Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1470

Lý Dật Minh trợn trắng mắt, không nói hai lời, móc điện thoại di động ra nói: "Ngươi đừng tìm ta, ta gọi điện thoại hỏi ông nội ta, được chưa? Nếu ông nội cho ngươi vào, vậy ta đương nhiên không có ý kiến..."
"Hồ đồ!" Phương Bình quát lớn nói: "Chút chuyện nhỏ như vậy lại làm phiền Tư lệnh Lý, không được ỷ vào ngươi là người thân của Tư lệnh Lý mà làm việc thiên tư trái pháp luật..."
Lý Dật Minh không nhịn được mắng: "Ai làm việc thiên tư trái pháp luật hả? Ta cho ngươi biết, ngươi đừng vu oan cho ta! Ta cũng từng xuống địa quật với ngươi, đến giờ ta vẫn còn nhớ! Ngươi đi vào thế nào cũng gây họa!
Tây Sơn địa quật cách thành trì gần nhất của chúng ta hơn ngàn dặm. Bình thường, hai bên rất ít khi sẽ phát sinh tranh chấp, xảy ra chiến đấu. Nơi này thái bình đã lâu, ngươi vừa vào, nếu lại gây chuyện, phá hủy sự yên ổn bấy lâu của nơi này, ai chịu trách nhiệm?"
"Cút đi! Ta không phải loại người như vậy!"
"Lời này mà ngươi cũng nói được hả?"
"Sao lại không nói được! Lý Dật Minh, ta cảnh cáo ngươi, ta nhịn ngươi rất lâu, đừng tưởng rằng ông ngươi là Tư lệnh Lý là ta sợ ngươi!
Ta nhắc nhở ngươi, ta hiện tại cũng xem như ngang hàng với con cái của Bộ trưởng Trương, ngươi thấy ta, xét theo quân hàm, ngươi phải gọi ta một tiếng thủ trưởng.
Luận bối phận, ngươi phải gọi ta một tiếng chú Phương! Bây giờ ngươi hết la tới mắng, còn thể thống gì!
Còn có, luận thực lực, ta top 3 cấp bảy, ngươi chỉ xếp chót... Bất luận phương diện nào, ngươi thấy ta đều phải ăn nói thành thật một chút, lại còn dám ngự không nói chuyện với ta, ai cho ngươi tư cách đó? Đi xuống!"
Mặt Lý Dật Minh sắp đen thành cái đít nồi, một lát sau rơi xuống đất, căm tức nói: "Ngươi đừng có dùng chiêu này! Bốn người các ngươi lần này đến đây rốt cuộc muốn làm gì? Một người còn chưa đủ, đến hẳn bốn người ! Các ngươi vừa vào địa quật, rất có thể sẽ bị đối phương nhìn chằm chằm, rất phiền phức!"
"Chuyện này không cần ngươi bận tâm, chúng ta đi vào, đối phương không biết."
"Cấp bảy vừa vào..."
“Không cần ngươi quan tâm, yên tâm."
Lý Dật Minh không nói gì, sắc mặt không lành nói: "Trước tiên đi căn cứ đã, sau đó ta sẽ liên hệ Bộ trưởng Trương, ngươi cũng biết chuyện Tử Cấm. Hiện tại không nên gây chuyện ở những địa quật khác.”
Sắc mặt Phương Bình còn đen hơn hắn, trừng mắt: "Mấy ngày nay ta đã rất khó chịu, sắp biến thành đối tượng bị người người đuổi đánh rồi. Nhưng bọn họ hoặc là mạnh hơn ta, hoặc là lớn tuổi hơn ta, ta không tiện nói gì. Ngươi còn dám lèo nhèo nữa, ngày hôm nay ta sẽ đánh ngươi!"
Lý Dật Minh dại ra, còn có chút đau thương.
Ngươi muốn đánh ta? Tại sao chứ! Cũng đâu phải chỉ mình ta đối xử với ngươi như vậy, ngươi chỉ biết bắt nạt kẻ yếu! Thật sự coi ông nội ta không tồn tại hả?
Phương Bình hừ một tiếng, liếc nhìn hắn, ta đang để ý nội giáp tuyệt đỉnh của ngươi, ngươi mà còn nói nữa, ta sẽ đánh ngươi, đánh xong, thuận tiện lấy luôn nội giáp tuyệt đỉnh của ngươi đi. Còn Tư lệnh Lý thì... giao cho lão Trương là được rồi.
Mình cướp đồ cháu của lão Lý, chắc là lão Trương sẽ vui lắm. Nghe nói gần đây lão Trương có tâm muốn vượt qua lão Lý, cướp giật vị trí trên bảng xếp hạng Hoa Quốc, cũng không biết có phải là thật hay không.
Lý Dật Minh lần thứ hai thở dài, ngày xưa ta hung hăng càn quấy, muốn đánh ai thì đánh, muốn bắt nạt ai thì bắt nạt… Bây giờ thì, thôi thôi.
Thế hệ tuổi trẻ bây giờ có mấy đứa còn hung hăng, còn ương ngạnh hơn.
Đám khốn kiếp Phương Bình sống y như ăn cướp, lần trước ở Vương Chiến Chi Địa, muốn đánh ai thì đánh người đó... Mình vẫn nên đừng dây vào bọn nó…

Lối vào Tây Sơn địa quật bị quân doanh vây lại, nơi này có gần 10 ngàn người đóng quân. Phương Bình vừa tới quân doanh, Đỗ Hồng, Vương Kim Dương và Diêu Thành Quân đã cùng đi ra.
Nhìn thấy Phương Bình, Đỗ Hồng cười khổ nói: "Nghe điện thoại đi."
Nói xong, giao điện thoại cho Phương Bình.
Phương Bình cầm điện thoại lên, còn chưa mở miệng, bên kia Trương Đào đã tức giận mắng to: "Nói cho ta biết ngươi muốn làm gì? Không thể ngồi yên được mấy ngày hả? Chờ ông đây giải quyết xong Tử Cấm địa quật rồi ngươi vào cũng được mà. Nhất quyết cứ phải vào ngay bây giờ, ngươi nói đi, ngươi muốn làm gì?"
Phương Bình nhấc điện thoại ra xa một chút, chờ Trương Đào mắng xong mới bất đắc dĩ nói: "Bộ trưởng, ta chỉ đi tìm đồ thôi mà. Ngài cũng không phải không biết!
Bây giờ ai cũng nhìn chằm chằm Tử Cấm địa quật, chúng ta lén lút đi. Nếu không, bình thường, Giới Vực luôn luôn có Chân Vương canh giữ, ta nói không sai chứ?
Bây giờ, hai quật liền kề, Chân Vương chắc là đến Tử Cấm địa quật hết rồi đúng không? Yên tâm, chúng ta chỉ đi về phía Tây, là Giới Vực nối giữa Tam Tần địa quật và Tây Sơn địa quật, không đi bên khác đâu, sẽ không gây phiền phức.
Ta cũng không muốn nổ vương thành, cũng không nói muốn tiêu diệt thành, càng không nói muốn tiêu diệt cấm địa, cũng không đi Ngự Hải Sơn..."
Phương Bình nói một câu, Lý Dật Minh và Đỗ Hồng đều có rút khóe miệng. Ngươi xác định... Ngươi là cấp bảy hả? Tại sao ta lại có cảm giác ngươi mới là tuyệt đỉnh, ngươi muốn diệt vương thành là diệt?
"Ngươi muốn đi Giới Vực..." Trương Đào trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói: "Nhóc, Giới Vực nguy hiểm vô cùng, ngươi đã từng đi qua, hẳn là cũng hiểu! Hơn nữa bây giờ, ngươi không hẳn có thể vào..."
Dứt lời, lại nói: "Huống hồ, tấm lệnh bài của ngươi chưa chắc đã tương ứng với cái này."
Phương Bình không nói gì, ta có lệnh bài, ta đâu có nói cho ngươi biết đâu? Ta nói thế bao giờ! Ngay cả chuyện này mà ngươi cũng biết, ngươi còn cái gì không biết không!
"Bộ trưởng, lần sau có thể đừng nghe trộm không..."
"Ngươi nói ai?" Trương Đào hung ác nói: "Ma Võ các ngươi thế nào ấy! Tự mình gây chuyện bực mình rồi đổ lỗi cho ta? Đường Phong đầu óc không tỉnh táo, vừa đến đã chất vấn ta, tại sao lại gây ảnh hưởng không tốt đến võ đại?
Võ đại hơn trăm trường, có trường nào như Ma Võ không?
Ta gây ảnh hưởng không tốt, ta gây ảnh hưởng không tốt khi nào? Tên ngu ngốc kia... lại đổ hết trách nhiệm cho ta..."
Phương Bình nuốt nước miếng nói: "Đường lão sư đâu rồi?"
"Bị chôn dưới đất rồi!"
Phương Bình mệt mỏi quá, biết ngay mà.
Đại sư tử khờ ghê! Ngu ngốc một cách đáng yêu!
Trương Đào cũng không nói nhiều, nhân tiện nói: "Tây Sơn địa quật giáp với Tam Tần và Tử Cấm, Tử Cấm địa quật do Hòe Vương quản lý, Tây Sơn địa quật do Phong Vương quản lý..."
"Bộ trưởng, Phong Vương... Phong Vương nào cơ?"
"Ngươi nói xem, là Phong Vương nào?"
Phương Bình nuốt một ngụm nước bọt nói: "Vậy chúng ta có người tọa trấn Tây Sơn địa quật không?"
"Có, đại chiến sắp nổ ra, Trần trấn thủ đã đến Tây Sơn rồi, Thẩm trấn thủ đến Kinh Đô địa quật, đại chiến bạo phát, ta sẽ tọa trấn Tử Cấm.
Nhưng ta muốn nói rõ ràng, cả hai bên đều coi trọng Giới Vực. Bình thường, sẽ không cho người khác đến gần. Ngươi gây ra động tĩnh, bọn họ sẽ biết ngay. Dù Chân Vương sẽ không đích thân đi qua, nhưng thần tướng dưới trướng cũng sẽ cấp tốc chạy đến.
Lần trước ở Thiên Nam, hai bên đều đã thỏa thuận xong, ngươi nhìn thành chủ thành Sắc Vi là biết, hắn cũng không dám tùy tiện tiến vào, nếu tiến vào rồi bị phát hiện thì chính là tội lớn. Nhân loại cũng giống vậy, tùy tiện xông vào, sẽ bị đuổi giết ngay."
Trương Đào nói xong, lại nói: "Còn nữa, không nên coi thường Giới Vực và Cấm Kỵ Hải, đừng tưởng rằng lần trước an toàn trở về thì lần này sẽ không sao.
Tính sát thương của Giới Vực ở Thiên Nam không quá lớn, cũng không phải chủ sát thương, mà là chủ phòng ngự. Ta chưa đi qua Giới Vực Tây Sơn, cũng không biết tình huống cụ thể, nhưng có Giới Vực, phong cấm bên ngoài là chủ sát thương, là loại chủ động sát thương ấy.
Nhóc, ta muốn ngươi đi Giới Vực là vì muốn xem có thể lấy được công pháp tu luyện lực lượng tinh thần hay không. Nhưng xác suất ngươi chết trong đó cao hơn nhiều! Nếu bị vết nứt không gian cuốn vào, ai cũng không cứu được ngươi!"
Phương Bình trầm ngâm chốc lát nói: "Nhưng nếu ta không tìm công pháp, tốc độ tăng lực lượng tinh thần của ta rất chậm, muốn đến cấp bảy cao kỳ, dù là ta, nhanh nhất cũng phải ba, năm tháng nữa mới được.
Cấp tám, cấp chín, ta đều phải tăng lực lượng tinh thần, chỉ có thế mới có thể tăng cảnh giới lên được. Nếu dựa theo tốc độ bây giờ, ta cần ba, năm tháng mới lên được cấp tám, cần ít nhất một, hai năm mới tới được cấp chín, đến tuyệt đỉnh có lẽ cần năm, sáu năm thậm chí bảy, tám năm mới được..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận