Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1316

Đầu Sắt: "Lão Vương, ngươi thần thần bí bí, kết quả là vì muốn nói chuyện này?"
Vương Kim Dương không có gì để nói!
Thật sự không có gì để nói!
Ngươi nói có vẻ có lý lắm. Rất có lý!
Phương Bình xem thường, Đầu Sắt trực tiếp bác bỏ hắn, lão Vương buồn rầu, cũng không tiếp tục, thở dài nói: "Được rồi, không nói cái này nữa. Ý của ta là, nếu tông phái hiện đại có dây mơ rễ má gì, thì tông phái hiện đại có lẽ cũng có một số bí mật mà chúng ta không biết.
Liệu một số tông phái truyền thừa cổ xưa có lưu lại một ít manh mối hay không? Có lẽ, không cần đi Giới vực, đến tông phái liệu có tìm được công pháp Phương Bình muốn tìm hay chăng? Dù có thể tìm được, chúng ta có lẽ có thể căn cứ vào một số ghi chép, đi đến một số di tích của tông phái cổ, biết đâu sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Còn nữa, thành Trấn Tinh nói họ phát hiện một nhóm võ giả phục sinh, và có một số người đã trở về tông phái, đây có phải đồng nghĩa với việc, bọn họ chính là những người ở Vương Chiến Chi Địa kia không?
Nếu bọn họ trở về tông phái, có phải bọn họ khôi phục ký ức không? Vậy công pháp thì sao?
Trước kia thành Trấn Tinh mời chúng ta đến đó một chuyến, có nên chọn ngày đến đó thử xem được không?"
Nói đến đây, lão Vương lại nói: "Ngoài ra... Những thứ ta phát hiện không chỉ có những thứ này,... Có lẽ không nên gọi là Vương Chiến Chi Địa, mà nên gọi là Tù Ngục thì đúng hơn.
Trong di tích mà ta đi vào... trước khi lâm chung, vị tiền bối kia có để lại vài lời, nói... Có lẽ hai vương chưa chết!"
Nói đến đây, lão Vương nặng nề nói: "Con đường bản nguyên hỗn loạn có lẽ không hẳn là nhắm vào người ngoài, mà là dùng để áp chế bản nguyên của hai vương, không cho bọn họ thức tỉnh!"
"Ngươi đoán hay là vị tiền bối kia ghi vậy?"
"Đoán."
Sắc mặt Phương Bình nghiêm túc, nghiêm trọng trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn một vị võ giả kiêm người pha chế nói: "Cho ta một ly nước lạnh để tỉnh táo lại chút!"
Lão Vương căm giận, Phương Bình lại không biết nên làm sao với lão Vương, buồn phiền nói: "Ngươi ra vẻ thần thần bí bí, ta còn tưởng ngươi phát hiện chỗ nào tốt, hẹn chúng ta đi đào bảo chứ.
Kết quả, nói tới nói lui, không phải là chuyện xưa thì là suy đoán hai vương còn sống.
Lo chuyện bao đồng! Hai vương sống sót thì làm sao, chết rồi thì làm sao?
Không liên quan lắm đến chúng ta. Ít nhất, hiện tại, chúng ta không có tư cách lo đến những thứ này, ai mà quan tâm bọn họ còn sống hay đã chết."
Lý Hàn Tùng bên cạnh nói giúp: "Đúng đó! Rỗi hơi! Chuyện nhỏ thế này, ngươi nói từ sớm là được rồi mà, cần gì phải chờ đến bây giờ?"
Vương Kim Dương dại mặt ra! Đây là... chuyện nhỏ?
Có lẽ hai vương không chết, chỉ đang ngủ say ở Vương Chiến Chi Địa, đây là việc nhỏ? Chuyện này liên quan đến sự tồn vong của nhân loại đó mấy ba! Vậy trong mắt các ngươi, cái gì mới là chuyện lớn?
Trước kia, mọi người chỉ suy đoán, cường giả địa quật cũng suy đoán, cảm thấy hai vương có lẽ đã chết rồi. Nhưng bây giờ, võ giả tham chiến năm đó đưa ra phán đoán, có lẽ hai vương còn sống, chỉ bị áp chế và giam cầm, kết quả, các ngươi chẳng thèm quan tâm?
Nếu chuyện này truyền ra, có lẽ tuyệt đỉnh cũng phải khủng hoảng!
Trước hắn không nói, cũng vì sợ sẽ gây ra phiền phức.
Nếu như Trương Đào biết, liệu ông ấy có thể sinh ra cảm giác tuyệt vọng hay không? Liệu ông ấy có còn tâm tư chống lại địa quật hay không?
Nhưng bây giờ, nhìn hai tên trước mắt... Hoàn toàn chẳng có cảm nghĩ gì!
Vương Kim Dương cảm thấy mệt mỏi, hồi lâu mới nói: "Cũng không phải không có thứ gì tốt, ta thu được một tấm lệnh bài, mấy ngày nay đang tra tư liệu, xem có thể dùng để vào Giới Vực hay không..."
Nghe thế, Phương Bình có hứng thú, Lý Hàn Tùng cũng hứng thú.
So với những thứ nói nãy giờ, cái này mới là chuyện chính nè! Lão Vương chẳng biết phân biệt chính phụ gì cả!
Thấy hai người hứng thú bừng bừng, hiếu kỳ gặng hỏi nhiều thứ... Vương Kim Dương thật sự muốn đập chết bọn họ.
Nãy giờ ta tốn nước bọt vô cớ à?
Chờ khi lão Vương lấy lệnh bài ra, Phương Bình kiểm tra một phen, giống y như lệnh bài của mình, chỉ là chữ khắc trên đó không giống nhau.
Một mặt khắc chữ "Trương", một mặt khắc chữ "Huyền".
Phương Bình nhìn một hồi, trong lòng mơ hồ có chút phán đoán, nhưng cũng không nói gì.
Những gì lão Vương nói, hắn nghe hiểu. Nhưng nghe hiểu thì làm sao? Cũng vô dụng!
Dù có hai vương ngủ say trong Vương Chiến Chi Địa thì mình có thể làm gì? Ngay cả những người như Trương Đào còn không có cách nào!
Không quan tâm thì thôi, nếu mà dẫn người đi vào với quy mô lớn, khiến hai vương thức tỉnh thật thì toi.
Có thời gian lo chuyện này, chẳng bằng tăng thực lực của mình lên rồi tính.
Hơn nữa, trong thời gian tới, có lẽ Phương Bình sẽ không đi Vương Chiến Chi Địa nữa.
Chuyện lệnh bài, Phương Bình không nói gì, thứ này có lẽ dùng để vào các Giới Vực khác nhau, khó mà đoán được tấm nào ứng với Giới Vực nào.
Nếu có thời gian, tranh thủ đi hỏi Trương Đào thử, ông ấy hẳn là biết một vài chuyện. Có lẽ, ông biết cũng biết một số Giới Vực.
"Hiện tại, chúng ta có hai tấm lệnh bài, cơ hội bước vào Giới Vực lớn hơn một chút. Rảnh rỗi thì đến Giới Vực thăm dò thử, như vậy tốt hơn suy nghĩ lung tung nhiều. Lão Vương, không có chuyện gì thì đừng nghĩ lung tung nữa."
Vương Kim Dương bị Phương Bình lên mặt dạy dỗ vào câu, hắn cạn lời, mà hắn cũng dứt khoát chẳng muốn nói gì.
Phương Bình đổi chủ đề, hỏi: "Bước vào tinh huyết hợp nhất, cửa sinh mệnh của ngươi có mở ra không?"
"Không."
Vương Kim Dương hiện đã là cấp sáu tinh huyết hợp nhất, nghĩa là, những ngày gần đây, hắn đã đóng được cửa tinh thần.
Lúc đi ra Vương Chiến Chi Địa, hắn cũng chỉ còn kém một chút là đóng được cửa. Đầu Sắt hiện tại hơi chậm hơn một chút, nhưng cũng sắp rồi.
Nghe lão Vương nói không, Đầu Sắt kinh ngạc hỏi: "Không mở ra?"
"Hẳn là cần hóa hình lực lượng tinh thần đã, đột phá cấp bảy chắc sẽ mở được."
Vương Kim Dương cũng không nhiều lời, cấp bảy đối với hắn có thể rất xa vời, cũng có thể trong tầm với. Bây giờ, chuyện hắn cần làm là tăng cường lực lượng tinh thần của mình.
Nhưng dựa vào tinh huyết hợp nhất để tăng lực lượng tinh thần thì khá chậm, ít nhất phải cần nửa năm đến một năm mới được.
Nếu có thể đổi được một số thiên tài địa bảo, nói không chừng có thể tăng nhanh tốc độ.
Hắn cần những thứ tương tự như Thiên Kim Liên, lần này, hắn thu hoạch được không ít thần binh, trước đó, lão Diêu từng quyên tặng cho Trương Đào, ông ấy nói sẽ cho hắn quả kim thân, nếu hắn cũng quyên tặng, có lẽ sẽ được nhận lại một số bảo vật tăng lực lượng tinh thần.
Nói xong, lão Vương lại nói: "Ta sẽ thu thập một số tư liệu liên quan đến tông phái và tư liệu về những người đã thăm dò Giới Vực. Phương Bình, phía ta có phần hạn chế, ngươi hỗ trợ một chút, nghĩ cách kiếm thêm tư liệu xem."
"Ừm, ta sẽ gửi yêu cầu cho ba bộ bốn phủ, bọn họ hẳn sẽ có một số tư liệu, chắc sẽ không đưa hết, nhưng đưa cho chúng ta một ít có lẽ không thành vấn đề."
Phương Bình tiếp tục: "Mục đích của chúng ta là tìm được Giới Vực tương ứng với lệnh bài, còn những chuyện khác hiện không cần cân nhắc."
Lý Hàn Tùng gật đầu lia lịa, cảm thấy lão Vương làm chuyện không cần thiết, tốn thời gian tìm hiểu lịch sử cái gì, rõ là không cần thiết.
Lúc này, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, ta thực ra cũng có chút thu hoạch, lúc trước quên nói."
"Cái gì?"
"Yêu tộc địa quật... Có một số loài yêu tộc... có lẽ từng là thú cưỡi của nhân loại chúng ta."
Vừa nghe, hai người dại ra.
Phương Bình vuốt cằm, uống một ngụm nước lạnh, sau đó mới nói: "Ở di tích phát hiện ra vị tiền bối thứ hai, ta phát hiện vài chữ viết, cũng không còn gì khác, lúc nhìn đọc không hiểu, nhưng sau đó về tra tư liệu thì mới biết nội dung.
Đại khái là lúc đại chiến, không biết kẻ địch đã làm gì, khiến thú cưỡi của cường giả nhân loại bị rối loạn thần trí nên chạy trốn hết rồi.
Vị tiền bối này nói, nếu người đời sau nhìn thấy, có thể đến nơi nào đó tìm cái gì gì đó, nơi đó hình như có biện pháp áp chế, có thể khiến thú cưỡi quay về..."
Hai người dại ra chốc lát, Đầu Sắt không nhịn được nói: "Chẳng lẽ đám thú cưỡi kia vẫn còn sống hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận