Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2024: Trách Nhiệm Đi Kèm Năng Lực (3)

Ngô Xuyên lên tiếng trả lời: “Lần này đến có hai chuyện.”
“Thứ nhất, mượn binh!” Ngô Xuyên cười nói: "Hiện nay Ma Đô địa quật đã bị đánh tan, rất nhiều cường giả phía Ma Võ đều rảnh rỗi, nhưng phương Nam có không ít địa quật, những nơi khác hơi áp lực. Nên ta muốn hỏi ý một số cường giả của Ma Võ xem họ có muốn đến những địa quật khác ở phương Nam để xuất chiến hay không.
Nhóm viện trưởng Trần Chấn Hoa hiện đều cần chiến đấu để đạt được nhiều thu hoạch có lợi cho con đường phát triển võ đạo của họ, cứ ở mãi trong Ma Võ cũng không phải là cách."
Nghe vậy, lão Lý trả lời thẳng: "Không thành vấn đề! Thật ra bọn họ cũng định như vậy, nguy cơ ở Ma Đô đã giải trừ, trừ một số người ở lại, những người khác đều có thể chinh chiến tứ phương."
"Vậy thì tốt!"
Ngô Xuyên cũng vui vẻ, Ma Võ đồng ý chia sẻ chiến lực, các địa quật khác ở phương Nam cũng giảm bớt được phần nhiều áp lực. Nhưng cũng phải xem cường giả Ma Võ muốn hỗ trợ địa quật nào.
Cũng may, các vị lãnh tụ khác của ba bộ bốn phủ đã đi rồi, chỉ còn Ngô Xuyên ở lại, ông lại còn xuất thân từ Ma Võ, đúng là phù sa không chảy ruộng ngoài.
"Thứ hai, chuyện này có liên quan đến Phương Bình."
Ngô Xuyên suy nghĩ một chút mới nói: "Thật ra là chuyện của Điền sư huynh, trận vừa rồi, Điền sư huynh bị thương nghiêm trọng, hiện tại gần như là một phế nhân. Tuy không hôn mê như những người khác, nhưng lực lượng tinh thần hiện tại cũng gần như mất rồi, bản nguyên cũng không thể đi.
Ta nghe nói, trước đây ở Ma Võ, Phương Bình từng đưa cho Điền sư huynh Thánh Quả có lẽ có thể trị thương, nhưng cuối cùng bị từ chối. Ta… ta cũng có chút suy nghĩ riêng, ta nghĩ, nếu những người khác đã bị mấy vị Bộ trưởng đưa đi, vậy… cũng nên đưa đồ vật chữa thương cho Điền sư huynh đi."
Ngô Xuyên khẽ thở dài: "Nói thật, nếu như có thể chữa trị thương thế thì nên cho lão Khổng sẽ tốt hơn. Nếu hắn khôi phục, lực chiến sẽ cực mạnh, càng có lợi cho Hoa Quốc, Điền sư huynh nghĩ như vậy.
Nhưng… lần này ta muốn ích kỷ một lần.
Nhóm người lão Khổng thảm thật, nhưng những năm qua, Điền sư huynh còn thảm hơn. Những năm xuống địa quật chinh chiến, cả nhà già trẻ lớn bé đều chết trận! Bây giờ lại thành phế nhân, hắn phải làm sao bây giờ?
Cả đời này hắn đều chinh chiến ở địa quật, bây giờ, hắn bị phế, ngươi bảo hắn ở lại Trái Đất dưỡng lão sao? Đó không phải là dưỡng lão, là chờ chết! Hắn không còn chút Tinh khí thần nào!"
Ngô Xuyên thở dài nói: "Ta đến thăm hắn một lần, trạng thái tinh thần rất kém! Tóc bạc trắng như tuyết, già trong một đêm. Nhìn thấy hắn như vậy… Ta rất khó chịu. Lực lượng tinh thần của hắn còn bị thương nặng hơn Trường Sinh lúc trước. E là không phải bảo vật tầm thường có thể chữa được.
Các ngươi cũng biết lúc còn ở trường, ta đã gắn bó với trường rất nhiều năm, khoảng thời gian trước khi trở thành Trấn thủ sứ phương Nam, phần lớn thời gian ta đều ở Ma Võ. Điền sư huynh lúc trường còn từng dạy ta một khoảng thời gian, xem như là lão sư không chính thức của ta.
Vợ hắn, con gái hắn, cháu hắn,... dần dần hy sinh, cả nhà già trẻ bây giờ chỉ còn một mình hắn, hiện tại ngay cả hắn cũng như vậy… Còn không bằng chết luôn ở địa quật cho rồi."
Nói đến đây, Ngô Xuyên có phần khó chịu, lại thở dài: "Nếu hắn đã không chết, Phương Bình hình như có bảo vật trị thương, cho nên, ta vẫn muốn nói chuyện này cho ngươi biết."
Phương Bình cũng không vui vẻ gì, bất đắc dĩ nói: "Lúc trước ta cho người gửi cho Điền sư huynh, ông ấy sống chết cũng không nhận. Còn nói bản thân chỉ là cấp chín yếu, phế rồi thì thôi, chờ Bộ trưởng về rồi chữa trị sau.
Tính cách của Điền sư huynh, ngài cũng biết, ông ấy nói một là một, hai là hai… Không phải ta không muốn cho, là cho mà không được nhận."
Phương Bình cũng có suy nghĩ riêng. Trong số những cường giả bị thương lần này, hắn đương nhiên cũng muốn cứu Điền Mục. Hơn nữa, ông ấy thật sự rất đáng thương. Cả đời chinh chiến không ngừng, cả nhà họ Điền từ già đến trẻ đều bỏ mạng nơi sa trường, bây giờ, bản thân ông cũng thành phế nhân.
Nhưng Điền Mục cảm thấy ông quá yếu, có khôi phục hay không cũng không quan trọng, nên trực tiếp từ chối.
"Ừm thi…" Ngô Xuyên hơi lúng túng, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều, cổ họng có vẻ khô đắng nói: "Ý của ta… không chỉ là Thánh Quả… mà là.. Là con đường bản nguyên của Tùng Vương…"
Lời này ông cũng ngại nói thẳng. Ý của ông là, đưa cả hai thứ cho Điền Mục luôn.
Nhưng đó là con đường bản nguyên của Chân Vương! Ngay cả một số đỉnh cấp chín cũng thèm đỏ mắt! Nếu Phương Bình đồng ý bán ra ngoài, e là những cấp chín sẽ đổ xô lại giành nhau mua.
Nhưng nếu hắn đồng ý cho Điền Mục, Điền Mục có lẽ có thể mượn cơ hội này đi con đường của Tùng Vương, nhanh chóng trở thành cường giả bản nguyên đỉnh cao.
Có lẽ sẽ không thể đột phá tuyệt đỉnh, nhưng lực chiến sẽ không quá yếu. Đến lúc đó, với thực lực mạnh mẽ hơn nhiều người, có lẽ Điền Mục sẽ không cảm giác bản thân là phế nhân nữa.
Nghe Ngô Xuyên nói thế, lão Lý liếc mắt nhìn Phương Bình, ho nhẹ một tiếng nói: "À ừm… Phương Bình, thật ra… nếu không có ứng cử viên phù hợp, ta cảm thấy cho Điền sư huynh cũng khá ổn.
Các ngươi chắc sẽ không đi con đường của Tùng Vương, chỉ có thể cho một đỉnh cấp tám hoặc cấp chín yếu… Nếu hủy đi thì quá lãng phí. Đương nhiên, dù sao đó cũng là con đường bản nguyên của Chân Vương…"
Dù là lão Lý cũng khó mở miệng.
Lúc trước, nhà họ Dương vì muốn giành lại thứ thuộc về lão tổ, cấp chín bằng lòng mạo hiểm chịu chết, nhà họ Dương dù có phải hủy đi thứ này cũng sẽ không tiếc! Có thể thấy được, con đường bản nguyên của Chân Vương quan trọng đến mức nào!
Thậm chí tuyệt đỉnh cũng muốn có!
Tuyệt đỉnh có lẽ có thể mượn con đường này để bước ra con đường thứ hai, dù con đường này chưa chắc đã dài được bao nhiêu thì cũng không sao.
Nhóm người Trương Đào có thể tiêu diệt Chân Vương. Nhưng tiêu diệt mà còn phải giữ lại con đường bản nguyên, không chỉ là tuyệt học Chân Vương mà là con đường chân chính được tách ra hoàn chỉnh từ trên người Chân Vương xuống thì… cần có may mắn, may mắn tám đời cộng lại.
Cũng nhờ có Thương Miêu câu Tùng Vương, sau đó tách con đường của đối phương ra, nếu không, những cường giả khác hầu như không thể nào làm được.
Nghe bọn họ nói như vậy, phương Bình bật cười, nói: "Các ngài đều là lão sư, sư huynh của ta, có gì mà phải ngại? Ta thấy hiệu trưởng đâu có ngại ngùng gì, da mặt dày lắm, ông ấy còn chẳng thèm nhắc gì đến tuyệt học của Huyền Ngọc Chân Vương luôn…"
Cà khịa Ngô Khuê Sơn vài câu, Phương Bình lúc này mới tiếp tục nói: "Nếu các ngài không nói, thật ra ta không nghĩ được nhiều như vậy. Thật ra ta vẫn luôn cảm thấy con đường của các Chân Vương địa quật quá yếu…"
Bị ảnh hưởng từ lão Trương, Phương Bình cảm thấy con đường của Chân Vương địa quật quá yếu. Con đường bản nguyên của Tùng Vương, hắn định cho một vị cường giả cấp chín không có hy vọng đột phá tuyệt đỉnh.
Nhưng hiện tại bọn họ đã nhắc đến, Phương Bình bỗng ý thức được, thứ này thật sự rất quý giá. Tuy Điền Mục khiến hắn cảm thấy ông ấy rất mạnh mẽ, rất kiên nghị, nhưng Điền Mục có hy vọng đột phá tuyệt đỉnh sao?
Không hẳn!
Huống hồ, ông ấy lúc này cũng gần như sắp chết đến nơi.
Nghĩ vậy, Phương Bình nhanh chóng nói: "Vậy ta sẽ sắp xếp thời gian đi một chuyến, về phần Khổng đại Tông sư, ta sẽ nghĩ thêm cách."
Ngô Xuyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó bật cười nói: “Ngươi nghĩ thêm cách à... Sao ta có cảm giác ngươi hiện tại thật sự xem bản thân mình là Bộ trưởng rồi ấy nhỉ?”
Thằng nhóc này, mấy vị đại Tông sư đỉnh cao bị thương, các cường giả tuyệt đỉnh còn không có cách gì, thế mà hắn lại nói để hắn nghĩ cách, ra dáng Bộ trưởng rồi đấy.
Phương Bình cười cười, trong lòng lại thầm nghĩ đến Miêu Thụ. Nếu Miêu Quả có thể chữa được thương thế bản nguyên, hắn có thể thử tìm đến cây này.
"Bản nguyên của Lê Chử khôi phục lại, lẽ nào có liên quan đến Miêu Quả?"
Suy nghĩ này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Phương Bình, không biết có đúng hay không.
"Xem ra phải xuống địa quật một chuyến, nếu cứ trông chờ vào lão Trương thì không được!"
Phương Bình cảm thán, năng lực càng mạnh, trách nhiệm càng lớn.
Cuối cùng vẫn phải tự dựa vào bản thân mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận