Toàn Cầu Cao Võ

Chương 416: Ai dám cướp của Phương Bình tôi? (2)

Suy nghĩ một chút, Phương Bình lại nói: "Thầy ơi, lớp huấn luyện đặc biệt của mình học đến khi nào ạ? Thời gian vào địa quật đã chọn ngày chưa ạ?"
"Cuối tháng 5 kết thúc lớp học, sau đó là thời gian hoạt động tự do, các em có thể đi chấp hành nhiệm vụ, tu luyện, chuẩn bị, tùy các em.
Bao gồm thích ứng với việc hợp tác đội nhóm.
Thời gian vào địa quật cụ thể bây giờ vẫn chưa xác định, nói chung, trong tháng 6 nhất định sẽ vào."
Phương Bình gật gù, lại nói: "Vậy em xin sớm dự chi 300 điểm thưởng tháng này, có được không ạ?"
Đường Phong cau mày.
Phương Bình thản nhiên nói: "Trước đó em có nói rồi ạ, em còn kém một chút là có thể tiến vào cấp ba cao kỳ, một khi tiến vào cấp ba cao kỳ, vậy thì tuyệt nhiên không giống rồi.
Còn về các bạn trong lớp, tôi cho các bạn cơ hội.
Có thể khiêu chiến tôi, thắng tôi, không cần nói gì cả, điểm thưởng này thuộc về các cậu.
Vào địa quật, nên lấy thực lực làm chủ, điều này mọi người không phủ nhận chứ?
Đương nhiên, nếu muốn so kết quả kiểm tra, hoặc so thực lực sinh tồn, tôi cũng đồng ý tranh tài với mọi người, tôi không cảm thấy có ai có thể thắng tôi."
Đường Phong liếc mắt nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Không ai đồng ý khiêu chiến sao?"
Mọi người trầm mặc, Phương Bình trước đó vừa mới chém giết võ giả đỉnh cấp ba, ai sẽ khiêu chiến cậu ấy.
"Nếu các em không muốn khiêu chiến, vậy Phương Bình có thể dự chi điểm thưởng!"
Đường Phong nói một tiếng, lại quát khẽ: "Người mạnh sẽ mãi mãi mạnh, các em nhớ kỹ đạo lý này!
Hôm nay cho mọi người cơ hội, các em không hẳn không thể thắng Phương Bình, dù muốn đánh luân phiên, tôi cũng sẽ cho các em cơ hội!
Nhưng bây giờ mọi người từ bỏ cơ hội này, vậy cũng đừng trách trường học không cho mọi người hy vọng.
Đến đây thôi, ngày mai tiếp tục chương trình học, tan lớp!"
Đường Phong nói xong, nhanh chóng rời đi.
Phương Bình lại cất bước đi ra ngoài, tính ra, mình có thể nhận được 700 điểm thưởng.
Nhưng mà… Liếc mắt nhìn nhóm người Phó Xương Đỉnh, Phương Bình thở dài, đã hứa sẽ chia cho bọn họ 100 điểm thưởng, bây giờ đổi ý cũng không tiện.
Tính lại, mình còn có 600 điểm thưởng thôi.
Nhóm người Phó Xương Đỉnh lại không nghĩ nhiều như thế, Trần Vân Hi nhỏ giọng nói: "Cậu... Cậu mới vừa cùng Trương Tử Vi..."
Phương Bình vừa đi vừa nói: "Đừng để ý chị ấy! Tạ Lỗi đúng là tự xem mình là hội trưởng rồi.
Đồ của Phương Bình này dễ cướp như vậy sao?
Chỉ có tôi cướp người khác, còn chưa có ai cướp được đồ của tôi đâu.
Bây giờ sắp vào địa quật, anh ấy sẽ không lựa lúc này khiêu chiến tôi đâu.
Chờ tôi đi ra địa quật, bước vào cao kỳ, thậm chí là đỉnh phong, anh ta dám đến, tôi sẽ đánh chết anh ấy!"
Phương Bình đúng là không quá sợ chuyện này, hiện tại, khả năng Tạ Lỗi tìm cậu gây chuyện rất thấp.
Thành viên của lớp huấn luyện đặc biệt chuẩn bị bước vào địa quật, thực lực của Tạ Lỗi lại cao hơn Phương Bình hai bậc thang nhỏ.
Lúc này, nếu cậu ta ra tay, dù nặng dù nhẹ cũng sẽ gây ra ảnh hưởng xấu.
Nếu thật sự đánh trọng thương Phương Bình, khiến Phương Bình ở địa quật xảy ra chuyện, Tạ Lỗi không thể không bị người khác trách móc, phải chăng đố kị người tài, cố ý trì hoãn tiến bộ của Phương Bình khiến cậu chết ở địa quật.
Danh hiệu Tông sư không chỉ dựa vào thực lực, mà còn xét cả nhất cử nhất động, bao gồm cả nhân phẩm, cách đối nhân xử thế.
Ở cấp ba, nếu Tạ Lỗi cố ý hãm hại một vị võ giả thiên tài, đố kị người tài, dù cho lên được cấp bảy, cũng chưa chắc được gọi là Tông sư.
Tông sư không phải không thể làm chuyện xấu, nhưng ít nhất không ai biết, hoặc ảnh hưởng không lớn.
Phương Bình là thiên tài cấp ba, cũng không phải hạng người vô danh, sau lưng còn có Tông sư trường học nhìn chằm chằm đây.
Bởi vì biết những điều này, Phương Bình mới trắng trợn không kiêng dè, cũng không lo lắng quá nhiều.
Dương Tiểu Mạn bĩu môi nói: "Cậu tự tin quá ha. Tạ Lỗi cũng không yếu đâu, hơn nữa còn có Tần Phượng Thanh..."
"Tần Phượng Thanh?"
Phương Bình cười nhạo nói: "Trừ phi Tần Phượng Thanh làm hội trưởng, nếu không, với tính tình của anh ấy, anh ấy còn mong hội võ đạo chịu thiệt thòi một chút, cậu cảm thấy Tần Phượng Thanh sẽ ra mặt sao?"
Về phía Tần Phượng Thanh, Phương Bình thật không lo lắng gì.
Lão Tần bây giờ đang giằng co với Trương Ngữ, nếu anh ấy không đánh bại Trương Ngữ, cũng đồng nghĩa với việc trước khi tốt nghiệp, anh ấy vô duyên với chiếc ghế hội trưởng.
Nhưng Tần Phượng Thanh không muốn bốn năm đại học vẫn làm tay chân cho người khác.
Mục đích hiện tại của anh ta là đột phá cấp bốn, đánh bại Trương Ngữ, về phía Phương Bình, Tần Phượng Thanh chắc chắn sẽ không dính líu.
"Vậy Trương Ngữ thì sao?"
"Chờ tôi chắc chắn đánh bại anh ấy rồi tính."
Phương Bình cũng không thèm để ý, không chắc chắn thì cứ tránh trước đã, Trương Ngữ cấp bốn, cũng không có cách nào chủ động tìm cậu gây sự.
Một khi chắc chắn, vậy chỉ có một chữ - đánh!
Ai sợ ai chứ!
Lúc này, Phó Xương Đỉnh bỗng nhiên nói: "Công ty Viễn Phương là cậu mở?"
"Hỏi thừa, lẽ nào cậu không thấy được sao?"
Phương Bình cũng không giấu, đến lúc này rồi, kẻ ngu cũng biết trang web Viễn Phương có liên quan tới Phương Bình.
Phó Xương Đỉnh nhổ nước bọt nói: "Biết mà, tôi nói làm sao cậu lại quan tâm để bụng như thế, trước đó còn tưởng là đối phương cho cậu lợi ích gì, ai ngờ công ty là do cậu mở."
Triệu Lỗi lại lạnh lùng nói: "Cho nên, thực ra chúng ta đều đang làm công cho cậu ấy!"
Phương Bình cười nhạo nói: "Các cậu đã làm gì rồi? Chuyện gì cũng không làm, toàn nhận lợi ích, sao còn nói nhảm nhiều vậy! Có bản lĩnh thì bây giờ rời hội đi, vừa vặn giữ lại mấy cái vị trí, tôi có thể chiêu mộ người khác."
Triệu Lỗi hừ nói: "Không rời!"
Sắp được mượn điểm thưởng không lợi tức, tại sao phải rời hội, Phương Bình biết tính, chẳng lẽ người khác không biết tính sao?
"Vậy thì đừng nói nhảm nữa."
Nói hết, Phương Bình nhìn mấy người nói: "Theo tôi làm gì, tôi đi lĩnh điểm thưởng, các cậu làm gì?"
"Chúng tôi cũng lĩnh điểm thưởng, cậu này kỳ ghê!"
"Điểm thưởng của các cậu có nhiều đến mức phải đặc biệt đi một chuyến hay không? Có thể lĩnh thông qua trang web Viễn Phương mà…"
"Chúng tôi thích thế!"
"..."
Sau năm phút.
Điểm tài phú của Phương Bình xuất hiện thay đổi.
Tài phú: 27.500.000
Khí huyết: 650 cal (828 cal)
Tinh thần: 485 hz (499 hz)
Tôi cốt: 151 đốt (90%), 1 đốt (65%), 54 đốt (30%)
"Lực lượng tinh thần ngừng tăng lên rồi..."
Liếc mắt nhìn số liệu, Phương Bình lẩm bẩm một tiếng. Trước đó, lực lượng tinh thần và khí huyết cùng nhau tăng lên nhanh chóng. Nhưng bây giờ, lực lượng tinh thần lại kẹt ở mức 499 hz rất lâu rồi, không có xu hướng động đậy.
Lực lượng tinh thần có liên quan đến khả năng trở thành Tông sư, điều này, Phương Bình đã biết.
“Sau này xem thử có thể cưỡng chế tăng lên hay không.”
Phương Bình trầm ngâm trong chốc lát, nhưng hiện tại chuyện này không cần thiết lắm. Trước mắt, lực lượng tinh thần có cao hơn nữa cũng không dùng được, cũng không nên tiêu hao điểm tài phú ở chỗ này.
"620 điểm thưởng, 26 triệu tiền mặt, cộng thêm 3 viên Khí Huyết Đan cấp hai..."
Phương Bình tính toán tài sản hiện có, cảm thấy vô lực, 3 viên Khí Huyết Đan kia là do cậu thu được lúc đánh giết võ giả tà giáo tập kích ban đêm.
Mà tiền mặt và điểm tài phú nhiều hơn một triệu, cũng là phần chiến lợi phẩm chia nhau sau nhiệm vụ, lúc đó thu được không nhiều, Phương Bình là chủ lực, nên được chia một triệu.
"Đúng rồi, còn phải sửa chữa binh khí."
Nghĩ tới đây, Phương Bình vốn không định đi đến phòng hậu cần, lúc này vẫn đi tới.

Lại lần nữa nhìn thấy thầy Lý, Phương Bình cũng không đề cập tới những lời Đại Sư Tử nói.
Cười híp mắt, Phương Bình nói: “Thầy ơi, vũ khí ở trường học có chế độ ba bao không thầy?”
Lý lão đầu nhìn cậu một hồi, một lát mới nói: "Em muốn nói cái gì?"
"Vũ khí ở trường học chất lượng quá kém rồi..."
“Em đánh nhau với võ giả đỉnh cấp ba, còn lấy cứng chọi cứng, bây giờ oán giận chất lượng vũ khí của nhà trường kém, cái này em cũng dám nói ra nữa hả?”
Lý lão đầu bất mãn, em nghĩ tôi thật sự không biết tình hình của em à?”
“Khụ khụ… Dù sao thì bây giờ giày chiến của em cũng bị rách rồi, không thể nào mang được, Phượng Chủy Đao cũng bị lõm rồi…”
“Vậy bán phế liệu đi.”
Phương Bình kinh ngạc ngây người, lời này mà thầy cũng nói thành câu được?
“Hợp kim cấp E đối với võ giả đỉnh cấp ba, tác dụng không quá rõ ràng, đôi giày chiến của em, tôi sẽ thu mua với giá mua phế liệu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận