Mệt mỏi quá mà!"
"Tiểu Kiếm không ở đây, không có ai kéo cần câu cho bản miêu..."
"Thật mệt mỏi quá mà!"
Thương Miêu tủi thân nói, nó luôn cảm thấy lần này không có lời.
Nó tủi thân, nhưng mấy người Phương Bình đã sớm hết sức kinh ngạc, sững người. Cách đó không xa, Kỳ Huyễn Vũ như là gặp quỷ, đang phá không mà ra, trốn chạy! Chạy về phía xa.
Hắn nghĩ mình vừa nhìn thấy quỷ!
Một vị cường giả Chân Vương, kêu thảm một tiếng, bị thứ gì đó móc vào mũi, sau đó bị kéo vào vết nứt không gian, sau đó không thấy gì nữa. Thật sự không thấy gì nữa!
Không có tiếng kêu thảm thiết, không còn khí thế bộc phát, không có không gian vỡ vụn. Thứ duy nhất chính là hư không giống như đang cuộn trào. Giống như có một con cá lớn, giãy dụa ở trong nước, tạo nên một chút xíu dư âm.
Đáng sợ! Vực Nam Thất có vấn đề!
Đến bây giờ, hắn cũng chưa nhìn thấy Thương Miêu, dù hắn đang ở cách Phương Bình nghìn mét, nhưng hắn không nhìn thấy. Dù hắn nhìn Phương Bình nhiều lần, nhưng vẫn không nhìn thấy Thương Miêu.
Kỳ Huyễn Vũ giật mình, cảm thấy mình sắp điên rồi, xảy ra chuyện gì?
...
Kỳ Huyễn Vũ chạy vội, nhóm người Phương Bình hoàn toàn ngơ ngác.
Một con mèo lấy ra một cần câu, câu được Chân Vương.
Chuyện gì… đang xảy ra thế?
Cường giả Chân Vương là biểu tượng vô địch. Bây giờ, bị người câu như câu cá, Thương Miêu còn đang kéo cần câu, giống như muốn lôi hắn đến nơi này, chẳng lẽ... lát nữa Tùng Vương sẽ bị câu đến đây?

Hư không còn đang phun trào.
Thương Miêu vểnh cái mông mèo lên, thở hổn hển nói: "Thật mệt mỏi! Mấy người... mấy người các ngươi... Giúp ta kéo một chút!"
Hình như mèo lớn thật sự có chút mệt mỏi, dáng vẻ kéo cần câu có vẻ vất vả.
Mấy người Phương Bình sớm đã ngớ ra, lúc này, Phương Bình vội nói: "Miêu gia, bây giờ... Tùng Vương..."
"Hắn còn muốn chạy đấy!" Thương Miêu quay đầu liếc nhìn hắn, có chút không vui, đuôi mèo vỗ vỗ mặt Phương Bình: "Mau tới trợ giúp... kéo lên rồi thì hắn không chạy được nữa."
Dù mờ mịt không hiểu, nhưng mấy người không nói hai lời, lập tức lục tục tiến lên, bắt đầu hỗ trợ kéo cần câu.
Vừa chạm vào cần câu, Phương Bình đã cảm thấy trong tay mát lạnh. Cần câu nhìn như cây gậy trúc, nhưng không biết được chế từ vật liệu gì.
Phương Bình vội vận dụng vật chất bất diệt, bộc phát lực lượng phá diệt, nhưng lúc này, bộc phát nhiều hơn nữa thì cần câu cũng không hề nhúc nhích, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Không chỉ Phương Bình, lúc này, những người khác ở đây cũng rối rít tiến lên trợ lực.
Nhóm người Trương Vệ Vũ đều chạy về, sắc mặt ai cũng nặng nề, đều không biết nên làm như thế nào.
Lão Lý vừa hỗ trợ kéo cần câu, vừa thở dốc nói: "Thương Miêu tiền bối, Tùng Vương bị kéo đến đây rồi... làm sao tiêu diệt hắn?"
Nghe cách nói của Thương Miêu thì hình như muốn đem kéo Tùng Vương từ trong không gian tới đây. Nhưng dù một vị Chân Vương bị kéo đến đây thì còn có thể thế nào?
Thương Miêu tò mò nhìn hắn một cái, ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc, kỳ quái nói: "Kéo đến đây rồi, sức mạnh của hắn sẽ bị tiêu hao hết trong đường nối không gian, đến lúc đó, bản miêu có thể tùy tiện đâm chết hắn."
Đám người này thật ngu quá mà! Câu cá, đương nhiên phải câu đối phương vào trong vết nứt không gian, có thể làm hao mòn sức mạnh của đối phương. Hơn nữa, trong vết nứt không gian không thể khôi phục năng lượng.
Kéo tới trước mặt nó, thì dù đối phương là vương gì, dù có là cường giả nhục thân mạnh mẽ, nhục thân cũng sẽ bị tổn hại, thực lực giảm mạnh ít nhất 80%. Yếu như vậy, nó có thể lập tức đâm chết, thế mà những người này còn hỏi nó, ngu hay không ngu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận