Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2083: Xuất Chiến (2)

Một con mèo nửa ngủ nửa tỉnh nằm nhoài trên đệm, bên miệng, đặt lượng rất nhiều đồ ăn vặt. Muốn ăn chỉ cần há miệng cắn một cái, không muốn ăn thì có thể híp mắt ngủ.
Đây chính là cuộc sống của mèo!
Phi hành? Không mệt sao?
Nó căn bản không muốn nhúc nhích, tên lừa đảo nhất định muốn dẫn nó đi để xem đó có phải là lục lạc mà nó đánh rơi hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thương Miêu còn định từ chối.
Kết quả... tên lừa đảo làm cho nó một cái ổ mèo, cho người ta nâng nó đi, Thương Miêu cảm thấy chỉ cần đừng để mình bay thì sao cũng được, thế là nó không cự tuyệt, cùng đi theo.
"Nó..." Sắc mặt Điền Mục méo mó: "Như vậy cũng được à?"
Đại chiến trước mắt, một nhóm người khiêng một con mèo đi, không ai nhìn thấy thì thôi, nhìn thấy... chắc buồn cười chết mất.
Ý chí chiến đấu sục sôi, sát khí sôi trào trước đó chẳng còn một mảnh.
"Người không biết, còn tưởng rằng chúng ta đi mở đường cho con mèo này đấy."
Điền Mục thầm buồn bực, nếu đổi cái đệm này thành một cung điện nhỏ, hoặc là một cỗ kiệu, thì đám bọn họ có khác gì người hầu của mèo đâu?
Phương Bình bất đắc dĩ nói: "Nó quá lười, không như vậy thì không được. Lần sau chế tạo xong chiến hạm thì ném nó vào trong chiến hạm, không cần rêu rao giống như bây giờ. Có nó ở đây, ít nhiều có chút cảm giác an toàn. Dù nó không ra tay, nhưng sự hiện diện của nó có thể uy hiếp một số lão già cổ hủ!"
"Lần sau? Ngươi có thể giữ nó lại?"
"Cung phụng nuôi dưỡng, ăn ngon uống sướng, là đi địa quật tốt, hay là ở đây tốt? Còn về lục lạc, không tìm thấy quả cầu bên trong thì nó sẽ không đi."
Phương Bình cười đắc ý.
Đã tìm được quả cầu rồi!
Có lẽ Đại Giáo Hoàng đã vứt lại, sau đó lão Trương đi tìm, đã tìm được cái quả cầu bên trong lục lạc. Có điều, thứ đó đã bị lão Trương giấu đi rồi, dù Thương Miêu có thể cảm ứng được thì có lẽ nó cũng sẽ không đi tìm, mà chờ mang tới cửa.
Chỉ cần lục lạc không hợp nhất, thì xác suất nó rời đi rất nhỏ.
Điền Mục dở khóc dở cười, nhưng không thể không nói, đây chính là tuyệt đỉnh dễ dàng thỏa mãn nhất. Cho ăn uống, chỉ cần mấy ngàn đồng tiền có thể để khiến con mèo này chạy theo ngươi, lời quá trời rồi.
Một khi nó ra tay giúp đỡ ở thời khắc mấu chốt, thì đó là trợ lực lớn! Giống như trước kia, lập tức câu chết Tùng vương, đây là chuyện mà tuyệt đỉnh bình thường không thể nào so sánh.
Điền Mục không nói nữa, vội nói: "Bộ trưởng Trương sẽ đến phải không?"
"Sẽ không!" Phương Bình truyền âm nói: "Nhưng ông ấy đã nói, ông ấy sẽ chú ý Thánh Địa Cổ Phật. Tổng bộ tà giáo nằm trong lãnh địa Thánh Địa Cổ Phật, Đại Giáo Hoàng chắc là đã chạy rồi, chưa chắc dám trở về, nhất là khi biết Thương Miêu muốn tìm lục lạc.
Chỉ cần ông ấy theo dõi Thánh Địa Cổ Phật, lần này, xác suất tuyệt đỉnh ra tay không lớn, nếu ra tay, ông ấy cũng có thể đến bất cứ lúc nào."
"Thánh Địa Cổ Phật cấu kết với tà giáo sao?"
"Không rõ, lão Trương nói không cần quá để ý, cho dù có, xem như không biết là được. Hiện năm thánh địa lớn khác vẫn là trận doanh đầu tiên chống lại địa quật, không thể đối xử với năm thánh địa lớn như đối đãi chư thiên."
Trương Đào đã nói, có một số người có thể đánh, vốn cũng không có gì hay ho để thương lượng. Nhưng có một số người, không thể đánh!
Cho dù bọn họ có tính toán riêng thì đó cũng là lực lượng có thể đoàn kết.
Năm thánh địa lớn chính là lực lượng này!
Làm thế lực chống lại địa quật mấy trăm năm, dù năm thánh địa lớn ít khi chủ động khai chiến, nhưng hoàn toàn chống lại địa quật xâm lấn, như vậy, dù bất mãn với thái độ tiêu cực của đối phương, cũng không thể đẩy đối phương về phe địch.
"Điều này ta hiểu!" Điền Mục gật đầu, lại nói: "Vậy thực lực tổng bộ tà giáo như thế nào?"
"Không rõ." Phương Bình trả lời: "Lục lạc của Thương Miêu có tác dụng ngăn trở thăm dò bằng lực lượng tinh thần, nó cản trở tầm nhìn tuyệt đỉnh, không tra xét rõ ràng, căn bản không phát hiện được.
Trước đó, lão Trương đã thử, nhưng không thể nhìn xuyên qua, không rõ thực lực cụ thể. Nhưng có lẽ không quá mạnh, trước đó, chín đại trưởng lão, người chết người chạy. Dù Đại Giáo Hoàng dang bồi dưỡng một ít người thì cũng sẽ không quá nhiều."
9 vị có thể so với cường giả bản nguyên, cộng thêm nhóm người Lý Hàn Tùng, tuy là cấp 8 nhưng có thể ngăn cản cường giả cấp 9, lại thêm Thương Miêu… Thực lực như vậy, nếu còn không thể tiêu diệt tổng bộ tà giáo khi Đại Giáo Hoàng không có mặt thì thực lực tà giáo mạnh đáng sợ.
Dứt lời, Phương Bình hít sâu một hơi nói: "Lần này là trận đầu của Thiên Bộ, không chỉ có các cường giả Tam Thập Tam Thiên đang quan sát, chỉ cần đại chiến nổ ra, năm thánh địa lớn cũng sẽ chú ý, thậm chí địa quật cũng sẽ biết.
Cho nên, trận chiến này nhất định phải thắng đẹp!
Đến nơi, chỉ một chữ… giết. Ai cũng có thể tiêu diệt võ giả tà giáo, mặc kệ trước kia bọn họ có từng làm hại người thường hay không thì cũng thế..."
Điền Mục buồn bực nói: "Nhóc con, điều này không cần ngươi nói. Đại chiến nổ ra, chỉ có phân chia địch ta, không có vô tội hay không."
Chinh chiến sa trường nhiều năm, ông sớm đã quen rồi.
Trước kia, vì chinh chiến, ông nhiều lần mang binh vây quét các thôn trấn, thành nhỏ, giết chóc vô số, chẳng lẽ người người đều đáng chết? Một số kẻ yếu, thậm chí cũng không biết bọn họ là ai. Nhưng đại chiến nổ ra, ai có thời gian phân rõ những thứ này?
Dù thắng hay bại, người bị hại đều là bách tính, nếu Trái Đất không lập chiến tuyến ở địa quật, thì mấy năm nay có lẽ Trái Đất đã bị diệt sạch rồi.
"Vậy thì giết!"
Phương Bình cũng không nhiều lời, ngữ khí càng thêm nghiêm túc: "Có lẽ thực lực võ giả tà giáo không mạnh lắm, dù Đại Giáo Hoàng bồi dưỡng nhiều năm, cùng lắm cũng chỉ có quy mô như một Tam Thập Tam Thiên mà thôi. Lấy tà giáo tế cờ, lập công cho Thiên Bộ."
"Được!"
Mọi người sát ý sôi trào.
Trước diệt tà giáo, sau phạt chư thiên, tiêu diệt tai họa nội bộ, sau đó đến lượt địa quật.
...
Lúc đám Phương Bình lên đường thì bên trong đại điện của một ngôi miếu khổng lồ màu vàng ở Thánh Địa Cổ Phật.
Phía trên, một vị lão giả đầu trọc gầy còm khoác cà sa, giọng khàn khàn, dùng ngữ điệu cổ xưa chậm rãi nói: "Võ Vương tôn hạ, nếu đã tới, sao không hiện thân gặp mặt."
Im ắng.
Lão giả cầm trong tay tràng hạt, nhẹ nhàng nỉ non một trận, một lát sau, nhìn về phía đám người phía dưới, chậm rãi nói: "Đi, nghênh đón khách quý! Sáu thánh địa như thể chân tay, võ giả trẻ Hoa Quốc, vang danh ma quật (1), các ngươi cũng có thể học tập một phen."
---
(1) Ma quật: cách gọi địa quật của Thánh Địa Cổ Phật.
---
Phía dưới, Bố Đà Da dẫn đầu mấy vị cường giả thanh niên lần lượt vâng dạ.
Bên cạnh nhóm người, Đà Mạn không nói một lời.
Phía trên, lão giả nhìn về phía Đà Mạn, chậm rãi nói: "Đà Mạn cũng đi!"
Đà Mạn hơi cúi đầu: "Xin tuân mệnh Cổ Phật."
"Không thể phát sinh xung đột!" Cổ Phật dặn dò một câu.
Tổ tiên Đà Mạn là Diệu Quang Cổ Phật. Ông nội Đà Mạn là nhị trưởng lão tà giáo Ngõa Nhĩ Na.
Phe Diệu Quang Cổ Phật là một trong tám nhánh cường giả chính của Thánh Địa Cổ Phật, hậu duệ khá nhiều, trước kia thân phận của Ngõa Nhĩ Na bại lộ, chết ở Hoa Quốc, Thánh Địa Cổ Phật cũng đã thẳng thừng phủ nhận thân phận Ngõa Nhĩ Na.
Đã như vậy thì phe Diệu Quang Cổ Phật không thể có hành động.
Đà Mạn không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhưng cũng bị đẩy ra ngoài lề rồi. Trong kỳ thi đấu thanh niên, Đà Mạn là người đứng đầu thế hệ thanh niên Thánh Địa Cổ Phật, đã sớm tiến vào cấp 7, bây giờ, địa vị lại kém xa Bố Đà Da.
Phía dưới, các thanh niên lục tục đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi bọn họ đi rồi, một ông lão cấp 9 nói khẽ: "Cổ Phật, để Đà Mạn đi gặp Phương Bình có ổn không?"
Ngõa Nhĩ Na chết trong trận chiến vây giết Phương Bình!
Trước đó, ở giải đấu thanh niên, Phương Bình cũng xuống tay độc ác với Đà Mạn, đánh nát tứ chi, hiện để Đà Mạn đi đón người, ông ta cũng không biết Cổ Phật có ý gì.
Phía trên, lão hòa thượng gầy gò chậm rãi nói: "Lần này đi, cũng là vì hóa giải ân oán! Bây giờ, Phương Bình của Hoa Quốc thống lĩnh Thiên Bộ, mấy người Võ Vương có ý bồi dưỡng Phương Bình lãnh đạo đời kế tiếp.
Không thể khinh thường Thiên Bộ Hoa Quốc, dù vừa thành lập, nhưng thực lực không hề yếu.
Bây giờ, sáu thánh địa lớn hữu danh vô thực, nếu phải tính thì có lẽ là bảy thánh địa lớn.
Chính phủ Hoa Quốc cũng có thể xem như một thánh địa, hơn nữa thực lực khá mạnh, trước kia Võ Vương lấy một địch nhiều, giết chết cường giả Chân Vương...
Minh Vương bước ra đại đạo thứ hai, nhóm người Thương Vương, Nguyệt Vương thi nhau đột phá tuyệt đỉnh..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận